Giờ chúng ta có là gì đâu để mà em ghen tức anh cơ chứ…
Siết chặt tim em lúc này là hình ảnh của anh, giống như ai đó đang cố dùng tay bóp vào trái tim em vậy. Quá đỗi khó chịu! Em chẳng biết nữa giờ chúng ta là gì để em có thể ghen tức, cấm đoán hay ép buộc anh làm điều gì….
ảnh minh họa
Cũng chẳng nhớ rõ nữa rằng em đã lạc mất anh trong dòng người hối hả này bao lâu rồi? 6 tháng, 1 năm, 2 năm hay 10 năm…? Anh vẫn còn nhớ em chứ? Cô gái từng yêu anh hết lòng, từng cùng anh vượt qua rất nhiều sóng gió, từng để lại cho anh rất nhiều kỉ niệm và cũng là người từng khiến anh tổn thương cũng như chịu rất nhiều tổn thương từ anh. Anh biết không? Hơn nửa năm qua ấy, em không biết mình đã vượt qua thế nào, chẳng biết là dễ dàng hay khó khăn, mà có khó khăn cũng chẳng biết là ở mức nào. Những ngày ấy đối với em cứ như 1 năm trôi qua vậy, thời gian cứ trôi như chậm dần lại ấy. Nhiều lúc không dám ra đường, không dám gặp ai, chỉ sợ rằng chạm mặt anh rồi cái vẻ mạnh mẽ em khoác lên mình bấy lâu lại biến mất. Nhiều lúc trời mưa, lạnh thấu xương gió thổi như mang hết ký ức về nơi này cùng hành hạ em vậy! Em nhất định không khóc lấy một giọt nước mắt, bởi vì em hiểu em đã từng cố gắng hết sức để hỏi anh một lý do duy nhất để anh bỏ đi, vậy mà anh cứ nói dối em mãi, em đã từng cố gắng hết sức để tin rằng anh là con người nhẫn tâm như thế, và cũng đã từng nắm lại lấy tay anh một lát nhưng anh lại nhất định không cho. Vẫn nhớ như in ngày hôm ấy, như cơn mưa bỗng chốc kéo ầm đến tuôn xối xả.
Hơn 6 tháng đã trôi qua, và rồi điều em lo sợ nhất hiện tại cũng đã xảy ra. Đó là một ngày anh quay lại tìm em sau khi từ bỏ cô gái yêu anh rất nhiều. Cho tới giờ em vẫn thấy mình ngu ngốc, tại sao lại chấp nhận gặp lại một người từng không lý do gì mà bỏ mình đi, rồi yêu một người khác và rồi lại bỏ cô ấy quay lại tìm mình cơ chứ? Tại sao lý trí cứ mãi không thắng nổi con tim? Tại sao đúng như lời em nói không phải là anh thì không thể là ai khác? Quãng thời gian không có anh, bên em chẳng có một ai cả, cùng lắm cũng chỉ có một cô bạn, một cô chị thi thoảng buồn quá thì tâm sự chút. Em cô đơn đến mức, nhiều lúc làm việc gì cũng tưởng tượng anh đang bên cạnh nhìn em… Giờ đây chúng ta chẳng là gì cả, việc em ghen tức với một ai đó vì anh chính em cũng thấy rất vô lý. Những ngày không anh em thấy mình dần quen với việc không có ai làm phiền, không có ai bước vào tim mình rồi lại bước ra không một lời nói. Em thấy bình yên lắm khi lòng không vui cũng chẳng buồn, lòng em cứ phẳng lặng như mặt nước vậy ấy, nghĩ lại mà thấy thích! Vì anh chứ từng sống như thế nên anh không hiểu, một mình trải qua mọi thứ, làm mọi thứ rất cô đơn nhưng lại rất bình yên. Cứ vậy mãi rồi quen thôi, rồi chẳng muốn ai bước vào gõ cửa tìm mình cũng chẳng còn ai mà bước ra khỏi tim mình. Thế mà rồi gần đây hình như em lại dần quay lại nhịp sống của 6 tháng trước, vội vã, sóng gió, đau buồn, hạnh phúc. Em ghét cuộc sống ấy! Thực sự rất ghét, nhưng em lại không thể từ bỏ vì ở đó có anh! Em chưa từng nghĩ mình sẽ quay lại sau những gì anh đã làm và cho tới hiện tại khi quay về tìm em rồi anh vẫn làm em mệt mỏi rất nhiều. Anh hỏi em tại sao em không nói ư? Tại vì mình có là gì của nhau đâu hả anh? Em làm gì có tư cách xen vào cuộc sống của anh? Em không nói vì em chẳng còn là trẻ con nữa, giận dỗi gì cũng để trong lòng thôi, trải qua nhiều điều rồi thì phải nhận ra chứ…
