Gọi tên tình cũ khi ái ân, chồng coi tôi như… gái gọi
Nhưng tôi đã lầm, khi vừa mới tới, mặt anh tối sầm lại và nói với vẻ giễu cợt: “Cô đã làm thế này với bao nhiêu người đàn ông rồi? Cô đã rủ bao nhiêu người đàn ông đến đây để “mua d.âm” kiểu này?”
Năm tôi 27 tuổi, tôi chia tay với mối tình kéo dài 5 năm. Chúng tôi đã có kế hoạch chuẩn bị cho đám cưới nhưng tôi phát hiện anh có người con gái khác nên tôi quyết định chia tay. Không lâu sau đó, anh và cô gái kia kết hôn. Còn tôi, sau đó là những ngày tháng sống trong đau đớn, hoang mang và tuyệt vọng. Thấy tôi như vậy, gia đình và bạn bè tôi đã mai mối cho tôi với một người đàn ông khoảng 35 tuổi, gần nhà, nghe nói rất tốt tính và chăm chỉ.
Ảnh minh họa
Lúc đó, nỗi đau mà người yêu cũ gây ra chưa kịp lành, tôi nghĩ mình khó chấp nhận tình cảm một người đàn ông khác. Nhưng tôi lại cay cú nghĩ, anh ta đã có một gia đình hạnh phúc, chẳng mảy may quan tâm xem mình sống thế nào, tội gì mình phải ngồi một chỗ mà đau khổ, mà nhớ thương về anh ta. Vậy là, tôi quyết định, cho anh hàng xóm một cơ hội. Mấy tháng sau đó, tôi vội vã kết hôn với anh với tâm thế không thể thua kém người yêu cũ, không có anh tôi vẫn có đầy người muốn lấy làm vợ. Còn chuyện tôi có yêu chồng hay không thì tôi cũng không chắc chắn.
Sau khi kết hôn, tôi và chồng gặp rất nhiều vấn đề, vì chưa hiểu tính cách của nhau nên cả hai rất khó hòa hợp trong cuộc sống hàng ngày cũng như quan hệ vợ chồng. Vợ chồng tôi đã có nói chuyện thắng thắn để khắc phục và cả hai cùng quyết tâm hiểu nhau hơn để xây dựng tổ ấm nhỏ. Chồng tôi rất yêu thương, trân trọng tôi nên dần dà tình cảm của tôi dành cho anh ngày càng nhiều hơn.
Thời gian qua đi, vợ chồng tôi ngày càng hòa hợp hơn. Nhưng cuộc đời đúng là không ai biết được chữ ngờ, trong một lần hai vợ chồng “yêu” nhau, khi đang lên tới cao trào, tôi đã gọi tên người yêu cũ.
Video đang HOT
Chồng tôi sững sờ, thất vọng và đau khổ. Anh hỏi tôi: “Anh không quan tâm tới chuyện em còn trinh tiết hay không. Anh đã yêu thương em thật lòng, nhưng sao em lại đối xử với anh như thế? Suốt thời gian qua, khi quan hệ với anh, em toàn nghĩ tới người yêu cũ sao?”.
Dù tôi có thanh minh giải thích thế nào thì chồng tôi cũng không muốn nghe và không muốn tin. Tôi cũng không còn cách nào khác mà chỉ chờ đợi sự tha thứ từ anh. Sau đêm đó, chồng tôi bỏ đi mấy ngày, anh đi đâu, làm gì tôi cũng không biết. Chỉ biết, khi trở về, anh đã biến thành một con người khác.
Anh nói: “Hai chúng ta tạm thời hãy ly thân, anh cần thêm thời gian để suy nghĩ”. Thấy anh nói vậy, tôi vừa lo vừa mừng vì ít ra cuộc hôn nhân của chúng tôi vẫn còn hy vọng, dù rất mong manh. Tôi tâm niệm, dù có lâu thế nào tôi vẫn sẵn sàng chờ đến khi nào anh có thể tha thứ cho mình, dù anh có đối xử với tôi tệ bạc thế nào tôi vẫn chấp nhận, bởi tôi là người có lỗi.
