Gửi anh – người cũ từng yêu
Em từng nghĩ về ngày chúng ta sẽ kết hôn, đi đến một nơi quanh năm se lạnh như Đà Lạt để sinh sống, em sẽ trồng rau, anh ngồi viết sách, chiều đến lại cùng nhau nhâm nhi mẩu bánh em vừa làm nóng hổi… Tiếc là khi gió đã về qua khe cửa, cũng chỉ mình em gặm nhấm nỗi buồn.
Vậy là chia tay, đơn giản như một sớm mai mới đến, anh vội vã đi về một khoảng trời đầy ắp sự huyên náo và nhộn nhịp, em âm thầm gói ghém hết thảy những yêu thương trong suốt cuộc hành trình để thả trôi theo năm tháng.
Bình lặng, dửng dưng như hai người xa lạ đã có với nhau những hồi ức thật đẹp trong quãng đường ngắn ngủi nào đó. Và rồi người thương nhiều lắm cũng hóa thành người dưng, tiếng nấc nhẹ sau lưng cũng không còn làm vương vấn, bởi tất cả mọi thứ trong hai ta giờ đã đóng băng, sự im lặng bao trùm, vào giây phút cuối cùng em vẫn luôn muốn tìm kiếm những gì có thể thay thế cho hai từ ‘tạm biệt’.
Có những chuyện tình, chia tay không có nghĩa là không từng yêu đúng không anh?
Chúng ta, dù có kiên trì đến mấy, muốn ở yên trên chuyến tàu cuộc đời, quyết không rời xa, thì bao nhiêu trạm, bao nhiêu bến ắt cũng phải có người bước xuống và bước đi. Câu chia tay, dù không nỡ hoặc chẳng đành thì cũng phải vui vẻ vẫy tay chào nhau qua ô cửa kính, dù là anh ở em đi hay anh quay đầu em không ngoảnh lại thì trong đoạn tình cảm này mình đã từng dành cho nhau rất nhiều kỷ niệm đẹp mà, không phải sao?
Trên chuyến tàu năm ấy, nếu anh phải xuống trước thì đừng vội đánh thức em, cứ để em ngủ say đến trạm cuối cùng mà không hề hay biết anh đã bỏ đi
Hy vọng anh ở một nơi nào đó của thành phố đầy ắp người này luôn vui vẻ. Hy vọng cơn gió vô tình kia có thể vòng tay qua để ôm anh trong những ngày anh cô đơn và buồn bã. Hy vọng anh có thể nghe được một điệu nhạc quen thuộc mà anh thích ở nơi góc nhỏ nào đó. Hy vọng những gì em không làm cho anh nữa thì người nào đó sẽ thay em chăm sóc anh tốt hơn gấp vạn lần.
Có thể rồi chúng ta sẽ gặp gỡ những người trên chuyến tàu khác, nhưng em vẫn luôn nhớ rằng từng có một người gặp em liền yêu thương, chiều chuộng. Anh có lẽ cũng sẽ quên từng lời ngọt ngào xưa cũ, không còn xem những thứ linh tinh hay các món đồ em thích, nhưng từng kỷ niệm bên anh thì mãi theo em suốt vạn ngày sau.
Video đang HOT
Và rồi năm tháng sẽ qua đi, anh và em sẽ không gặp lại.
Bao câu trách hờn ngoài miệng, nhưng trong lòng chỉ mong có mỗi bình yên. Em từng nghĩ về ngày chúng ta sẽ kết hôn, đi đến một nơi quanh năm se lạnh như Đà Lạt để sinh sống, em sẽ trồng rau, anh ngồi viết sách, chiều đến lại cùng nhau nhâm nhi mẩu bánh em vừa làm nóng hổi, đọc sách, ngắm hoàng hôn cùng anh đến suốt đời. Tiếc là khi gió đã về qua khe cửa, cũng chỉ mình em gặm nhấm nỗi buồn.