Có ai đã từng nói với anh rằng một mình là điều rất tuyệt vời chưa? Và có ai đã giải thích rằng đẳng sau câu nói ấy là cả một bầu trời chưa bao giờ mất đi chưa? Vậy giờ em sẽ nói cho anh nghe,sau tất cả những thất bại, những tổn thương mà một ai đó từng đi qua thì thứ họ cần là sự yên bình của cuộc sống do họ tạo nên chứ không phải là sự ồn ào của tình yên mang đến.Tại sao lại như vậy ư? Tại vì khi đã bị bỏ lại bơ vơ quá lâu, khi đã bị tổn thương quá nhiều thì họ không muốn tiếp tục nữa, họ sẵn sàng vì chính mình mà từ bỏ đi những điều làm họ tổn thương ấy. Không còn muốn cho ai bước vào và cũng chẳng còn ai để ra đi. Em cũng như vậy đấy, anh không biết đâu mãi cho tới sau này em mới biết yêu mình nhiều hơn, biết trưởng thành, biết suy nghĩ hơn. Không còn mù quáng như trước đây nữa, nhớ lại thì cứ những lúc mà vừa xảy ra chuyện xong hai đứa vừa giải quyết xong thì là rời bỏ nhau một thời gian và rồi anh lại là người quay lại tìm thế rồi em lại rung động? Có ngu ngốc quá không? Em ghét cái cảm giác này, là cái cảm giác bế tắc khi phải lựa chọn, là cái cảm giác ngột ngạt trong một mối quan hệ không thể xác định. Vì em biết anh sẽ chẳng thể chờ đợi và đến khi anh nản anh sẽ bỏ đi vậy nên em phải lựa chọn, sai thời điểm đã là sai rất nhiều. Biết là như thế mà tại sao em cứ lưỡng lự thế này, tại sao em không thể làm được, tại sao em chỉ có thể để anh bỏ đi chứ không phải là em thì mới có thể dứt bỏ cơ chứ?….
Theo tinmoi24.vn
Video đang HOT
Người cũ ạ, mối lương duyên dù đẹp đến đâu, hết duyên là hết nợ ...
Anh vẫn sống tốt kể từ ngày xa em. Em còn giữ đây những lời anh hứa, những lời yêu thương anh gửi cho em.
ảnh minh họa
Thực ra từ mùa đông năm ấy mình đã chẳng còn liên lạc cho nhau nữa. Em còn nhớ ngày em còn lại một mình, lạc lõng giữa thị trấn bé nhỏ, ngày đó trời mưa lâm thâm như đầu xuân, anh chẳng nói một lời, lặng lẽ rời đi.
Anh rời khỏi cuộc sống của em như vậy đấy. Không một lời nhắn, không một cuộc gọi, vậy mà em ngu ngốc đứng đợi anh dưới trời mưa.
Người cũ ạ. Chưa một lần em đối diện với mình rằng em đã từng nhớ anh, rất nhớ anh, như hiện tại, em đang nhớ anh. Từng hơi ấm, hơi thở của anh vẫn như đang ở xung quanh em, quấn quýt bên cạnh em.
Mùi dầu gội anh xài, mùi nước hoa anh sử dụng, thậm chí mùi thuốc lá, mùi của hơi men, lâu lâu cứ phảng phất ở cạnh em. Như anh đang ở cạnh em vậy.
Người cũ ạ. Anh còn nhớ những nơi mình đã đi qua cùng nhau chứ? Những quán cóc nào mình cũng ngồi lê thê, những món ăn mà em thích, rồi nhâm nhi đôi ba ly trà xanh ấm nóng.
