Gọi 1 cốc café, ngồi cả ngày ở quán, tin không?
Tôi tin rằng, dù đi tới đâu, bất cứ hàng quán nào, ngay cả khi món ăn, đồ uống của bạn không ngon lắm nhưng người ta sẽ vẫn nhớ tới bạn bởi thái độ phục vụ nhiệt tình và chu đáo.
Có thể đây chỉ là suy nghĩ và cách nhìn nhận của tôi về lối phục vụ và dịch vụ ở hai miền Bắc Nam. Nhưng đúng thật là, dù đi đâu, đi tới nơi nào ở miền Nam tôi cũng thấy thoải mái vô cùng vì lối phục vụ khách hàng ở đây. Còn ở miền Bắc, đúng là không những tôi phải có tiền, mà phải là nhiều tiền mới có thể thoải mái tâm lý ngồi ở một nơi nào đó ngắm cảnh, xem phim.
Chuyện là, hồi nọ, tôi có vào Sài Gòn chơi, thật ra, quán cà phê ở đây thì miễn chê. Tôi cũng là dân nghiền cà phê nên thích thú lắm. Cứ có quán nào đẹp là tôi vào. Thế nên, để chuẩn bị cho những ngày đẹp trời, thưởng thức cà phê, ngồi ngắm cảnh, tôi đã bỏ túi rất nhiều tiền. Vì tôi sợ không có nhiều thời gian cũng như không thể ngồi lâu mãi được ở một chỗ tôi thích và phải uống rất nhiều thứ, ăn nhiều thứ nữa.
Khổ là, ở Hà Nội, khi muốn vào đâu đó uống cốc cà phê, chỉ một cốc thôi mà ngồi cả ngày thì có vẻ phiền phức. Không phải là quán nào cũng thế nhé, nhưng tôi đã từng gặp trường hợp như vậy. Khi vào quán ngồi, tôi chỉ gọi 1 cốc cà phê và lướt web, làm việc. Nhưng nhân viên ở đó tỏ thái độ liên vì tôi ngồi quá lâu. Thật ra, tôi đã ngồi được tầm 4 tiếng vì quán vừa có điều hòa, vừa có không gian, lại là nơi ngắm cảnh nên nhâm nhi tách cà phê làm việc trong ngày rảnh rỗi thì ai cũng thích. Nhưng mấy cô nhân viên cứ đi ra đi vào hỏi &’anh có dùng gì nữa không?’, rồi có khi hỏi nhà vệ sinh ở đâu mấy lần không ai nói gì.
Video đang HOT
Ở Sài Gòn, chỉ cần gọi một cốc nước, bạn cũng có thể ngồi cả ngày không cần ngại (Ảnh minh họa)
Có top khác vào ngồi, (vì tôi chọn vị trí đẹp, sát cửa sổ lại bàn rộng) nên cô nhân viên có vẻ ngó sang chỗ tôi, ý không được hài lòng cho lắm khi đám người này hỏi có chỗ nào view đẹp hay không. Thật ra, có thể họ không dám nói gì nhưng nhìn thái độ của họ, tôi có thể cảm nhận được, họ đang nghĩ trong lòng “ sao cái ông này ngồi lâu như vậy mà chỉ uống mỗi cốc cà phê”.
Có lần, vào quán ăn đông khách, khi vừa ăn xong, chưa kịp &’làm sạch răng miệng’ tôi đã bị nhân viên dọn hết bát đĩa, giống như họ có ý đuổi khéo mình đứng dậy. Thật ra tôi cũng biết ý mà đứng dậy ngay nếu như khách khứa đông còn nhường chỗ cho người khác. Thế nhưng, chưa kịp thể hiện tính lịch sự của mình thì nhân viên hàng ăn đã dọn dẹp xong mọi thứ. Thế là xin cái tăm, tờ giấy rồi đứng dậy ra về.
So sánh với Sài Gòn, tôi càng muốn gắn bó với nơi này biết bao. Điều ngạc nhiên là lần ấy, tôi mang nhiều tiền vào quán cà phê, định bụng rằng phải gọi thêm vài món nếu muốn ngồi lâu ngắm cảnh, thế nhưng, khi về, tôi chỉ tiêu hết vài chục, tiền của một cốc cà phê. Nước lọc thì uống thoải mái, cứ hết là lại có nhân viên ra rót, khỏi phải hỏi xin. Tôi thích thú với cái thái độ phục vụ ở đây. Dù là tôi có ngồi nửa ngày cũng không ai nói gì, họ còn rất biết cách tạo không gian riêng cho mình.
Ở đây, ăn gì uống gì, vào quán nhậu hay quán nào đi chăng nữa, nhân viên sẽ phục vụ rất chu đáo, tự tay rót nước, rót bia rượu cho mình ngay cả khi mình không đòi hỏi.
Thật ra, không phải nơi đâu cũng thế, cũng không hẳn là Hà Nội không có thói quen như Sài Gòn nhưng thiết nghĩ, miền Bắc phải học hỏi nhiều thêm lối phục vụ ở Sài Gòn, nhất là thái độ &’coi khách hàng là thượng đế’ ở đất Sài thành. Chỉ cần như thế, tôi tin rằng, dù đi tới đâu, bất cứ quán xá nào, ngay cả khi món ăn, đồ uống của bạn không ngon lắm nhưng người ta sẽ vẫn nhớ tới bạn bởi thái độ phục vụ nhiệt tình và chu đáo. Đó là phẩm chất, là cái cần có nhất của người làm kinh doanh.
