Giờ hãy để em giúp anh bỏ thuốc, có được không?
Nghiện thuốc lá suốt nhiều năm, anh không tài nào bỏ được. Chỉ còn cách giấu người yêu hút vụng trộm. Cô đành bỏ qua, vờ như không biết người yêu vẫn lén lút “ hôn môi” với những chiếc đầu lọc thuốc lá.
Có lúc bực quá, cô cũng cằn nhằn:
- Hút thuốc lá ngon không? – Cô nhíu mày hỏi.
- Không ngon lành gì cả, nhưng không thể không hút.
- Em và thuốc lá, anh chọn ai?
- Cả hai. Em có cằn nhằn anh thì anh cũng không thể ngừng yêu em.
Còn nhớ hồi mới quen nhau, anh hút thuốc nhiều kinh khủng. Cứ rảnh ngón tay ra là lại thấy điếu thuốc kẹp giữa ngón trỏ và ngón giữa. Lúc thức đêm viết báo cáo thì càng khỏi nói, hút như đang tham gia cuộc thi hút thuốc lá nào đó. Cô thường ngạt thở, rát họng vì khói thuốc của người yêu.
Sau khi yêu nhau, anh mới bắt đầu bớt dần thuốc lá, những lúc vui vẻ ngồi quán với bạn bè, thường lẻn ra ngoài toa-lét một lúc châm điếu thuốc rồi vào ngay. Có lần vẫn bị bắt quả tang khi ai cũng ngửi thấy trên người anh mùi thuốc lá trộn với mùi nước hoa và nước tiểu của toa-lét công cộng, họ khẽ nhăn mặt.
Lần ấy, cô giận người yêu ghê lắm, cãi nhau to, chiến tranh lạnh suốt mấy ngày.
Có tối trời đẹp, trăng sao sáng lấp lánh, hai người bên nhau tận hưởng những giây phút lãng mạn của tình yêu, cô ngả vào lòng anh rồi… im bặt.
Anh cúi đầu xuống hỏi:
- Sao em tự dưng im ắng thế?
- Lúc nãy anh vừa hút thuốc lá à?
- Anh… à ừ… – Anh ấp úng.
Cô lập tức đẩy anh ra, đứng lánh sang một bên.
- Có một điếu thôi mà… anh không nói dối em! – Anh khổ sở cầu hoà.
- Sao anh không thể vì em mà bỏ thuốc lá đi? – Cô giận dỗi, và xen lẫn cả thất vọng.
- Em hãy cho anh một thời gian nữa được không?
Video đang HOT
- Em chỉ muốn tốt cho anh thôi, anh có biết không hả?
Kỷ niệm ba năm yêu nhau, họ hẹn nhau ra bãi biển kỷ niệm. Trên xe ô tô, bất ngờ cô sờ tay thấy một bao thuốc hút dở dưới khe ghế ngồi.
Cô không giận, như thể đã quen với việc ấy, nhưng cô giữ luôn bao thuốc. Anh sợ hãi nhìn người yêu, cô không có ý định trả bao thuốc cho anh.
- Anh hứa với em đi, anh hút nốt ba điếu cuối cùng trong bao thuốc này, rồi đừng hút nữa nhé!
Không nói nên lời, có điều gì cảm động dâng lên ăm ắp quanh đó. Anh chỉ biết cười ngượng nghịu, gật đầu.
Lúc ấy cho dù bắt anh lên rừng gươm, xuống biển lửa, anh cũng sẵn lòng.
Cô cũng biết bỏ thuốc lá đâu phải một sớm một chiều. Chỉ có điều, thấy người yêu không quyết tâm làm việc đó, cô muốn nghĩ cách giúp người yêu mình bỏ thuốc. Nào kẹo cai thuốc, thuốc đặc trị dứt cơn nghiện thuốc lá… cô đều cố mọi cách mà chẳng mang lại kết quả gì.
- Hay là em cũng học hút thuốc lá, rồi em nghiện thuốc, rồi em sẽ cai thuốc làm gương cho anh?
- Ngốc lắm, có ai làm thế bao giờ!
- Biết đâu sẽ có tác dụng?
- Tại sao em lại phải ép mình làm cái điều chính em không muốn?
- Vậy làm thế nào để anh cai thuốc đây? – Cô lo lắng hỏi.
- Anh đã cố hết sức rồi! Ngốc ạ!
Vào giữa chợ đêm trung tâm thành phố, cô kéo anh vào hàng chụp ảnh Hàn Quốc, nhét đồng xu vào máy ảnh, rồi dán tấm ảnh nhỏ của mình vào ví anh:
- Lúc nào anh định bật diêm châm thuốc lá, anh hãy nhìn hình em!
Giằng co nhiều năm, anh phát chán vì việc cai thuốc như một bóng ma lởn vởn bao quanh họ, làm họ xung đột, giằng co, coi thường nhau, trách móc nhau, rốt cuộc, anh đề nghị chia tay nhau!