Người cũ ạ. Ngày đó em chẳng hiểu vì sao em lại yêu anh, rồi thương anh đến vậy. Em chẳng thể hiểu được động lực nào đã thôi thúc em bảo vệ tình yêu này đến cùng. Em chẳng thể hiểu nổi sau những lần cãi vã, những lần ghen tuông sao em chẳng đủ can đảm để rời đi.
Nhiều lúc em còn nghĩ tại sao em phải chịu đựng anh, một người như anh, luôn làm em mệt mỏi và khó chịu đến thế mà em lại chấp nhận đến bên. Phải chăng vì em quá yêu hay em bất chấp đến mù quáng?
Người cũ ạ. Hôm nay em lặng lẽ nhìn trang cá nhân của anh. Anh vẫn sống tốt kể từ ngày xa em. Em còn giữ đây những lời anh hứa, những lời yêu thương anh gửi cho em. Anh hứa luôn yêu em, bảo vệ em, chăm sóc em và nhất định không bao giờ rời bỏ em. Có phải vì vậy mà em tin, em nhẫn nại yêu anh không?
Trong khi em cố gắng vun vén hạnh phúc của mình bao nhiêu thì sự hoài nghi trong anh làm mọi thứ sụp đổ. Đến nỗi em muốn vứt bỏ, công sức, nước mắt, tình yêu và cả anh.
Thực ra thì anh đã một lần nghĩ cho em, đứng ở vị trí của em mà suy nghĩ hay chưa? Suốt những năm tháng yêu nhau anh chỉ biết kiểm tra em, quản lý em, trách móc em đủ điều. Anh đâu bao giờ nhìn thấy em khóc lần nào đâu...
Nhưng thực sự, hôm nay em chỉ muốn bản thân em thật lòng một lần. Chia tay nhau bao lâu mà đến tận bây giờ em mới nói, nói rằng em nhớ anh, hình ảnh của anh. Suốt mấy năm qua anh đã yêu em và đối xử với em thật tốt.
Để đến khi em đến với người sau chỉ cần người ta vô tâm một chút em lại so sánh anh cùng họ. Tình yêu anh dành cho em có lẽ lớn hơn cả em dành cho anh, nhưng cách anh yêu em thì lúc nào cũng bóp chặt em nghẹn cứng. Những lúc cô đơn thế này, những lúc thấm mệt thế này, những lúc lạc lõng thế này em lại nhớ đến anh.
Có lẽ đây là lần đầu tiên em dám nói "Ừ em đang rất nhớ anh! " và rằng cũng là lần cuối cùng em nói " em sẽ thôi nhớ anh như hôm nay! ". Anh ạ, tình yêu nào cũng đẹp, cảm xúc nào cũng đẹp, tình yêu của em và anh cũng từng đẹp đẽ như mơ. Nhưng hết duyên thì đành, em không trách anh vì ngày đó anh bỏ em đi.
Em cũng không hối hận vì ngày đó em không vội vã đi tìm anh. Bởi sự níu kéo nhân duyên đó không xảy ra sẽ tốt hơn nhiều. Người cũ ạ, có bao giờ một lần anh nhớ đến em không, người còn gái đã yêu anh đến mức đem cả tính mạng mình ra đặt cược?
"Cho dù anh có còn nhớ tôi đi chăng nữa thì mối lương duyên nào dù đẹp đến đâu mà hết duyên thì coi như hết nợ. Thì coi như không chút phận tình. Chỉ là đi qua đợi nhau, nhưng dừng lại rất lâu, thương nhau rồi để đó, rồi rời đi... ".
Theo Tinmoi24.vn
Bạn thân của vợ nói tôi rằng: 'Mỡ dâng đến tận miệng mà chê, anh là con mèo mù ngu ngốc' Đã biết tôi và vợ đang yêu nhau, nhưng bạn thân của vợ lại nhiều lần "thả thính" tôi. Đã biết tôi và vợ đang yêu nhau, nhưng M lại nhiều lần "thả thính" tôi. (Ảnh minh họa) Tôi và vợ lấy nhau mới 2 năm nay, tình cảm vợ chồng rất tốt. Vợ tôi có cô bạn thân từ hồi đại học,...