Giờ chỉ còn lại trong ký ức
Tất cả những dòng lưu bút cũng đã truyền tay nhau viết hết rồi. Chỉ còn lại những kí ức cô đọng…
Ảnh minh họa
***
Tôi buồn hiu ngồi một mình trong lớp. Cái cảm giác ngồi một mình thế này, nếu là trước đây, thì thật sự tôi rất thích. Tôi luôn đến lớp sớm hơn ai hết, đơn giản là để kịp ăn sáng, để ôn bài, hoặc là để chiếm lấy khoảng thời gian yên bình ít ỏi. Nhưng nay, ngay lúc thời điểm này, và có lẽ là về sau nữa, tôi không thích cái cảm giác này chút nào. Tôi luôn muốn mỗi lần đến lớp, sẽ được trông thấy tất cả bạn bè của tôi, để nhìn tụi nó lâu hơn, nhiều hơn…
Ban đầu, khi mới nhận lớp và học chung với nhau, tôi chả mấy thiện cảm với tụi nó. Bởi lẽ tôi là một người sống khá nội tâm, học được và chả thích những gì gọi là ồn ào, náo nhiệt. Còn tụi nó là một lũ “quỷ sứ”, lúc nào cũng bày trò, lúc nào cũng phá phách. Dù biết đó là những kỉ niệm của thời học sinh, và những trò ấy cũng chả ảnh hưởng gì đến tôi nhưng tôi vẫn “ghét” tụi nó. Phải dùng từ “ghét” thì mới có thể tả thực suy nghĩ tôi lúc ấy.
Ừ thì ghét thật. Nhưng dần dà thì tụi nó đã làm cho tôi thay đổi đi rất nhiều. Từ những buổi đi chơi với tụi nó cho đến hôm cắm trại tận Mũi Né…Tôi cảm thấy tụi nó không hề đáng ghét như tôi vẫn thường nghĩ. Tôi bắt đầu tiếp xúc với tụi nó nhiều hơn, và thấy thương tụi nó biết mấy. Bất chợt tôi nghĩ tới ngày chia tay …
Đang ngồi nghĩ ngợi lung tung, bỗng dưng Hảo – nhỏ bạn thân của tôi đập bàn một cái rầm, làm tôi giật nảy mình.
- Ơ, con này!!! Mày làm gì thế hả? Suýt nữa là rớt tim ra luôn rồi!
- Hứ – Nó bĩu môi – Mày làm gì mà ngồi thơ thẫn như ngỗng * thế hả?
- Chứ tao biết làm gì bây giờ. Đang buồn thúi ruột đây này…
- Sao buồn? Kể nghe.
- Ờ thì…tao cũng không biết phải nói làm sao hết…Chỉ biết là cảm xúc khó tả thôi.
- Mà chuyện gì mới được chứ? – Nó bắt đầu sốt ruột.
- Sắp xa trường rồi, tao buồn…
Hảo nghe tôi nói xong bỗng dưng ánh mắt nó khác hẳn. Nhìn mắt nó tôi biết chắc là nó cũng buồn như tôi.
- Ừ. Buồn thật đấy. Cả mấy năm trời lận mà…Ai mà không buồn được cơ chứ…. – Nó lặng đi một chút – Ớ mà sao mày nhắc đến chuyện này chi vậy hả? Tao chưa muốn khóc đâu nha. Thôi đi ra hàng bà Tú ăn bánh tráng với tao. – Nó bỗng đổi giọng một cách nhanh chóng. Tôi biết là nó cố làm vậy để quên đi cái nỗi buồn kia.
Tiếng chuông vang lên một cách bất ngờ. Tôi và Hảo chưa kịp ăn xong cuốn bánh tránh đã vội vàng chạy vào cổng trường. Đây không phải là lần đầu tiên như thế, nhưng những ngày này, tôi lại thấy khác. Nó có thể sẽ là một kỉ niệm đẹp, lưu giữ mãi trong tôi, về ngôi trường sắp xa này.
***
Bước vào lớp, tôi buông một tiếng thở dài và nằm uể oải trên bàn. Bá Lộc, thằng bạn ngồi sát tôi, thấy thế liền hỏi:
- Mày sao thế hả?
Video đang HOT
- Có sao đâu – Tôi lạnh tanh trả lời.
- Không sao ấy mà thở dài thế hả. Phiền muộn chuyện gì?
Bỗng đâu nhỏ Hảo nó nhảy vào nói thay:
- Nó đang buồn!
-Chuyện gì thế? – Bá Lộc quay sang hỏi.
-Thì mày biết đấy. Chỉ còn có tháng rưỡi nữa thôi…
Như hiểu ra điều Hảo muốn nói, Bá Lộc thôi không hỏi nữa. Cũng như Hảo khi nãy, Bá Lộc lặng người đi.