Họ cùng để nước mắt rơi suốt một đêm, sau khi gác máy điện thoại, tối hôm ấy. Anh chờ cô bỏ máy trước, rồi mới gác máy, kết thúc cuộc tình suốt mấy năm.
Cô sống nhẹ nhõm, nhưng cứ cảm thấy như cuộc sống đã thiếu đi thứ gì đó. Dường như anh đã tan biến đi trong cuộc đời cô, những vấn đề khó khăn quanh việc cai thuốc cũng tan biến đi. Nhưng giờ đây, cứ mỗi khi có ai hút thuốc, ngửi thấy hơi khói ấy, cô lại nhớ người yêu cũ da diết. Cô nhớ mùi thuốc lá trên người anh.
Nhớ tha thiết những giây phút ngả đầu lên vai anh, vai anh có mùi khói thuốc. Nhớ những lần anh tìm trăm phương nghìn kế để xua đi mùi khói thuốc ám quanh mình.
Cô bắt đầu điếu thuốc đầu tiên của mình như thế. Lúc ấy, nỗi nhớ anh trở nên mãnh liệt hơn bao giờ hết.
Cô bắt đầu điếu thuốc thứ hai trong căn phòng, khói mờ bao phủ khắp, cả đệm ga giường có mùi khói thuốc, cũng như đã biến thành những chăn gối ám khói của anh ngày xưa mà cô từng căm ghét.
Ngửi thấy hơi thuốc phảng phất đâu đây, cô mới an tâm chìm vào giấc ngủ.
Ngày nối ngày qua, cô không thể xa điếu thuốc lá nữa. Là nghiện thuốc, là yêu cơn ghiền ấy, tất cả cảm xúc không còn rõ rệt nữa. Cô chỉ biết là mình đã nghiện.
Một năm sau, họ gặp nhau bất ngờ ở góc phố. Như những người bạn cũ đã lâu không gặp gỡ, họ ra bờ biển ngồi hàn huyên. Cô đã gầy xanh đi rất nhiều, anh nhìn cô thương xót, đó có lẽ là vì lỗi lầm của anh.
Cô châm lên một điếu thuốc.
- Em hút thuốc? – Anh kinh ngạc nhìn cô.
- Vâng. Anh hút không? – Cô rít một hơi thật sâu, đưa cả gói thuốc cho anh.
- Không, anh bỏ thuốc lá rồi!
- Hả? Anh bỏ thuốc hồi nào? – Cô kinh ngạc nhìn anh.
- Nửa năm trước, vì một người anh yêu.
Cô lặng đi. Điếu thuốc giữa ngón tay run rẩy. Bao năm yêu nhau, tha thiết như thế, chỉ hy vọng người yêu bỏ thuốc lá, vậy mà không mạnh bằng một người yêu gặp sau đó nửa năm.
Cô cảm thấy mình đã thất bại hoàn toàn, trong đời, trong tình cảm.
Và cô im lặng ngồi hút hết những điếu thuốc còn lại.
- Và em, vì sao bây giờ em lại nghiện thuốc lá?
- Từ một năm trước, vì một người em yêu.
- Vậy… có phải vì em muốn giúp anh ta cai thuốc không? – Anh nghĩ đến một người nào đó đã đến thế chỗ mình trong đời cô. Hay đó là mình, một năm trước là lúc anh đòi chia tay.
Anh mở ví ra, đưa cô xem tấm ảnh nhỏ nhoi còn trong đó.
- Đây là người đã giúp anh cai thuốc, vì anh muốn được quay trở lại bên người đó!
Cô nhìn nhoà đi trong nước mắt, những giọt nước mắt to lăn xuống dọc theo gò má.
- Anh đã bỏ thuốc lá rồi. Giờ hãy để anh giúp em bỏ thuốc, có được không?
Theo Thế Giới Phụ Nữ
"Anh không biết mẹ là mẹ anh hay mẹ em nữa, phân biệt đối xử quá"
Nhiều lúc mưa gió hay nắng nôi nhìn anh đứng ở cửa công ty mà mình không cầm được lòng. Nói thế nào mẹ cũng không đổi ý kiến, bắt anh đưa đón mình. "Thánh chỉ" của mẹ là " Vợ đã vất vả đẻ con cho thì phải biết đường mà chăm sóc".
Ngày mình còn là người yêu của anh, mẹ anh quý mình lắm, suốt ngày mua váy đẹp cho mình, thỉnh thoảng lại gọi điện đi ăn, uống café với bà. Bà chỉ có hai người con trai nên mọi yêu thương bà đều giành cho mình, bà bảo bà coi mình như con gái chứ không phải là con dâu. Vậy nên khi chồng mình hỏi có ở chung cùng bố mẹ chồng sau khi cưới không? Mình đã không ngần ngại gì mà gật đầu cái rụp. Một cô gái 22 tuổi bước vào cuộc đời làm dâu như thế.