Hy vọng những tháng năm sau này mong đời anh đừng gợn sóng, cho em hết đời sẽ bình lặng an yên.
Theo tiin.vn
Hành trình làm mẹ
Cuộc sống cứ thế tiếp diễn và mẹ vẫn tiếp tục những cuộc hành trình làm mẹ và chứng kiến sự lớn lên trong con mỗi ngày, thấy con khôn lớn, khỏe mạnh là một điều bà mẹ nào cũng mong ngóng và hạnh phúc.
Nhật ký ngày... tháng... năm
Lần đầu tiên nhìn thấy con mẹ hanh phúc vô cùng, làn da của con kề sát trong lồng ngực mẹ. Rồi mẹ có thể nghe rõ từng hơi thở đến từ bé con, dù cả phòng sinh có nhốn nháo, có tấp nập với các ca bệnh nhân, với bác sĩ, y tá, với tiếng la hết của các mẹ bầu hay tiếng khóc oe oe của các em bé thì đối với mẹ bây giờ thế giới ấy chỉ có con mà thôi. Mẹ cứ ngắm con hoài và nắm lấy đôi bàn tay bé xíu mềm mại mân mê rồi cười như một đứa ngốc. Mọi đau đớn từ cơn đau mẹ cũng chẳng cảm nhận được vì sự hạnh phúc nó đã chiếm trọn hết con người mẹ rồi. Cám ơn con đã đến bên mẹ.
Nhật ký, ngày... tháng... năm
Mẹ vẫn nhớ lúc con được tròn 10 ngày, mẹ và ba phải đưa con đến bệnh viện Nhi đồng, cái cảm giác lo lắng, buồn bã và sợ hãi tột cùng đến trong mẹ. Lúc nào mẹ cũng nhìn xung quanh trong bệnh viện có ai bé hơn con không chỉ là để trấn an mình còn có bé nhỏ hơn con nữa, cũng có thể tìm sự đồng cảm từ người cùng cảnh ngộ với mình. Bác sỹ kêu mẹ bế con đi làm các xét nghiệm mẹ lại càng lo sợ hơn, mẹ cứ chực trào nước mắt nhưng vẫn cố mạnh mẽ, nhìn con ho nhiều và khó thở lòng mẹ cứ quặn lại, mẹ ước gì mẹ là người bệnh thay thế cho con. Lần đầu làm mẹ, lần đầu phải đưa đứa con mới 10 ngày tuổi đi nhập viện, mẹ ý thức được sức đề kháng của con còn quá kém, mẹ cần phải nỗ lực và chăm sóc con thật tốt hơn nữa. Thật may là con đã không sao và khỏe mạnh sau hơn chục ngày được điều trị bệnh viêm phổi. Cám ơn thượng đế.
Nhật ký, ngày... tháng... năm
Cả cuộc sống bỗng chốc thu bé lại chỉ với một cô bé, ngày ngày cho con ăn, nói chuyện cùng con, thay bỉm, tắm nắng và cùng con đi vào những giấc ngủ. Từng khoảng khắc con luôn hiện hữu ở đó và trong tầm mắt mẹ, mẹ vẫn nhớ nhiều đêm đang ngủ mẹ cứ luôn giật mình tìm con và bò nhổm dậy gọi con vì một giấc mơ nào đó, lo sợ con gặp nguy hiểm. Cứ vậy các cuộc nói chuyện của ba mẹ và bà nội chỉ xoay quanh duy nhất mình con. Con đã là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của bố mẹ con ạ.