Ngày trước, chồng tôi đi làm về rất đúng giờ, nhưng bây giờ anh thường xuyên đi làm sớm và về rất khuya, cũng không mấy khi ăn cơm ở nhà, lúc nào về nhà cũng trong tình trạng nồng nặc mùi rượu và cả mùi nước hoa hay son môi của người phụ nữ khác. Nhưng tôi vẫn chấp nhận, bởi trước đây khi lấy anh tôi cũng đâu trao trọn trinh tiết cho anh, đã thế còn gọi tên người yêu cũ khi ngủ với chồng, tôi có tư cách gì để phê phán, trách móc anh đây? Tôi vẫn hy vọng, một thời gian sau, khi vết thương mà tôi gây ra cho anh nguôi ngoai, anh sẽ tha thứ và chấp nhận tôi.
Nhưng không ngờ quan hệ vợ chồng tôi cứ như hai kẻ “góp gạo thổi cơm chung”, thậm chí chúng tôi cả tuần chẳng nói chuyện nổi với nhau lấy một câu, mấy tháng anh cũng chẳng động chân tay, gần gũi tôi lấy một lần. Mặc dù tôi rất muốn nhưng anh không cho tôi cơ hội, anh rất hạn chế chạm mặt, tiếp xúc với tôi. Nhiều lúc tôi muốn chủ động “yêu” để hàn gắn mối quan hệ nhưng anh đều lạnh lùng và cương quyết cự tuyệt.
Tôi sợ, nếu cứ để tình trạng này diễn ra, hôn nhân của chúng tôi sẽ tan vỡ nên đã chủ động hẹn chồng nói chuyện một lần. Thậm chí, tôi còn ấu trĩ nghĩ tới cách hẹn anh trong nhà nghỉ để quyến rũ anh, nhằm cứu vãn cuộc hôn nhân của hai chúng tôi. Hôm đó, tôi trang trí phòng rất đẹp, có hoa, có nến, và chọn cho mình một chiếc áo ngủ thật se.xy và hấp dẫn để anh không thể cự tuyệt. Nhưng tôi đã lầm, khi vừa mới tới, mặt anh tối sầm lại và nói với vẻ giễu cợt: “Cô đã làm thế này với bao nhiêu người đàn ông rồi? Cô đã rủ bao nhiêu người đàn ông đến đây để “mua d.âm” kiểu này?”
Chưa kịp nói gì thì anh đã lao vào tôi mặc kệ tôi kêu khóc. Những kìm nén bấy lâu không nói được, anh dùng thân thể tôi mà chà đạp, mà trút cơn tức giận. Khi “xong chuyện”, anh lạnh lùng nói với tôi: “Tôi đã làm điều cô muốn rồi đấy. Khi nào cô có nhu cầu thì cứ gọi, tôi sẽ tới ngay. Còn cô yên tâm, tôi sẽ không bao giờ ly hôn đâu, bởi tôi sẽ làm cho cô cả đời này phải sống trong giày vò từng phút, từng giờ…”
Nói rồi, anh bỏ tôi lại một mình với những vết bầm tím trên người, tôi không suy nghĩ được gì, chỉ ngồi đó và khóc. Tôi phải làm gì đây, tôi không muốn ly hôn chồng nhưng liệu anh ấy có tha thứ và chấp nhận tôi thêm một lần nữa không?
Theo VNE
Đang muốn ái ân, vợ lại đem hóa đơn ra tính toán
"Nếu tình yêu là ánh sáng thì hôn nhân là hóa đơn tiền điện" bây giờ tôi mới thấy thấm thía câu nói ấy, và tôi còn chiêm nghiệm thêm được một điều nữa đó là, người thu tiền điện chắc chắn là các bà vợ.
Yêu nhau sáu năm, ai ai cũng ngưỡng mộ tình yêu tuyệt vời của chúng tôi. Khi yêu cũng có những phút giây hờn giận, hiểu lầm, tuy nhiên tôi coi đó là chút gia vị làm cho tình yêu của hai đứa thêm phần lãng mạn mà thôi.
Không hiểu nguồn cơn của mọi mâu thuẫn bắt đầu từ phía tôi hay do vợ nhưng bây giờ tôi thực sự thấy cuộc sống hôn nhân của mình trở nên ngột ngạt đến khó thở, cũng đôi lúc tôi ước mình có thể "xách ba lô lên và đi" như ai đó cho thay đổi không khí, nhưng tôi đã lựa chọn cuộc hôn nhân này và không thể trốn tránh mọi trách nhiệm của một thằng đàn ông một cách hèn nhát như thế được.