Cuộc sống của mình ở nhà chồng còn dễ chịu hơn rất nhiều khi ở nhà mẹ đẻ. Mình không còn phải nghe những lời cằn nhằn hay mắng mỏ một cách vô lý từ mẹ đẻ nữa như: "mày thế có chó nó lấy", hay "con gái con đứa dậy làm việc chứ suốt ngày nằm ườn ra", "phòng thì như cái ổ chó"...
Mình làm việc vất vả cả tuần, áp lực từ sếp lớn đến sếp nhỏ khiến cho mình cảm thấy oải mỗi khi bước ra ngoài cơ quan. Nhưng về chỉ cần nhìn thấy mâm cơm mẹ chồng chuẩn bị mỗi tối là hết mệt mỏi liền. Mẹ lúc nào cũng thiên vị làm những món mình thích, trong bữa ăn thì lúc nào cũng gắp lấy gắp để thức ăn cho mình.
Mình có một người mẹ chồng tốt bụng và dễ thương nhất quả đất. (Ảnh minh họa)
Ngày còn con gái, trưa nào mình cũng lượn lờ với mấy chị trong nhóm để ăn quán, nhưng từ ngày lấy chồng, sáng nào một hộp cơm nóng hổi với đầy ắp thức ăn được đặt nghiêm chỉnh trên bàn do mẹ chồng mình dậy từ sớm để chuẩn bị.
Chồng mình nhiều đêm nằm ôm vợ, miệng cứ lẩm bẩm "Anh không biết mẹ là mẹ anh hay mẹ em nữa, phân biệt đối xử quá". Mình với mẹ chính thức là đồng minh, mẹ luôn bênh vực mình trước tất cả mọi việc. Hai vờ chồng mình mà cãi nhau thì y như rằng chồng mình sẽ bị mẹ mắng một cách thậm tệ, ấm ức cũng chỉ biết chạy vào phòng và đóng sập cửa lại.
Cứ mỗi dịp lễ là y như rằng chồng mình được mẹ "phím" trước phải làm cái này cái kia rồi mua đồ cho mình. Những lúc như vậy mình vui lắm, không phải vì được nhận quà từ chồng mà vì sự quan tâm của mẹ chồng, một người rất tình cảm.
Còn phải nói mẹ vui đến thế nào khi nghe tin mình có bầu. Công việc hàng ngày của mình được phân công là quét nhà, rửa bát, phơi quần áo cũng được mẹ chiếm nốt. Mẹ bảo những công việc đó không tốt cho người mang bầu. Mẹ sớm nào cũng đun cho mình một chai nước gừng, nhờ thế mà mình đã yên bình qua được những trận nghén lúc mới bầu.
Mình may mắn vì lấy được anh, vì có anh, mình mới có được bà mẹ chồng tốt như thế này. (Ảnh minh họa)
Dù chồng mình 9 giờ sáng mới làm việc nhưng sáng nào mẹ chồng mình cũng bắt anh phải đưa mình đến tận nơi rồi chiều lại lặn lội ngược đường 5km đón mình về. Nhiều lúc mưa gió hay nắng nôi nhìn anh đứng ở cửa công ty mà mình không cầm được lòng. Nói thế nào mẹ cũng không đổi ý kiến, bắt anh đưa đón mình. "Thánh chỉ" của mẹ là " Vợ đã vất vả đẻ con cho thì phải biết đường mà chăm sóc".
Từ ngày mình về ở chung, bố mẹ chồng mình không lấy bất kì một khoản lệ phí nào. Bố mẹ lúc nào cũng nói rằng tụi mình còn trẻ nên tiêu nhiều thứ, hơn nữa còn phải tiết kiệm để lo cho tương lai của các con. Cái thú sưu tầm đồng hồ đắt đỏ của chồng mình cũng được bà dẹp luôn, ấm ức cũng không dám nói nửa lời. Lương của chồng mình bà yêu cầu anh phải giao đủ cho mình, chỉ bớt lại 1 triệu tiền xăng xe.
Mình may mắn vì lấy được anh, vì có anh, mình mới có được bà mẹ chồng tốt như thế này. Mình không phải là cô gái khéo nói, mình vụng về trong việc nhà, nhưng tất cả những việc đó mẹ chồng đều đang hướng dẫn mình hoàn thiện từng ngày.
Theo Trí Thức Trẻ
Bỏ đi 3 ngày, khi chồng về, tôi gần như không còn nhận ra anh nữa Anh đứng trước nhà với cái đầu cạo trọc, hai tay xăm hai con rồng vắt vẻo đáng sợ. Chuyện vợ chồng cãi nhau chắc chẳng còn xa lạ gì nữa. Vợ chồng tôi không thường cãi nhau nhưng làm lành rất lâu. Có khi chúng tôi chiến tranh lạnh cả tháng, chẳng ai nói chuyện với ai cũng không ngủ chung giường....