Góc khuất sau cái chế.t của “cha đẻ” thương hiệu thời trang Versace
Khi có trong tay sự nghiệp thăng hoa và cuộc sống viên mãn, Gianni Versace bất ngờ ra đi ở tuổ.i 50. Cái chế.t ấy không chỉ để lại những khủng hoảng trong làng thời trang thế giới mà còn khiến người hâm mộ khó hiểu khi động cơ thực sự của hun.g th.ủ vẫn chưa được làm rõ.
Lịch sử từng ghi nhận không ít ngôi sao tài năng mà bạc mệnh, đã ra đi một cách bất ngờ khiến dư luận không khỏi bàng hoàng, xó.t x.a. Dù những nấm mồ đó đã xanh cỏ nhưng câu chuyện xung quanh cái chế.t của họ cho đến nay vẫn là chủ đề tranh luận không có hồi kết. Loạt bài “ Cái chế.t bí ẩn của các ngôi sao nổi tiếng thế giới” sẽ phần nào mang đến cái nhìn toàn diện nhất cho độc giả về phần sự thật bị chôn vùi ấy.
Gianni Versace – “cha đẻ” thương hiệu thời trang Versace
Gianni Versace là nhà thiết kế thời trang tài năng người Ý, ông cũng là nhà sáng lập hãng thời trang quốc tế nổi tiếng Versace – cái tên sánh ngang với các thương hiệu cao cấp như Gucci, Chanel, Dolce…
Năm 1997, ông ra đi khi nhiều dự định lớn còn dang dở, để lại một dấu hỏi không lời đáp.
2 phát đạn oan nghiệt
8h45 ngày 15/7/1997, sau một cuộc dạo bộ buổi sáng, Gianni Versace mặc áo sơ mi màu sẫm, quần soóc với 1.200 USD trong túi, đi xăng-đan và đang trên đường trở về ngôi biệt thự tọa lạc tại số 1116 đường Ocean Avenue, Miami.
Về đến cổng, ông nhanh chóng bước lên những bậc thang. Khi vừa tra được chiếc chìa khóa vào cánh cửa sắt, một người đàn ông từ đâu bước tới phía sau, lạnh lùng giơ sún.g bắ.n hai viên đạn vào đầu ông. Nhà thiết kế gục ngay trên bậc thềm.
Ngay khi tiếng sún.g chát chúa vang lên, Antonio, người tình đồng tính của Versace và đầu bếp Charles Podesta cùng người làm công Lazaro vội vã chạy ra ngoài và thấy Versace đang nằm trong một vũn.g má.u. Lazaro đuổi theo tên sá.t nhâ.n đang vừa chạy vừa cúi đầu rời khỏi hiện trường nhưng không thể làm gì hơn bởi khẩu sún.g đang lăm lăm trong tay hắn.
Charles Podesta vội vã gọi 911. “Ông ấy còn thở không?”, nhân viên 911 hỏi Charles. “Tôi không biết, anh ấy không hề động đậy”. Hai phút trôi qua, Charles càng cuống: “Tại sao xe cấp cứu chưa tới? Chúa ơi, đến chỗ chúng tôi chỉ mất một, hai phút thôi mà”. Nhân viên 911 cố gắng trấn tĩnh anh và chưa đầy 30 giây sau đó, tiếng còi xe cấp cứu vang lên trước cửa dinh thự nhà Versace.
Cảnh sát cũng có mặt, họ nhận thấy Versace vẫn thở và vội vàng đưa ông đến Trung tâm Y tế Mount Sinai nhưng tất cả đã quá muộn.
Thủ phạm nhanh chóng được xác định là tên giế.t ngườ.i hàng loạt mới 27 tuổ.i, Andrew Cunanan. Chỉ trong một chuyến hành trình xuyên quốc gia kéo dài 3 tháng vào năm 1997, hắn đã giế.t tổng cộng 5 mạng người trong đó có 2 người tình cũ tại bang Minnesota và một người đàn ông giàu có từng bị Cunanan cướp mất chiếc xe Lexus. Sau vụ á.n mạn.g Versace, Cunanan có tên trong danh sách 10 tên tội phạm bỏ trốn bị truy lùng gắt gao nhất của FBI..