Theo VNE
Trong giờ phút quyết định, tôi tin vợ!
Với kinh nghiệm của một người đàn ông có vợ nhiều năm, tôi thấy 'cái chết' vì lỡ lời là 'cái chết' rất tơi bời.
Xem xong chương trình "Ai là triệu phú" tối hôm trước, tôi đã nghĩ thể nào anh chàng ăn phần thưởng lần này cũng sẽ nổi như cồn trên mạng cho xem. Quả y như rằng, câu phát ngôn "trong giờ phút quyết định, tôi thường không tin phụ nữ" đã được cánh đàn ông cho lên status FB đầy tâm đắc. Dù cho khán giả trong trường quay có ồ lên cổ vũ hả hê vì anh chàng đã chọn đúng hay các tâm hồn đồng điệu trên mạng ảo có hô hào cổ vũ ra sao, tôi vẫn thấy hơi lo cho anh chàng. Anh này dù có vợ hay chưa có vợ thì đều rồi sẽ phải chịu "hậu quả" của câu phát biểu liều này, không sớm thì muộn.
Với kinh nghiệm của một người đàn ông có vợ nhiều năm, tôi thấy cái chết vì lỡ lời là cái chết rất tơi bời. Nhất là chuyện lỡ lời này đụng chạm tới vấn đề rất nhạy cảm liên quan tới lòng tin vào phụ nữ. Mà nghĩ sâu xa hơn chút với những câu hỏi "tại sao lại không"; "tại sao lại có"; người ta lại phải viện tới các bằng chứng dẫn chứng đông tây kim cổ nói về chuyện "trí khôn của ta đây". Ngày xưa, chuyện khoe học bạ với học sinh dốt là điều tối kị. Ngày nay, người đẹp nào mà bị tố bảng điểm cũng lo ngay ngáy. Các anh em lên mạng lại cứ bình luận lung tung chuyện "giếng khơi" với chẳng "cơi đựng trầu"; sâu với lại nông. Chỉ có anh hùng bàn phím, chứ cứ về nhà với vợ xem, có dám khảng khái mà hiên ngang khẳng định: đàn ông thông minh hơn phụ nữ.
Chính cái việc lên mạng bình luận, tiện tay tranh thủ chê bôi phụ nữ lại tố cáo cái sự thiếu thông minh trong phần thông minh của đàn ông. Các anh quên tiệt rằng, ở nhà các anh lúc nào chẳng có phụ nữ. Ai lại đi nói xấu người trong nhà bao giờ. Đó không phải điều hay ho đẹp đẽ để học theo; càng không phải phong cách của một người đàn ông chân chính.
Vợ luôn là người quan trọng (Ảnh minh họa)
Hồi bé, chuyện gì các anh cũng ra bám váy mà hỏi mẹ. Lớn hơn tẹo, đại đa phần đều nghe cô giáo chủ nhiệm răm rắp. Nhưng hồi đó, các anh có thể lý luận rằng: đều chưa phải những giờ khắc "quyết định" của cuộc đời mình. Vâng, nói thế cũng chuẩn. Khi người ta chưa đủ khả năng để chịu trách nhiệm về quyết định của mình thì đúng là phải nhờ vào người khác thật, nhưng không hiểu sao lại toàn nhờ vào phụ nữ (tính theo tỉ lệ tương đối chứ cũng chưa có con số thống kê cụ thể).
Một cuộc đời đàn ông có mấy mốc quyết định: lập nghiệp, lập thất và xây nhà. Tôi cam đoan, cùng lắm chỉ có giai đoạn đầu tiên "lập nghiệp" thì người đàn ông có toàn quyền quyết định. Chứ còn hai giai đoạn về sau, theo tiến trình bình thường, chắc chắn phải có bên thứ hai tham gia. Và cũng không hiểu sao, bên đấy lại cũng thường là phụ nữ. Vậy một người phụ nữ (hoặc hơn một) đã tham gia vào 2/3 dấu mốc quan trọng nhất cuộc đời của người đàn ông thì còn có "giờ phút quyết định" nào nữa mà phụ nữ không thể tham gia vào được?
Vậy nên, nghĩ đi nghĩ lại, tôi thấy anh chàng thông minh đến mức thắng giải mấy chục triệu chắc chỉ nói câu đó cho vui. Một câu đùa dí dỏm để thêm phần kịch tính cho quyết định của mình. Chứ chỉ có trẻ trâu mới thích khơi dậy chiến tranh từ một câu nói đùa. Sự thật, anh em nào khôn ra sẽ phải biết cách "tận dụng". Ai lại thích đi gánh vác một mình trong khi sẵn đấy có hẳn một đối tác toàn tài mang tên vợ ở bên. Vậy nên, từ xưa tới nay, nối tiếp truyền thống, những phút quyết định, tôi là tôi tin vợ nhất!
Theo VNE
Tôi sẽ 'chửi thầm' vào tai vợ... ... Nếu tôi làm như vậy, liệu có ai có đủ chứng cứ để phạt tiền tôi không? Mới đây, dư luận xôn xao về nhiều quy định nghe có vẻ rất lạ của các cơ quan chức năng. Chẳng hạn như việc cộng điểm thi đại học cho Bà mẹ Việt Nam Anh hùng hay quy chế phạt tiền với những người...