Những tính toán chi li đến từng đồng của vợ thực sự làm tôi thấy nổi da gà. Nếu như trước kia, khi chưa lấy nhau vấn đề tài chính chưa bao giờ là gánh nặng của tôi, thì giờ đây nó làm tôi thấy sợ. Dường như trong mắt của vợ tôi chẳng có gì đáng quan tâm ngoài cái ví tiền. Lương tháng tôi đều đưa hết cho vợ, nhưng cô ấy kiểm soát tôi còn hơn một đứa trẻ. Tất cả mọi chi tiêu của tôi (dù là cả chén trà mời bạn) cũng bị cô ấy tra khảo nguồn gốc và xuất xứ của khoản tiền đó. Cô ấy luôn đinh ninh trong đầu với ý nghĩ tôi có rất nhiều khoản " lậu" ngoài lương chưa kê khai với cô ấy.
Cứ hàng ngày, mà có lẽ là khi nào vợ chồng nhìn thấy mặt nhau là vợ tôi lại lập tức ca bài ca hết tiền, lôi đủ thứ kê khai cần phải mua và luôn bắt tôi nộp tiền đúng thời hạn, không được sai một ngày. Trước đây nếu trong mắt tôi cô ấy duyên dáng, dịu dàng bao nhiêu thì bây giờ cô ấy bỗng trở nên ghê gớm và khó tính bấy nhiêu.
Có những khi hai vợ chồng đang chuẩn bị "vui vẻ" với nhau cô ấy giật chợt giật mình nghĩ đến hóa đơn tiền điện và lập tức mang hóa đơn ra tính toán lại hàng chục lần, cộng đi cộng lại và luôn mồm thắc mắc tại sao tiền tháng này lại nhiều thế, tôi bực mình quay ra ngủ thẳng, không muốn nhìn vợ tôi lúc đó nữa.
Có những khi hai vợ chồng đang chuẩn bị " vui vẻ" với nhau cô ấy giật mình nghĩ đến hóa đơn tiền điện và lập tức mang hóa đơn ra tính toán lại cẩn thận. (ảnh minh họa)
Tuy cuộc sống của hai đứa không dư giả nhưng chúng tôi cũng thuộc hàng "có của ăn của để" so với bạn bè đồng nghiệp, thế nhưng lấy nhau được hai năm rồi mà vợ tôi vẫn cương quyết chưa sinh con vì lý do "chưa đủ tiền nuôi con". Tôi cũng không hiểu được với vợ tôi thì số tiền là bao nhiêu là đủ để nuôi một đứa trẻ.
Cũng vì tính chi li của vợ mà tết vừa rồi vợ chồng tôi đã cãi nhau kịch liệt về việc biếu quà tết cho bố mẹ hai bên. Vợ tôi lúc nào cũng giữ tiền như thể sợ chúng có cánh bay đi mất. Cô ấy cắt giảm mọi thứ có thể cắt giảm, thỉnh thoảng muốn mời vợ đi cafe, hay đi xem phim thì lập tức vợ tôi phản ứng gay gắt và thuyết giảng cho tôi luôn một bài học về tính tiết kiệm.
Cuộc sống hôn nhân của tôi vì thế mà ngày càng căng thẳng, đôi lúc muốn góp ý cho vợ để cô ấy bớt tính tiết kiệm thì vợ tôi lại tự ái hoặc nổi giận. Mỗi khi về nhà nghe vợ cằn nhằn đến vấn đề tiền nong tôi lại thấy khó chịu vô cùng, đi làm cả ngày bận rộn về đến nhà muốn được nghỉ ngơi thì tôi lại luôn bị đầu độc bằng những bài ca về tiền đi cùng năm tháng của vợ.
Vẫn biết vợ tôi tiết kiệm là để cho gia đình nhỏ bé của mình, để phòng khi ốm đau bệnh tật, nhưng vợ ơi hãy nghĩ thoáng ra một chút, tiền quan trọng nhưng đừng để nó làm mất đi sự lãng mạn và tình yêu của hai vợ chồng mình. Anh luôn thèm cảm giác được thoải mái và bình yên trong ngôi nhà nhỏ của chúng mình, đừng để ví tiền che lấp đi những gì mà sáu năm qua chúng ta đã có vợ nhé.
Theo DanViet
Sống thử nhiều, phụ nữ khác gì gái gọi? Đó là ý kiến của một bạn đọc sau khi đọc được bài viết hưởng ứng "quyền hưởng thụ tình dục" của nữ nhà văn Tâm Phan. Sau khi trả lời phỏng vấn về chủ đề: "Phụ nữ hiện đại và sex trước hôn nhân" - nữ nhà văn trẻ cá tính Tâm Phan đã nhận được nhiều ý kiến chia sẻ từ...