8 ngày sau buổi sáng định mệnh, cảnh sát phát hiện ra Cunanan đang trốn trong ngôi nhà thuyền của triệu phú Reineck và nhanh chóng bao vây. 5 tiếng trôi qua, sau khi bắ.n 5 phát đạn vào bên trong mà không thấy động tĩnh gì, cảnh sát xông vào.
Video đang HOT
Th.i th.ể Cunanan được tìm thấy trên giường trong phòng ngủ ở tầng 2. Hắn có mái tóc đen ngắn, râu dài có lẽ vì vài ngay chưa cạo, mặc quần soóc màu xám, tay phải nắm khẩu sún.g đặt trên bụng và viên đạn bên thái dương, má.u chả.y đầy trên mặt. Xét nghiệm sau đó cho thấy Cunanan có những triệu chứng liên quan đến căn bệnh thế kỷ HIV.
Tên sá.t nhâ.n má.u lạnh Andrew Cunanan
Bí ẩn động cơ gây án
Cái chế.t của nhà thiết kế lừng danh gây chấn động toàn thế giới lúc đó.
Nhiều người khẳng định, chính việc thừa nhận đồng tính, cùng lối sống có phần khác biệt của Versace đã thu hút sự chú ý của hun.g th.ủ vốn có những biểu hiện bị bệnh thần kinh. Một nguồn tin khác thì đặt ra giả thuyết hai người từng là một đôi, tên sá.t nhâ.n đã gặp Versace trong một bữa tiệc vào năm 1990, cả hai đã có cuộc trò chuyện ngắn khá vui vẻ. Sau đó, Andrew đã cố để tiếp cận nhà thiết kế giàu có này, nhưng không thành. Y ôm hận 7 năm và đã có cơ hội trả thù vào năm 1997. Thế nhưng điều này cũng chỉ là phỏng đoán bởi các bằng chứng không có tính xác thực cao.
Lại có tin đồn lan truyền rằng cái chế.t của ông có liên quan đến mafia. 1 năm trước khi Versace b.ị giế.t, anh trai của ông, Santo, bị buộ.c tộ.i hối lộ và một số ý kiến cáo buộc thương hiệu Versace được xây dựng dựa trên những mối quan hệ với mafia. Niềm tin này càng được khẳng định khi trong năm 2010, Giuseppe Di Bella, cựu thành viên của một băng đảng mafia Ý, tuyên bố rằng Versace đã b.ị giế.t vì các khoản nợ của mình với các thành viên thế giới ngầm.
Trong cuốn sách “Vulgar Favors”, tác giả Maureen Orth (Tạp chí Vanity Fair) thậm chí còn tiết lộ rằng Versace đã được chẩn đoán dương tính với HIV trong những năm cuối đời. Sự thật này được giữ bí mật và chỉ có người thân trong gia đình biết về tình trạng của ông. Orth biết điều này từ một thám tử ở Miami. Theo một bài báo trên NY Daily News, thám tử này đã đưa ra giả thuyết Cunanan giế.t chế.t Versace vì mối hận đã bị lây nhiễm HIV từ ông.
Vào năm 1999, khi cuốn Vulgar Favors được xuất bản, phát ngôn viên của gia đình Versace đã phủ nhận và gọi đó là một “sự xâm phạm đầy vụ lợi vào đời sống riêng tư của họ”.
20 năm qua, rất nhiều giả thiết đã được đưa ra, tuy nhiên cho đến nay, cảnh sát vẫn chưa thể tìm ra nguyên nhân hay động cơ thật sự cho câu hỏi tại sao hun.g th.ủ lại giế.t Versace Gianni.
———————–
Mời độc giả đón đọc phần tiếp theo của loạt bài Cái chế.t bí ẩn của các ngôi sao nổi tiếng thế giới, vào 12/3/2017.
Theo Danviet
Án oan của "người phụ nữ huyền thoại" mang tội danh phản quốc
Cho đến khi qua đời vào năm 2006 ở độ tuổ.i 90, Iva Toguri, được biết đến với cái tên "Tokyo Rose", vẫn là công dân duy nhất trong lịch sử Mỹ bị kết án vì tội phản quốc.
Trong lịch sử ngành tư pháp thế giới, có không ít vụ án oan khiến nhiều người phải lâm vào bước đường cùng, thậm chí trả bằng cả mạng sống. Mảng tối về sự vô trách nhiệm với mạng sống con người của những người nắm quyền sinh sát sẽ phần nào được hé lộ qua loạt bài " Những vụ án oan làm chấn động lịch sử".
