Gửi anh, lời xin lỗi muộn màng
Kẹo của anh năm nay đã tròn 20, không còn ngây thơ, nghịch ngợm và vô tình như năm nào.
Anh ơi. Em thấy đau lòng lắm, nước mắt lăn dài trên má em.
Kẹo của anh năm nay đã tròn 20, không còn ngây thơ, nghịch ngợm và vô tình như năm nào.
Anh mừng lắm phải không? Em thấy điều đó trên nét mặt anh, nhìn anh em khóc vỡ òa và chạy trốn mặc dù người yêu em đang ở trước mặt và vợ anh đang ở bên cạnh.
Thời gian trôi nhanh thật anh nhỉ, mới đó thôi mà giờ mỗi người một nơi, cơ hội gặp nhau cũng không còn mấy nữa. Nghe tin vợ anh sinh, em thấy mừng lắm.
Cách đây 5 năm, anh yêu một cô bé, nhỏ nhắn, xinh xinh, học hành tàm tạm. Và tất nhiên cô bé kia cũng thích anh.
Ngày đó bé mới lớp 9, anh yêu và không nói gì đợi bé học xong sẽ cưới về làm vợ. Gia đình hai bên mến nhau lắm, bố mẹ anh rất quý bé mặc dù cô bé trán dô bướng bỉnh, không một lần nói yêu anh, không chịu đi cùng anh lần nào trong khi anh hiền lắm, hiền lắm.
Anh ơi, em hối hận vô cùng.
20, em đã biết nghĩ, không còn khăng khăng bảo vệ quan điểm của mình nữa.
20, em biết rơi những giọt nước mắt hối hận muộn màng.
Anh ơi, em xin lỗi.
Video đang HOT
Trước, em chỉ biết làm anh khóc, từ chối sự quan tâm của anh, bác bỏ mọi điều tốt lành về anh cho đó là sự giả tạo cay nghiệt. Làm anh khóc trong những đêm dài, làm bố mẹ anh lo lắng gọi điện sốt sắng hỏi, làm bố mẹ em nhìn anh mà rơi nước mắt.. Nhưng cô bé kia vẫn lạnh lùng, mặt không chuyển sắc.
Em đau lòng lắm anh ơi, hối hận lắm.
Xưa em lạnh lùng bao nhiêu, giờ lòng em đau như cắt bấy nhiêu. Âu cũng là duyên phận, cũng là do em. 4 năm trời ròng rã, anh yêu em và giờ đây vợ anh không phải là em.
Anh cứ lặng lẽ yêu em, một cách đơn phương, chăm lo cho em từng tí một mà giờ đây em không cảm thấy cảm giác đó từ một ai xung quanh.
Cuộc sống luôn như thế. Những gì không thuộc về ta nữa, ta mới thực sự hối tiếc. Đó dường như là một quy luật chung, nhất là trong tình yêu.
Em đã đậu đại học, rời miền Trung nắng gió, sỏi cát lên nội đô học, để lại anh cùng với nỗi đau trượt dài. Em đâu thấu hiểu được nỗi đau đó của anh, thật ra chưa bao giờ hiểu. Có món nợ nào hơn thế không anh?
Giá như ngày xưa em chịu hiểu anh tý, thương anh tý… thì giờ chắc không phải giọt ngắn, giọt dài lăn trên má thế này đâu anh nhỉ. Em rất muốn biết chồng em sau này như thế nào, được như anh không? Chăm lo, yêu thương em như anh không? Hết lòng vì em như anh không? Rồi lúc đó em sẽ biết được cái nỗi khổ của người khác từng phải nếm trải vì em.
Giờ em đang học, 2 năm nữa em sẽ ra trường. Cuộc sống không màu hồng như em tưởng. Có những lúc em nghĩ đến anh, tìm những giây phút bình yên mà nó đã từng thuộc về em. Nước mắt chảy dài trên má trong khi tay em vẫn gõ những dòng tâm sự muộn màng này. Sự tiếc nuối không làm thay đổi được gì.
Ít tuần nữa em về quê, muốn được gặp anh. Nhưng, phải nghĩ cho vợ anh chứ? Người ta yêu thương anh, hết lòng vì anh. Mặc dù là người xưa cũ, nhưng là con gái em biết mà, rất khó để vị tha. Anh giờ chỉ là anh trai của em thôi, làm sao em có thể độc chiếm anh như ngày xưa chứ? Gắng tìm cho mình một lý do, nhưng làm sao có được?
