Gửi anh, lời xin lỗi muộn màng
Kẹo của anh năm nay đã tròn 20, không còn ngây thơ, nghịch ngợm và vô tình như năm nào.
Anh ơi. Em thấy đau lòng lắm, nước mắt lăn dài trên má em.
Kẹo của anh năm nay đã tròn 20, không còn ngây thơ, nghịch ngợm và vô tình như năm nào.
Anh mừng lắm phải không? Em thấy điều đó trên nét mặt anh, nhìn anh em khóc vỡ òa và chạy trốn mặc dù người yêu em đang ở trước mặt và vợ anh đang ở bên cạnh.
Thời gian trôi nhanh thật anh nhỉ, mới đó thôi mà giờ mỗi người một nơi, cơ hội gặp nhau cũng không còn mấy nữa. Nghe tin vợ anh sinh, em thấy mừng lắm.
Cách đây 5 năm, anh yêu một cô bé, nhỏ nhắn, xinh xinh, học hành tàm tạm. Và tất nhiên cô bé kia cũng thích anh.
Ngày đó bé mới lớp 9, anh yêu và không nói gì đợi bé học xong sẽ cưới về làm vợ. Gia đình hai bên mến nhau lắm, bố mẹ anh rất quý bé mặc dù cô bé trán dô bướng bỉnh, không một lần nói yêu anh, không chịu đi cùng anh lần nào trong khi anh hiền lắm, hiền lắm.
Anh ơi, em hối hận vô cùng.
20, em đã biết nghĩ, không còn khăng khăng bảo vệ quan điểm của mình nữa.
Video đang HOT
20, em biết rơi những giọt nước mắt hối hận muộn màng.
Anh ơi, em xin lỗi.
Trước, em chỉ biết làm anh khóc, từ chối sự quan tâm của anh, bác bỏ mọi điều tốt lành về anh cho đó là sự giả tạo cay nghiệt. Làm anh khóc trong những đêm dài, làm bố mẹ anh lo lắng gọi điện sốt sắng hỏi, làm bố mẹ em nhìn anh mà rơi nước mắt.. Nhưng cô bé kia vẫn lạnh lùng, mặt không chuyển sắc.
Em đau lòng lắm anh ơi, hối hận lắm.
Xưa em lạnh lùng bao nhiêu, giờ lòng em đau như cắt bấy nhiêu. Âu cũng là duyên phận, cũng là do em. 4 năm trời ròng rã, anh yêu em và giờ đây vợ anh không phải là em.
Anh cứ lặng lẽ yêu em, một cách đơn phương, chăm lo cho em từng tí một mà giờ đây em không cảm thấy cảm giác đó từ một ai xung quanh.
Cuộc sống luôn như thế. Những gì không thuộc về ta nữa, ta mới thực sự hối tiếc. Đó dường như là một quy luật chung, nhất là trong tình yêu.
Em đã đậu đại học, rời miền Trung nắng gió, sỏi cát lên nội đô học, để lại anh cùng với nỗi đau trượt dài. Em đâu thấu hiểu được nỗi đau đó của anh, thật ra chưa bao giờ hiểu. Có món nợ nào hơn thế không anh?
Giá như ngày xưa em chịu hiểu anh tý, thương anh tý… thì giờ chắc không phải giọt ngắn, giọt dài lăn trên má thế này đâu anh nhỉ. Em rất muốn biết chồng em sau này như thế nào, được như anh không? Chăm lo, yêu thương em như anh không? Hết lòng vì em như anh không? Rồi lúc đó em sẽ biết được cái nỗi khổ của người khác từng phải nếm trải vì em.
Giờ em đang học, 2 năm nữa em sẽ ra trường. Cuộc sống không màu hồng như em tưởng. Có những lúc em nghĩ đến anh, tìm những giây phút bình yên mà nó đã từng thuộc về em. Nước mắt chảy dài trên má trong khi tay em vẫn gõ những dòng tâm sự muộn màng này. Sự tiếc nuối không làm thay đổi được gì.
Ít tuần nữa em về quê, muốn được gặp anh. Nhưng, phải nghĩ cho vợ anh chứ? Người ta yêu thương anh, hết lòng vì anh. Mặc dù là người xưa cũ, nhưng là con gái em biết mà, rất khó để vị tha. Anh giờ chỉ là anh trai của em thôi, làm sao em có thể độc chiếm anh như ngày xưa chứ? Gắng tìm cho mình một lý do, nhưng làm sao có được?
Cuộc sống không có chỗ dành cho hai từ giá như, nhưng em vẫn muốn tự vấn mình. Giá như em mỉm cười với anh nhiều hơn, giá như em biết quan tâm anh hơn, giá như em hiểu cho anh một chút thôi, và giá như… thì giờ em sẽ nhẹ lòng hơn.
