Gửi anh của 1 thời
Người ta thường bảo “Mối tình đầu là mối tình đẹp nhất, rất đậm đà và cũng rất đắng cay”. Đã ba năm, kể từ ngày anh lên tiếng đặt dấu chấm cho mối tình đầu của chúng mình, em vẫn không thể quên…
Ảnh minh họa
Quên sao được khi mà trong ví em luôn có hình của hai đứa chụp chung. Có lẽ bức hình là rào chắn để em không thể tới với người con trai khác. Em không còn nhớ anh da diết như những ngày đầu anh nói chia tay nữa, tim em cũng không còn đau mỗi khi em thấy anh đi với người con gái khác nữa. Chỉ còn một nỗi nhớ trống rỗng, không tên và khó hiểu, chai lì vì đã hy vọng nhiều, và thất vọng quá nhiều.
Có những lúc ngồi một mình trên sân thượng, em ngắm những đóa điệp vàng rụng lả tả xuống sân nhà. Nỗi nhớ anh lại ùa về, em nhớ con đường ngày xưa hai đứa đi chung, nhớ những buổi chiều cùng đạp xe trên con đường dài hút hút tưởng như là bất tận, nhớ bàn tay ai ấm áp đưa lên vỗ về, và nhớ ánh mắt ai đó tìm em dáo dác trong một buổi tối mưa dữ dội. Tất cả những ký ức về anh tưởng đã chôn chặt trong lòng giờ lại ùa về như cuộn phim không lời.
Em có phải là mối tình đầu của anh không nhỉ? Có lẽ là không. Anh là con thuyền, anh thuộc về biển cả với những con sóng ngoài khơi cứ chòng chành mãi không biết chán. Em chỉ là bờ cát, em thuộc về những gì bình yên mà anh cho là nhàm chán.
Anh ra đi. Cuộc sống đã có vô vàn lý do để chúng mình trở thành hai kẻ yêu nhau hạnh phúc nhất thế gian thì cũng có ngần đấy lý do để mỗi người trở thành người bất hạnh trong tình yêu với người kia. Em chưa bao giờ trách anh vì điều đó.
Video đang HOT
Anh đã từng nói “khi nào còn yêu, người ta còn tha thứ lỗi lầm cho nhau”. Em đã coi câu nói đó làm niềm tin để vững vàng sống tiếp và cũng để tha thứ cho anh dù biết rằng anh không bao giờ quay lại. Tỏ ra cứng rắn và nở những nụ cười với anh, em ước gì mình là mặt trời để mang những tia nắng mà thực chất là những giọt nước mắt kia sưởi ấm cho thế gian và tự hào rằng nỗi đau của mình có thể mang hạnh phúc cho người khác. Nhưng sao khó quá.
Bây giờ em đã là một cô gái thành đạt trong công việc, có những thứ mình muốn, tất cả chỉ để chứng minh cho anh thấy rằng em đã trưởng thành như thế nào từ nỗi đau anh để lại cho em. Hôm nay trời lại mưa, cũng trong một chiều mưa thế này ba năm trước, anh đi bên em và nói “mình không bao giờ xa rời nhau”. Trách anh sao thay đổi quá nhanh nhưng biết sao được khi những thứ em có thể mang lại cho anh chỉ là những gì anh cho là nhàm chán.
Em đã nghĩ không biết mình sẽ thế nào vào ngày cưới của anh. Nhưng giờ em lại thấy thật bình yên khi nhìn anh nắm tay một cô gái khác bước vào lễ đường. Cô gái đó thật đẹp và chắc hẳn sẽ mang lại cho anh những gì anh muốn. Tiền là gì nhỉ, tiền không thể mua được tất cả, nhưng thật đáng buồn là nó lại mua được nhiều thứ. Hay ít ra thì nó cũng đã làm anh có được những gì anh mong muốn khi cưới cô gái kia.
Quay chân bước đi trong ánh chiều tà, trên con đường quen thuộc ngày nào hai đứa đi chung, em rút bức ảnh hai đứa mình ra, nhìn ngắm và chợt buồn vì những hạnh phúc mình có được sao mong manh quá. Đã tới lúc em nên để nó đi, chúc anh hạnh phúc trên con đường anh đã chọn và vững vàng với bến đỗ của mình.
Theo Dantri
Gửi anh- chàng bộ đội sắp 'đeo gông' cho em
Bạn bè của vợ hay cười mà trêu vợ rằng "Giờ phải phong danh hiệu bà vợ anh hùng cho những người lấy bộ đội", có lẽ thế thật, bởi làm vợ bộ đội, nhất là bộ đội đóng quân xa nhà thì chịu nhiều thiệt thòi lắm. Vợ cũng bắt đầu thấy mình "thiệt thòi" rồi chồng à. Nhưng vợ chấp nhận, chỉ cần không chịu "thiệt thòi" trong trái tim chồng là vợ vui rồi.
Gửi Chồng "iu" quý!
Haizzz, phải viết thế nào bây giờ nhỉ?