Cuộc sống không có chỗ dành cho hai từ giá như, nhưng em vẫn muốn tự vấn mình. Giá như em mỉm cười với anh nhiều hơn, giá như em biết quan tâm anh hơn, giá như em hiểu cho anh một chút thôi, và giá như… thì giờ em sẽ nhẹ lòng hơn.
Cuộc sống gấp khúc. Những gì qua đi không bao giờ lấy lại được. Đừng để vụt mất những thứ mình đang có bạn nhé, đừng để phải nói lời hối hận muộn màng như chính tôi.
Theo VNE
4 năm qua vợ chồng tôi không quan hệ
Tôi nhận thấy lý do mâu thuẫn là vì kinh tế, nhưng điều thực sự khiến chúng tôi không thể quay về được với nhau chính là vì sự thiếu hòa hợp trong tình dục.
ảnh minh họa
Tôi mới ly hôn chưa đầy 2 tháng. Dù là người chủ động nhưng chia tay xong, thay vì cảm giác thoát khỏi cuộc sống bế tắc, tôi lại rơi vào tâm trạng mất mát, hẫng hụt. Tôi là con nhà trí thức, một mình từ quê vào TP HCM được 2 năm rồi gặp anh, mấy tháng sau chúng tôi kết hôn.
Lấy nhau rồi tôi mới biết chồng tinh trùng yếu không thể có con tự nhiên được. Vậy là tôi tìm mọi cách chữa trị, thuốc bắc thuốc nam, bơm tinh trùng, thụ tinh trong ống nghiệm... Tôi đã kiên trì, chữa đủ mọi cách, cố hết năm này qua năm khác. Chồng nghỉ việc ngay sau khi lấy tôi chưa đầy một năm, anh nói không phù hợp với nghề đang làm, sẽ nghỉ để học văn bằng 2. Học xong anh cũng đi làm nhiều chỗ nhưng chỉ được vài tháng lại nghỉ. Sau đó anh tiếp tục học văn bằng 3 với lý do không phù hợp với nghề đã học, rồi lại học tiếng Anh, vi tính.
Kiên trì mãi tôi cũng thành công, năm 2010 tôi có bầu bằng phương pháp thụ tinh trong ống nghiệm. Khi có bầu, thai yếu, tôi phải nằm im trên giường tại bệnh viện không được đi lại để dưỡng thai cho đến tận trước lúc sinh 4 tuần. Kinh tế lúc này tôi vẫn phải lo hoàn toàn, chồng thất nghiệp, lại đi học, tôi vừa nằm trên giường bệnh vừa phải lo viện phí ngày mai cho mình.
Khi bé chào đời, gia đình tôi rất vui, nhưng ngay sau niềm vui ấy là trách nhiệm, là nỗi lo về kinh tế. Lúc này thực sự trong nhà gần như không có tiền dự trữ, tất cả chỉ dựa vào thu nhập lúc đó của một mình tôi. Sau bao nhiêu năm phải một mình vừa làm vợ, lại làm mẹ, tôi dường như bị trầm cảm.
Khi có con, người phụ nữ nào cũng yêu con, họ ưu tiên con mình lên hàng đầu, muốn con phải được đầy đủ, hạnh phúc. Sóng gió gia đình bắt đầu từ đây, khi con tròn 3 tháng tuổi, tôi nói: "Mình lấy nhau 6 năm, em nuôi anh 5 năm, giờ có con em không lo nổi mọi thứ. Anh cứ ra ngoài kiếm việc, đi từ sáng đến tối mãi cũng kiếm được". Anh nói: "Mấy năm qua cô có nuôi tôi thì cô cũng ở nhà tôi".
Tôi khóc như chưa từng được khóc khi nghe anh nói vậy. Tôi nói: "Anh nói vậy coi tôi không bằng đứa đẻ thuê". Anh trả lời: "Chắc gì phải của tôi". Tôi biết chồng được nuông chiều từ nhỏ, chỉ biết học không biết làm gì hết. Giờ bắt anh thay đổi là rất khó, phải có thời gian. Tôi biết vậy, cũng kiên trì, nhưng thực sự không ngờ anh có thể phản kháng với tôi kiểu đó.
Bao năm qua dù anh chưa từng phụ giúp tôi về kinh tế hay việc nhà cửa bếp núc tôi vẫn làm tròn bổn phận của một người vợ, chẳng đòi hỏi ở anh điều gì, và chúng tôi chưa từng cãi nhau.
Ngày ấy, tôi không thiếu cơ hội để làm lại từ đầu, anh không sinh đẻ tự nhiên được, tinh trùng yếu cũng làm quan hệ chăn gối bị ảnh hưởng trầm trọng nhưng tôi nghĩ mình đã chọn thì phải cùng anh vượt qua khó khăn. Con người sống với nhau đâu phải chỉ vì tình yêu nam nữ mà còn vì tình nghĩa nữa. Anh cũng đâu có lỗi gì khi bị như vậy.