Nhật ký, ngày... tháng... năm
Cô bé của mẹ ngày ngày lớn khôn, con rất ngoan, ít khóc và đặc biệt rất hay hóng chuyện, mẹ hay nói con sẽ là bà tám sau này mất, nhưng chả lo con nhỉ, con gái chúng mình ai ai chẳng thế, tám chuyện và xôn xao cả ngày đều được cơ mà. Thời gian cứ thế trôi đi, con gái đã biết lật, mọc răng, ăn dặm, và biết bò. Từng sự thay đổi ấy đều khiến một bà mẹ trẻ như mẹ thấy hào hứng và cảm thấy đặc biệt lắm, đơn giản vì mẹ bây giờ mới được trải nghiệm. Từ khi con biết bò mọi thứ trong phòng đều bị lật tung hết, từng cái chăn, cái gối, ga giường, hộp sữa, quần áo...con cứ thấy là đôi mắt sáng rực bò tới mà chẳng cần suy nghĩ, con cứ vượt qua hết mọi chướng ngại vật và lấy cho bằng được. Nhiều lần cái miệng bật xuống dưới sàn nhà, cái trán dô cụng "bôm bốp", cái đầu sưng cục to và cái mặt tím bầm nhưng nào có cản được đứa bé quậy phá này của mẹ.
Nhật ký, ngày... tháng... năm
Ngày mẹ đi làm lại, mẹ cứ đứng ngồi không yên, chốc chốc lại coi mấy giờ, rời xa con trong khi con còn bé là điều chẳng bà mẹ nào mong muốn nhưng trộm vía con ở nhà với bà nội rất ngoan, vẫn duy trì phong độ bò khắp phòng và nghịch đồ trong nhà. Con ăn được nhưng lại chẳng bú bình vì bú ti mẹ quen rồi, cả nhà lại càng lo lắng hơn, sợ con đói, con không đủ chất... Các cuộc điện thoại giữa mẹ và bà cứ liên tục hỏi và đáp về con, con có khóc không, ngủ được không, ăn giỏi không... Mẹ biết rằng khi được làm mẹ thì người phụ nữ có hàng trăm nỗi lo xung quanh con mình, đó là khi con không lên ký, khi con bệnh, khi con không ị được, khi con quấy khóc... rồi suốt ngày trên mạng đọc về các cách khắc phục những cái đó và thử áp dụng. Đó là cách ta học làm mẹ con ạ.
Nhật ký, ngày... tháng...năm
Những bước đi đầu tiên của con khiến mẹ hạnh phúc vô cùng, những cái bập bẹ gọi me, gọi măm, gọi ba làm mẹ sung sướng. Và rồi cũng đến ngày mẹ gửi con về với bà nội ở quê - cái ngày mà mẹ không hề muốn nó đến. Khi đưa con ra sân bay mẹ cố cầm nước mắt, bản thân mẹ đã hứa sẽ không khóc, mạnh mẽ nhưng nhìn con ánh mắt đượm buồn và ít nói mẹ biết con hiểu hết mọi chuyện. Con biết chuyện gì đang xảy ra, con cũng biết con sắp phải xa ba mẹ mặc dù con mới được có 13 tháng. Mẹ cảm thấy có lỗi vô cùng, bao nhiêu người cứ lời ra tiếng vào nói mẹ tại sao lại gửi con về quê, tại sao mẹ có thể xa con được, họ trách móc mẹ, họ nói mẹ không tốt, họ lí giải cho mẹ nghe nhiều thứ, rất nhiều rất nhiều, đi đâu mẹ cũng phải nghe những điều ấy khiến tim mẹ lại càng nhói đau. Mẹ luôn chờ đợi những tấm hình hay video của con, chờ đợi các cuộc gọi được nghe tiếng con và chờ đợi con gọi mẹ nhưng bé con người lớn quá, giận mẹ lâu kinh khủng, chẳng thèm nhìn mẹ lấy một cái, chẳng thèm gọi tên mẹ, cũng chẳng thèm khóc khi không có mẹ. Con là đứa bé dễ dàng chấp nhận và thích ứng rất nhanh giống y chang bây giờ vậy. Mẹ lúc ấy đã rất nhớ và yêu con.
Nhật ký, ngày... tháng... năm...