Trước hết vợ cảm ơn vì chồng đã xuất hiện trong cuộc đời vợ, vợ nghĩ có lẽ là định mệnh mất rồi. Vợ chưa từng nghĩ sẽ yêu để rồi sau này cưới một người quanh năm xa nhà làm chồng, thế nhưng vợ vẫn yêu chồng, và đồng ý đổi cách xưng hô là "chồng-vợ" theo ý chồng thích, mặc dù mình chưa cưới. Mọi người bảo sao vợ không yêu ai ở gần cho đỡ vất vả, một vài người thì bảo vợ rằng duyên số cả rồi. Còn vợ thì bỏ mặc mọi trở ngại, bỏ mặc đó là duyên số hay định mệnh cái gì đó, vợ vẫn yêu chồng, ngày một nhiều hơn.
Vợ biết xa nhau sẽ có rất nhiều khó khăn, nhưng xác định yêu chồng và tiến tới những điều xa hơn thì vợ cũng dần phải chuẩn bị tâm lý cho mình.
Biết rằng những ngày lễ tết hay dịp đặc biệt, có thể chồng không được về, nên vợ tập cho mình sẵn tâm lý để có thể "sống sót" bằng cách không cho chồng về với vợ. Mọi người lại bảo vợ như vậy là không tốt, sẽ làm lối mòn để sau này chồng có cớ để tránh nhưng vợ chưa nghĩ đến vậy. Vợ nghĩ chồng vất vả, đi đường xa nguy hiểm, vợ không đành, thương chồng lắm! Vợ cũng nghĩ nếu những ngày ấy quen có chồng rồi, sau này mà chồng không về được thì vợ sẽ buồn mất.
Ảnh minh họa
Vợ cũng tập dần thói quen ít nói nhớ chồng, ít ca cẩm than vãn vì công việc bởi nói nhiều chắc chồng sẽ chẳng yên tâm mà làm việc được.
Vợ lại nghĩ xa rằng sau này mình lấy nhau, đêm đến vợ phải nằm vò võ 1 mình, mùa đông lạnh tay trái phải tự truyền hơi ấm cho tay phải... chắc vợ sẽ khóc suốt mất thôi. Rồi lúc bầu bì cũng chẳng được chồng chăm, lại nhìn người ta mà chạnh lòng... mọi việc trong nhà cũng sẽ không có chồng bên cạnh đỡ đần, vợ lại chẳng được khỏe mạnh như người khác.... Còn phải sống với bố mẹ sao cho đúng đạo làm con.
Rồi xa vợ, chồng sẽ gặp nhiều cám dỗ hơn...
Vợ nghĩ nhiều lắm ấy chồng à! Nhưng vợ đã xác định rồi, vợ sẽ cố gắng, cả chồng cũng phải cố gắng nữa nhé, một mình vợ sẽ chẳng làm gì được đâu!
Bạn bè của vợ hay cười mà trêu rằng "Giờ phải phong danh hiệu bà vợ anh hùng cho những người lấy chồng bộ đội". Có lẽ thế thật, bởi làm vợ bộ đội, nhất là bộ đội đóng quân xa nhà thì chịu nhiều thiệt thòi lắm. Mình sắp làm đám cưới thôi mà vợ cũng bắt đầu thấy mình "thiệt thòi" rồi chồng à. Còn 2 tuần nữa là ngày vui của 2 đứa mình, vậy mà chồng vẫn bận tối mắt ở đơn vị. Mình vợ phải tự đi mua nhẫn cưỡi, chuẩn bị đồ dùng trước khi về nhà chồng. Những cặp đôi khác thì tíu tít cùng nhau đi mời cưới, viết thiệp mời còn vợ phải một mình "gánh vác" hết mọi việc. Ngay cải chuyện chụp ảnh cưới vợ cũng phải "lặn lội" lên tận nơi chồng đóng quân để tranh thủ vài tiếng chồng xin được ra ngoài hai đứa mình đi làm vài "pô" cho bằng bạn bằng bè.
Nhưng vợ chấp nhận, chỉ cần không chịu "thiệt thòi" trong trái tim chồng là vợ vui rồi.
Thôi, vợ chỉ viết đến đây thôi, giờ vợ phải đi ngủ, giữ gìn nhan sắc để làm một cô dâu xinh tươi sánh bước bên cạnh chồng. Chồng đọc được những lời tâm sự này chắc sẽ cười vợ í nhỉ. Nhưng kệ, chồng cứ cười đi, dù sao vợ cũng vẫn muốn ghi lại chút lãng đãng của một cô gái trước khi bị "đeo gông" (Hiii).
Còn 1 điều nữa vợ vẫn cứ muốn nói,: Anh ah, em yêu anh nhiều lắm! Hãy nắm tay em đi hết quãng đời còn lại, anh nhé!!
Phá thai đi rồi chúng mình lại yêu nhau Sau một lần cãi vã, chúng tôi chia tay nhau. Lần cuối cùng ấy, tôi đã trót mang giọt máu của anh ta trong mình. Để dụ dỗ tôi phá cái thai, anh ta bảo "phá thai đi rồi chúng mình lại yêu nhau" và hứa hẹn đủ điều. Tôi và người yêu tôi yêu nhau đã 7 năm. Dù yêu nhau lâu...