Tôi bình thường như bao phụ nữ khác, cũng có sự ham muốn của một người đàn bà, nhưng chưa từng phản bội anh cho dù là trong suy nghĩ. Vì chồng, trước đó tôi đã hy sinh cái quyền của một người phụ nữ, có thể cả cái quyền làm mẹ nữa (vì chúng tôi đã chữa hiếm muộn rất nhiều lần mà không hề có kết quả). Tôi đã hy sinh bản thân, nuôi chồng ăn học với một niềm tin vào anh, vào hạnh phúc ngày mai.
Sau 6 năm chung sống, 6 năm liền tôi hy sinh cái quyền của người đàn bà, 6 năm tôi chữa bệnh hiếm muộn cho chồng, nuôi chồng ăn học, để cuối cùng tôi bị ví không bằng một đứa ở nhờ, một người đẻ thuê. Tôi có thể hy sinh cả cuộc đời cho gia đình mình, nhưng không thể tiếp tục sống và chịu đựng khi biết sự hy sinh của mình không hề có ý nghĩa.
Từ đó, tình cảm của tôi đối với chồng không còn được như xưa nữa. Sau đó chúng tôi sống ly thân nhưng vẫn cùng nhà, tôi vẫn cơm nước đầy đủ và tạo điều kiện để anh làm lại, để cho anh tự tìm một công việc mới, có thể lo được cho bản thân và cho con sau này. Chuyện chẳng có gì thay đổi, sau đó chúng tôi ly hôn (sau 2 năm rưỡi ly thân).
Là người chủ động ly hôn và giành quyền nuôi con, không yêu cầu chồng cấp dưỡng gì cho con, và để lại toàn bộ tài sản (nhà cửa đất đai đều là tài sản trước hôn nhân của bố anh cho anh, thời kỳ chung sống chỉ mua được miếng đất nhỏ, đất này mang tên anh tôi cũng không tranh chấp), đến giờ tôi đã ly hôn được 2 tháng. Tôi vẫn ở nhà anh, anh ở lầu trên, tôi ở lầu dưới, chúng tôi không cãi nhau nhưng cũng không nói chuyện, đi đâu về muộn chúng tôi vẫn nhắn tin để người kia không đợi cửa.
Lúc cãi nhau tôi rất ghét anh, nhưng giờ thực lòng tôi thấy anh phải tự lo mọi thứ nên cũng thấy thương lắm. Tôi nhận thấy lý do mà chúng tôi mâu thuẫn cãi nhau là vì kinh tế, nhưng điều thực sự khiến chúng tôi không thể quay về được với nhau chính là vì sự thiếu hòa hợp trong tình dục. Bởi cho tới bây giờ thực lòng tôi vẫn thấy thương anh, nhưng vợ chồng không có được sự thân mật như những đôi khác bởi anh bất lực, 4 năm qua chúng tôi gần như không quan hệ.
Dù tôi là người chủ động ly hôn, nhưng chia tay xong, thay vì cảm giác thoát khỏi cuộc sống bế tắc như tôi tưởng, tôi lại rơi vào tâm trạng mất mát, hẫng hụt. Tôi thấy mất điều gì? Phải chăng là ngôi nhà đang ở? Không, từ từ tôi cũng tự mua được mà. Hay tôi sợ cảm giác không có chồng? Vậy những năm qua tôi có giống người có chồng không? Chồng bị bất lực mình chia tay có nhẫn tâm quá không? Không, bởi còn nhiều nguyên nhân nữa, mà mình cũng chưa hề phản bội anh vì lý do đó. Ly hôn là vì nhiều nguyên nhân cộng lại.
Tôi tự đặt câu hỏi rồi lại tự mình trả lời. Ra Tết tôi phải chuyển chỗ ở liền, phải làm lại từ đầu dù biết cuộc sống rất khó khăn. Cho tôi một lời khuyên nhé. Chân thành cảm ơn.
Theo VNE
Vợ mở mồm ra là chê chồng Nàng luôn than thân trách phận mỗi lần có dịp họp mặt với gia đình nhà chồng. Với các em tôi, cô ấy than: "Anh mấy chú chẳng làm gì ra hồn, cái gì cũng một tay chị lo. Làm vợ mà chẳng khác nào làm ôsin"... ảnh minh họa Tôi, một người đàn ông đã trên 50 tuổi, là người sống giản...