Iva Toguri
Tội danh "trên trời rơi xuống"
Bước ngoặt cuộc đời Toguri bắt đầu vào năm 1941. Năm đó, gia đình cô nhận được tin người dì ở Nhật đang bị bệnh nặng. Mẹ Toguri thì quá yếu để thực hiện một chuyến đi dài từ Mỹ, Toguri thay mặt mẹ đã lên tàu về cố hương thăm dì. Khi đi, Toguri không có hộ chiếu nhưng Bộ Ngoại giao Mỹ đã cấp giấy chứng nhận xuất cảnh. Cô rời Mỹ vào ngày 5/7/1941, một ngày sau sinh nhật lần thứ 25.
Bệnh tình của dì Toguri dần bình phục nhưng Toguri vô tình đặt mình trong một tình huống trớ trêu. Căng thẳng leo thang ngày một nghiêm trọng giữa Mỹ và Nhật Bản. Ngày 7/12/1941, Nhật tấ.n côn.g Trân Châu Cảng và Mỹ chính thức bước vào Thế chiến thứ 2. Toguri là 1 trong gần 10.000 người Mỹ gốc Nhật bị mắc kẹt tại Tokyo.
Các quan chức Nhật Bản coi Mỹ là kẻ thù và họ yêu cầu cô từ bỏ quốc tịch Mỹ của mình. Cô cương quyết từ chối. Chính phủ vì thế gây nhiều khó khăn cho cô. Thêm nữa, dì và chú của cô không muốn Toguri ở lại nhà họ vì cô mang quốc tịch Mỹ.
Một thân một mình giữa mảnh đất xa lạ và đầy thù địch, Toguri đã phải đấu tranh để tồn tại. Cô chật vật tìm việc làm và cuối cùng cũng tìm được công việc giáo viên piano và sau đó là một nhân viên đán.h máy tại Thông tấn xã Domei. Thông qua công việc này, cô biết được rằng gia đình mình đã bị đưa vào trại giam giữ tại Mỹ. Sau đó không lâu, mẹ cô đã ra đi.
Năm 1943, Toguri bị ép trở thành phát thanh viên trong chương trình Không Giờ (Zero Hour) của Đài phát thanh Tokyo. Đây là một chương trình phát thanh tâm lý của Nhật Bản với ý đồ làm nản ý chí chiến đấu của quân đội Mỹ. Trong chương trình kéo dài 20 phút mỗi ngày, nhiệm vụ của Toguri khi đó chỉ là giới thiệu chương trình và những ca khúc tiếng Anh được yêu thích nhất trong ngày. Sau này, một số nhân vật có cương vị của quân đội Mỹ tuyên bố rằng các chương trình tâm lý của Zero Hour chẳng hề có tác dụng tiêu cực nào, trái lại nhiều binh lính Mỹ lại rất yêu thích những bài hát do phát thanh viên Toguri giới thiệu
Năm 1945, Toguri kết với Felipe d'Aquino, người Bồ Đào Nha gốc Nhật cũng bị kẹt lại ở đây do chiến tranh. Cùng năm đó, Chiến tranh thế giới thứ II kết thúc, cuộc đời cô bước vào bước ngoặt tiếp theo dẫn đến bi kịch như một trò hề của công lý.
Sau chiến tranh, một huyền thoại lưu truyền về sự tồn tại của nhân vật "Tokyo Rose" được cho là một nữ phát thanh viên nói tiếng Anh lưu loát ở Nhật Bản, người chế giễu những người lính Mỹ đóng quân ở Thái Bình Dương.
Báo chí vào cuộc với mong muốn tìm bằng được người phụ nữ này cho một cuộc phỏng vấn độc quyền. Tuy nhiên, họ phát hiện ra rằng "Rose Tokyo" chỉ là một biệt danh chung chung mà lính Mỹ đặt cho các cô gái trong chương trình Zero Hour mà thôi. Một "Tokyo Rose" không bao giờ tồn tại.
