Góc phố xanh rêu
Có góc phố chiều nao ta lang thang đôi chân mệt mỏi ùa về cùng chênh chao kỷ niệm. Góc phố nào ta đã từng ngang qua thật nhiều lần, đến đỗi quá ư quen thuộc, đến đỗi nằm lòng trong nỗi nhớ, trong ký ức, hoài niệm.
Chênh vênh những chiều gió chướng, những sớm nắng trải dài thênh thang mê mải lướt trên bờ vai, mái tóc. Góc phố nào ta đặt tên “phố hoa” để mỗi lần ngang qua lại bùi ngùi xúc cảm trước gánh hàng hoa chở theo bốn mùa đất trời Hà Nội. Góc phố ấy níu tâm hồn ta nán lại mênh mang, đôi tay nhận lấy bó hoa ướp hương mùa dìu về thắp sáng căn gác nhỏ.
Góc phố nào cất giấu hò hẹn buổi ban đầu, nguyên sơ, dịu dàng, tinh khôi. Tình đầu cứ ấm mãi trong tim, để người nhớ, người thương, người đi qua năm tháng ngang về chốn cũ, vẫn bâng khuâng, bồi hồi xuyến xao một ảnh hình ghim chặt trong tâm hồn.
Video đang HOT
Góc phố ta ngồi bên ly café tí tách buông lơi nhịp cạn dần. Trong góc nhỏ của riêng mình, ngắm nhìn thành phố chuyển động cùng muôn người lại qua, những cột đèn xanh đỏ thay nhau chuyển đổi. Góc nhỏ ngắm thành phố thay màu với nắng mưa. Cuốn sách cùng con chữ nhảy nhót mê say, đọc ngấu nghiến thời gian.
Phố lên đèn, rạng rỡ mặt người, lại thấy mình trốn vùi trong góc vắng nuốt vào lòng tiếng guitar đục trầm vang vọng. Nghe giọt nước mắt mặn chát rơi ướt bờ mi con gái. Nhớ những ngày gió lộng, bạn cùng ta ngồi bên nhau gảy một điệu đàn, một bài hát hòa trong tiếng cười tuổi trẻ.
Góc phố những chiều bụi đỏ đơn côi, một mình bờ vai cô lẻ tìm về để tự lòng giữ chút bình an niệm cũ. Góc phố xanh rêu kỷ niệm và đang mỗi ngày xanh thêm những ước mơ, những niềm hy vọng mới tràn đầy yêu thương.
Cất giùm cho ta, góc phố…
Theo VNE
Chút hoài niệm cho một ngày đầu năm
Từ bao giờ người ta có thói quen nguyện cầu trong những thời khắc đầu của năm mới? Cũng là lẽ thường khi bản ngã, ham muốn là vô tận mà thành công chỉ là hạn hữu, người ta cố tìm kiếm chút cứu vớt từ cõi vô cùng.
Không biết giờ này em ở đâu? Có tựa lan can nguyện cầu khi chuông nhà thờ điểm nhịp phút giao thừa? Ngày xưa ta ngây thờ khờ dại hay men say tình đầu khiến ta tin vào một tình yêu vĩnh hằng không dễ gì chia cắt.
Vẫn con đường hanh hao, hương dã quỳ hăng hắc dẫn lối về nhưng bỗng dưng đẹp lạ, ta mơ màng tưởng Thượng đế ban cho món quà là hạt giống tình yêu sẽ nở hoa hạnh phúc... Em thổn thức kể về con sông quê hương bên lở bên bồi, mùa lũ về tang thương qua từng gốc rạ, ở đó không có khái niệm về thời gian chỉ có những con người lầm lũi, mùa lũ ra sông vớt củi, em đến trường bằng nỗi nhọc nhằn trên vai gầy của mẹ, nếp nhăn chất đầy trên gương mặt hốc hác của cha. Anh kể em nghe về vùng đất gió Lào cát trắng, cũng tang thương vẫn vặn mình đứng dậy... Tình đầu đầy nỗi cảm thông nhưng buồn thay chưa qua thử thách nên mong manh như sương khói, trong suốt như thủy tinh, ai biết sương khói dễ tan mà thủy tinh dễ vỡ...Tiếc thay ta chưa đủ bình tâm để nâng niu giấc mơ hạnh phúc, chưa đủ bản lĩnh để vượt qua cơn bĩ cực của tình yêu, ta đành lòng cất bước ra cho tình yêu còn mãi, vẫn mỉa mai cười "trong tình yêu ta không lạc lối".
Nhưng cố gắng giả tạo đâu dễ thành công, khi trên đường đời bắt gặp đôi tình nhân bên nhau đợi lúc giao mùa, khi tần ngần trên tay tờ lịch cũ thì kỷ niệm xưa với con đường hanh hao có hương ngọc lan, hương dã quỳ vấn vít, căn gác nhỏ nhòe trong sương ẩm như một lời tự vấn lương tâm. Khi hạnh phúc vụt qua ta bỗng bàng hoàng tiếc nuối, cố bấu víu như kẻ mộng du, chắp vá tình yêu bằng những cuộc hôn nhân vội vã để tình đầu gom lại thành nỗi nhớ miên man, thảng thốt khi một ngày đất trời thêm tuổi mới.
Theo VNE
Thắp nến giữa đời Người đời gọi gã là gã Sầu, bởi gã có một quán café tên Sầu Đông. Quán nhỏ xíu, chiều đến thường tối om, gã thắp nến lên đợi ngày vụt tắt, đợi những mặt người lạ quen... Quán nằm lặng thinh giữa góc phố chộn rộn. Gã đặt vài bình hoa dại, vài bàn ghế trầm ngâm nhìn ra phố phường. Gã...