Thời gian cứ trôi, cuộc sống vẫn tiếp tục, nhìn con lớn lên mạnh khỏe, mẹ cám ơn ông bà và các bác vô cùng, mẹ cảm thấy may mắn vì đã có một gia đình như vậy, nhưng những lúc con bệnh mẹ lại càng sốt ruột và lo lắng cho con và bà nhiều hơn. Bà nội đã già và còn bị nhiều bệnh nữa, con gái mẹ lại nghịch lắm chẳng để bà thảnh thơi khi nào đâu, ngày nào mà con chẳng như chim sổ lồng, như cá dưới nước cứ tung tăng đi chơi, khám phá mọi thứ, cũng thật may con về quê và có một không gian tuyệt vời để phát triển mọi thứ, mẹ thấy mừng vì điều đó. Mỗi khi nghe bà kể về con, rằng con nói chuyện như bà già, cái gì cũng biết, hay quan tâm đến mọi người và vẫn là cô bé lí lắc, mẹ cảm thấy rất vui. Mặc dù không có con ở bên nhưng ngày nào mẹ cũng mở hình và video của con lên coi, ngày nào cũng biết con đang làm gì đó cũng đủ hạnh phúc rồi con nhỉ.
Nhật ký, ngày... tháng... năm...
Mẹ đã trở về, ngày ngày bên con, mẹ chẳng bao giờ muốn rời xa con lần nào nữa, con vẫn luôn dạt dào tình cảm và biết chấp nhận mọi thứ, con mạnh mẽ nhưng cũng lắm lúc mè nheo. Tối nào cũng ríu rít cùng mẹ chơi chi chi chành chành, xỉa chân cá mè, đọc thơ và hát cùng mẹ. Con giờ đã lớn khôn lên rất nhiều, mẹ để con tự làm mọi thứ, để con tham gia vào mọi việc cùng mẹ. Mẹ thừa nhận nhiều lúc đối với con mẹ rất nhí nhố, cùng con giả dạng nhiều người nhưng mẹ cũng nghiêm khắc quá. Mẹ đã mấy lần phạt con và la hét khi con quậy và phá đồ trong nhà, cũng chẳng làm chủ được mỗi khi cơn nóng giận đến, giờ đây mẹ phải học lại cách kiềm chế và kiên nhẫn với con nhiều hơn. Con vốn là một đứa bé rất hiểu chuyện, đáng yêu và lắm chiêu đối phó với mẹ mỗi khi làm sai nên mẹ nói thật cũng khó trị con thiệt. Có con bên mình là ổn đúng không? Mẹ hạnh phúc vì con đã trở lại là bé con ngày xưa, luôn bên mẹ, nói yêu mẹ và cùng mẹ chơi rất nhiều trò mà mẹ bày ra, giờ thì con bày ra và mẹ phải cùng chơi rồi.
Cuộc sống cứ thế tiếp diễn và mẹ vẫn tiếp tục những cuộc hành trình làm mẹ và chứng kiến sự lớn lên trong con mỗi ngày, thấy con khôn lớn, khỏe mạnh là một điều bà mẹ nào cũng mong ngóng và hạnh phúc. Con gái yêu quý, con hãy nhớ bất cứ người mẹ nào cũng yêu thương con mình vô điều kiện và muốn sống trọn từng giây phút bên cùng, cùng con trải qua nhiều điều trong cuộc sống. Mẹ tin rằng con luôn là một điều đặc biệt nhất mà bố mẹ có được. Cám ơn con đã chịu chấp nhận mẹ và yêu thương mẹ. Mãi yêu con.
Theo blogradio.vn
Bao giờ bố có thời gian? Con gái của anh bất ngờ hỏi: "Công việc của bố quan trọng lắm à? Sao bố cứ như không phải người nhà mình thế?". Câu hỏi quá đỗi ngây thơ nhưng làm anh chột dạ. Anh về muộn, thấy mâm cơm chuẩn bị sẵn trên bàn ăn, vợ ngồi bên hai đứa con kèm chúng học. Thấy bố về, hai đứa nhỏ...