Tuy vậy, hai phóng viên mục Tin tức quốc tế của tạp chí Cosmopolitan là Henry Brundidge và Clark Lee đã nhanh chóng tìm ra Toguri và một kế hoạch hoàn hảo đã được thực hiện: Hai phóng viên này đề nghị Toguri ký với họ một hợp đồng phỏng vấn độc quyền với khoản thù lao là 2000 USD với tư cách của "Rose Tokyo". Cô gái Toguri đã ngây thơ đồng ý mà hoàn toàn không biết "Rose Tokyo" là gì và mục đích cuộc phỏng vấn là để "Tokyo Rose" xưng tội
Vướng vòng lao lý
Việc này nhanh chóng đến tai các quan chức quân đội Mỹ. Ngày 17/10/1945, Toguri bị bắt vào nhà tù Sugamo. Tuy nhiên, 6 tháng sau khi bị cầm tù, quân đội Mỹ kết luận rằng không có bằng chứng cho thấy cô đã phạm tội phản quốc khi thực hiện các chương trình phát sóng và Toguri được thả.
Một năm sau, Toguri tới cơ quan Ngoại giao Mỹ tại Nhật để xin hộ chiếu về nước. Tin này được loan báo về Mỹ khiến cho nhiều hội cựu binh Mỹ tức giận, họ lên tiếng yêu cầu FBI tái điều tra vụ "Rose Tokyo".
Làn sóng này buộc Bộ Tư pháp Mỹ không thể làm ngơ. Ngày 28/8/1948, Toguri lại bị bắt và sau đó đưa về Mỹ để xét xử, mặc dù trước đó cô đã được khẳng định vô tội. Kết thúc phiên tòa xét xử bắt đầu vào ngày 5/7/1949, cô bị buộ.c tộ.i với 8 tội danh phản quốc.
Các công tố viên Mỹ tập trung vào lờ.i kha.i của Kenkichi Oki và George Mitsushio, 2 đồng nghiệp của Toguri tại Đài phát thanh Tokyo cùng bản hợp đồng ký dưới cái tên "Tokyo Rose". Theo đó, 2 người này nói rằng Toguri đã đưa tin không đúng về việc hải quân Mỹ thua trận trong một trận đụng độ trên biển Thái Bình Dương với quân đội Nhật và có những lời lẽ tác động tiêu cực đến tinh thần lính hải quân Mỹ.
Iva Toguri đã bị tuyên án phạm tội phản quốc với mức án 10 năm tù giam kèm hình phạt 10 nghìn USD và bị tước quyền công dân Mỹ. Cô bị đưa đến trại giáo dưỡng liên bang dành cho phụ nữ ở Alderson, West Virginia, nơi cô phục vụ sáu năm và hai tháng của câu nói của mình trước khi được phát hành trên hành vi tốt. Cô được trả tự do vào ngày 28/1/1956 vì có quá trình "cải tạo" tốt.
Đi tìm công lý
Sau khi ra tù, Toguri quyết tâm lấy lại danh dự của mình. Tuy nhiên, mọi nỗ lực của người phụ nữ này dường như không đem lại kết quả nào. Năm 1974, Toguri tình cờ gặp Ronald Yates, phóng viên của tờ Chicago Tribune khi ông này được cử đến văn phòng đại diện tại Tokyo.
Trước đó,Yates đã biết Toguri qua vụ "Rose Tokyo" năm xưa và sau khi nghe toàn bộ câu chuyện, ông đã viết đơn đề nghị Chính phủ Nhật xem xét đồng thời tìm mọi cách tiếp cận lại 2 nhâ.n chứn.g sống Kenkichi Oki và George Mitsushio.
Năm 1976, sau hàng loạt cố gắng của Yates, công lý đã được thực hiện sau 31 năm: Oki và Mitsushio đã chính thức tuyên bố rằng: "FBI đã yêu cầu họ làm chứng chống lại Toguri" - Họ cho rằng họ không thể từ chối yêu cầu này vì các nhân viên FBI và quân cảnh Mỹ đã buộc họ phải lựa chọn: hoặc làm chứng chống lại Toguri, hoặc ra trước vành móng ngựa cùng Toguri!
Tháng 1/1977, Iva Toguri đã được Tổng thống G.Ford tuyên bố vô tội khép lại vụ án về nữ công dân Mỹ duy nhất trong lịch sử bị kết án vì tội phản quốc mặc dù hoàn toàn vô tội.
---------------------------------------
Mời độc giả đón đọc phần tiếp theo Những vụ án oan chấn động lịch sử, vào 4h ngày 21/2/2017.
Theo Danviet