Cuộc sống gấp khúc. Những gì qua đi không bao giờ lấy lại được. Đừng để vụt mất những thứ mình đang có bạn nhé, đừng để phải nói lời hối hận muộn màng như chính tôi.
Theo VNE
Vợ mở mồm ra là c.hê c.hồng
Nàng luôn than thân trách phận mỗi lần có dịp họp mặt với gia đình nhà chồng. Với các em tôi, cô ấy than: "Anh mấy chú chẳng làm gì ra hồn, cái gì cũng một tay chị lo. Làm vợ mà chẳng khác nào làm ôsin"...
ảnh minh họa
Tôi, một người đàn ông đã trên 50 t.uổi, là người sống giản dị bằng nghề thợ xây. Cả đời tôi lao động vất vả chỉ mong có thể lo được cho vợ con mình cơm no, áo ấm chứ không dám mơ đến chuyện dư dả cao sang.
Tôi cũng hiểu những công việc nội trợ không tên nặng nhọc của vợ ở nhà, nên bất cứ lúc nào có thể, tôi đều tranh thủ phụ giúp vợ việc nhà.
Tuy nhiên, vợ tôi không thích để tôi mó tay vào bất cứ việc gì, không phải do cô ấy thương quý tôi, mà do cô ấy không bao giờ vừa ý những gì tôi làm. Nhà không có máy giặt, sợ vợ vất vả, tôi vò phụ mớ quần áo thì b.ị c.hê vò không sạch; phụ vợ phơi quần áo lên sào thì vợ bảo máng bộ đồ không ngay ngắn; giúp vợ pha ấm trà thì vợ bảo chồng không biết dung lượng, pha gì đậm thế, ai uống được"... Rốt cuộc tôi chỉ có mỗi nhiệm vụ duy nhất là đi làm, chừng nào hư bóng đèn hay ống nước bị nghẹt thì mới đến lượt tôi động tay vào.
Thế nhưng, đâu phải không cho tôi làm mà vợ tôi vừa ý! Nàng luôn than thân trách phận mỗi lần có dịp họp mặt với gia đình nhà chồng. Với các em tôi, cô ấy than: "Anh mấy chú chẳng làm gì ra hồn, cái gì cũng một tay chị lo. Làm vợ mà chẳng khác nào làm ôsin". Còn với chị em bạn dâu, nàng so sánh: "Mấy thím sướng thiệt, ai cũng có nhà cửa đàng hoàng, chỉ mình chị vô phước, cả đời sống bám bên nhà mẹ ruột. Không biết đến kiếp nào ông xã chị mới lo nổi cho vợ con một nơi chốn riêng tư...".
Với đứa con gái duy nhất của chúng tôi, cô ấy khẳng định: "Sở dĩ con không được sung sướng và đầy đủ như chúng bạn là tại ba con bất tài".
Thử nghĩ mà xem, lấy nhau đã 22 năm, hồi đó nghề thợ xây kiếm cũng khá t.iền, giá đất khi ấy cũng rẻ, nếu như vợ chịu làm dâu bên chồng và sống tằn tiện hơn thì chúng tôi đã mua được căn nhà nhỏ. Đằng này, vừa cưới xong, cô ấy muốn tôi ở rể, mỗi tuần tôi đưa bao nhiêu t.iền, vợ đều xài hết không dành lại khoản nào, khi có hữu sự ốm đau, tôi phải mượn t.iền của các em rồi trả dần. Hoàn cảnh khó khăn nhưng vợ quyết không thua kém chị em, ai có gì thì cô ấy cũng phải có nấy, cả con tôi cũng vậy.
Tôi nghĩ, nếu người chồng cứ làm quần quật mà người vợ luôn vung tay quá trán thì làm sao dư? Nếu không rèn luyện cho con yêu lao động và kỹ năng tự lo liệu cho mình thì đến bao giờ con mới có thể tự lập? Nói ra thì vợ chồng cãi nhau, cô ấy chê tôi mấy chục năm chỉ biết làm thuê, không lên làm thầu nên vợ con nghèo khổ, ra đường không dám ngẩng mặt nhìn ai...Cô ấy còn nhấn mạnh: "Việc nhà đã có vợ lo, anh chỉ mỗi việc đi làm, mà cũng không xong". Như vậy có công bằng cho một người đàn ông lam lũ như tôi không?
Theo VNE
Có nên lấy chồng sớm? Đúng như kế hoạch thì chỉ có hơn tháng nữa thôi là tôi lên xe hoa về nhà chồng rồi. Thế nhưng đến giờ chính tôi lại là người rất phân vân có nên lấy chồng ở t.uổi này không? Nhìn mẹ suốt ngày ủ rũ là tôi lại chạnh lòng. ảnh minh họa Bạn bè ai cũng bảo là tôi muốn tránh...