Nắng khẽ tắt trên tán phượng đang nở hoa. Và một cơn đang nặng trĩu đổ òa vào đất. Bỗng mắt tôi bắt đầu nhòe đi…
tạm biệt mái trường
Tối đó,như một thói quen, tôi ngồi lướt Facebook. Đọc những dòng comment và những status của đám bạn mà tôi vui không tả nổi. “Ơ, cái lũ này, hâm hết biết” – Tôi nghĩ thầm. Và rồi tôi lục lại những dòng trạng thái của tôi, đã từ lâu lắm.
“Hôm nay vui thật nhỉ. Lớp mình thiệt là bá đạo. Rủ nhau trốn học ra biển chơi. Đi giữa đường bị cô chủ nhiệm bắt gặp. Há há.”
“Cuối cùng thì cũng đã kết thúc một bữa dã ngoại với lớp rồi. Vui nổ trời. Tự nhiên muốn đi nữa quá. Cái đám iu quái này thiệt là nhoi nhoi quá đi…Trò nào cũng chơi nhiệt tình hết..Yêu tụi nó quá đi”
“Tiệc chia tay các cô thực tập cũng xong rồi. Chia tay mấy cô cũng buồn quá đi. Lớp mình đã tổ chức một bữa tiệc nho nhỏ, nhiều niềm vui và cũng rất là nhiều cảm xúc. Thiếu điều chưa đứa nào khóc đấy thôi.”
Đọc những dòng trạng thái ấy mà tôi rưng rưng cả mắt. Tôi nhớ lại những hôm trốn học, những lần đi chơi, những buổi cắm trại…Tất cả như gói ghém trong một năm học, với rất nhiều cảm xúc đan xen. Nhưng. Vẫn còn một điều nữa làm tôi không ngừng suy nghĩ về nó.
“Gửi đến cậu,Thần Nông tớ thích”
Tôi bâng quơ viết một dòng trạng thái, muốn gửi đến cậu ấy, nhưng lại thôi…Tôi sợ cậu ấy rồi sẽ từ chối tình cảm của tôi. Tôi quyết định bật chế độ riêng tư.
Thoạt đầu tôi ghét cậu ấy lắm. Cái “thằng” con trai tóc tai bù xù, nhoi nhoi như một đứa hâm, nói chuyện không đâu và cả những lần đánh tôi đau nữa. Ghét lắmmmm
Nhưng rồi, “ghét của nào trời cho của đó”. Chẳng hiểu sao tôi lại cảm thấy nhớ cậu ấy lắm. Nhớ ánh mắt, cử chỉ, và cả đôi gò má cao – cái nét đặc trưng của cậu ấy. Ừ, thì tôi “cảm” cậu ấy mất rồi, chàng trai tháng 11.
…
Thời điểm này bắt đầu dồn dập với những tập đề cương dày đặc vì kì thi Học kì 2 đang đến rất gần. Tất cà đều gấp rút để chuẩn bị thật tốt cho cuộc thi sắp tới. Tôi cũng chả có nhiều thời gian để nghĩ đến cậu ấy như trước đây. Cũng đúng. Năm nay là năm cuối cấp, nếu như không tập trung học tập thì nguy cơ rớt tốt nghiệp là rất cao.
- Này, học xong đống Địa này chưa? – Hảo hỏi tôi
- Ơ…chưa được chữ nào…
- Này nhá – Nó cốc tôi một cái – Giờ này mà chưa lo học nữa à. Bộ mày tính đến lúc đó rồi quay bài hả..Còn bao nhiêu ngày nữa đâu mà không chịu học. Muốn rớt tốt nghiệp lắm à??? – Nó làm nguyên một hơi dài.
- Tại..tại tao học không vô.
- Không vô gì mà không vô. Dạo này mày lười lắm nha. Cứ suốt ngày mơ mộng quài, lấy gì mà học vô.
- Ơ… – Tôi ấp úng.
Đến đoạn tôi đang cứng họng thì thằng Bá Lộc nó lại nhảy vô thêm dầu vào lửa:
- Ờ thì người ta có người để ý rồi đó.
- Nó để ý ai? Ai để ý nó?
Bá Lộc nó không nói ra, bụm miệng cười sằng sặc. Còn nhỏ Hảo thì bay vào hỏi tới tấp. Thế đó. Chuyện của tôi bao giờ cũng là đề tài bàn tán của hai đứa nó. Lúc này mà ở lại đây thế nào lát nữa cũng bị tụi nó đem ra “mổ xẻ”. Thôi thì chuồn đi cho lẹ.
***
Tôi đứng ngắm nhìn những cánh hoa phượng đang hé nụ trên những tán cây. Gió mùa hè thổi qua, làm mát mái tóc của tôi. Tôi thích thế. Lúc nào buồn tôi đều ngồi một mình bên chiếc ghế đá, nhìn ngắm mọi vật xung quanh và suy nghĩ. Suy nghĩ về mọi thứ…
Mùa thi cũng trôi qua trong những cái thở dài nhẹ nhõm và nó cũng đã khép lại một năm học với nhiều kỉ niệm. Và ngày tôi không muốn đến cũng đã đến…
***
Ngày chia tay, lớp tôi thật khác thường. Chẳng còn thấy những cái trò nghịch ngợm hằng ngày đâu nữa. Thay vào đó là những cái ôm, những giọt nước mắt không ngừng tuôn. Thằng Thanh, thằng Khánh thường ngày chóp chép cái miệng là thế, nhưng hôm nay lại im bặt và khóc. Cô Lan chủ nhiệm cũng không thể cầm được nước mắt. Tất cả những dòng lưu bút cũng đã truyền tay nhau viết hết rồi. Chỉ còn lại những kí ức cô đọng…
Tôi lén nhìn cậu ấy. Một ánh mắt trĩu buồn đang nhìn xa xăm. Có không, tôi và cậu ấy sẽ không còn gặp được nhau nữa, khi mỗi đứa rong đuổi theo ước mơ của mình. Bỗng dưng nước mắt tôi lăn, ướt đẫm trang lưu bút.
Thôi thì xem như một kí ức đẹp. Trách sao tôi không đủ dũng cảm để nói nên lời yêu.
Theo Iblog
Phát hiện vợ tình tứ với trai lạ trong công viên
Hóa ra bao lâu này cô ấy bỏ bê gia đình đam mê đi học nhảy là vì người đàn ông này.
Tôi đã thẳng thắn nói chuyện này với cô ấy nhưng vợ tôi không chịu thừa nhận (Ảnh minh họa)
Gia đình ba người chúng tôi từng luôn bên nhau vui vẻ, tràn ngập tiếng cười và hạnh phúc cho đến một ngày tôi phát hiện ra bí mật của vợ.
Tôi đã từng vô cùng tự hào vì có một người vợ vừa đẹp người đẹp nết, giỏi giang đảm đang. Gia đình ba người chúng tôi từng luôn bên nhau vui vẻ, tràn ngập tiếng cười và hạnh phúc cho đến một ngày tôi phát hiện ra bí mật của vợ.
Chúng tôi kết hôn đã 8 năm hiện và có một bé trai 6 tuổi. Từ khi kết hôn tôi rất hài lòng và tự hào về người vợ của mình.
Cô ấy là người phụ nữ đẹp người đẹp nết. Là người giỏi giang trong công việc, thời gian vô cùng bận rộn nhưng luôn sắp xếp chăm lo gia đình chu đáo. Con trai tôi cũng mạnh khỏe ngoan ngoãn.
Gần đây vợ tôi xin tôi đi học kiêu vũ buổi tối ở công viên. Thực ra, ban đầu tôi cũng phản đối vì hàng ngày cô ấy đã đủ bận rộn nên sợ cô ấy mệt. Nhưng cô ấy thuyết phục tôi đi học khiêu vũ vừa thư giãn vừa rèn luyện sức khỏe nên tôi thấy đã đồng ý.
Vợ tôi vô cùng đam mê với khiêu vũ. Sau khi tan làm về nhà ăn cơm xong là vội vàng đi ngay. Có vài lần do phải tăng ca nên cô ấy về muộn nên bỏ cơm vội vàng đi luôn.
Từ ngày vợ đi học khiêu vũ tối thỉnh thoảng tôi cũng thấy phiền phức vì vợ tôi lơ là gia đình. Thằng bé cũng không thích vì đi học cả ngày tối về gặp mẹ một lát đến khi ngủ mẹ mới về. Cháu nũng nịu không cho mẹ đi nữa. Nhiều khi đợi cô ấy về muốn hai vợ chồng nói chuyện tâm sự thì chủ đề của cô ấy chỉ là khiêu vũ.
Cách đây không lâu, tôi được nghỉ làm tối, thằng bé cũng về bà nội chơi 2 ngày. Sau khi hai vợ chồng ăn cơm cô ấy đi mình tôi ngồi nhà rảnh dỗi nên đành dắt chó đi dạo công viên giết thời gian chờ cô ấy về.
Tôi dắt chó đi dạo một vòng công viên. Lúc này trời đã chập choạng tối nhưng công viên vẫn rất đông người. Đột nhiên tôi phát hiện ra ai rất giống vợ mình đang tay trong tay tình tứ với một người đàn ông lạ.
Nhìn vợ tôi e lệ tựa vào vài người đàn ông đầy nũng nịu, người đàn ông cũng ôm eo dìu vợ tôi đi. Tôi quyết định đi theo họ xem họ đi những đâu làm những gì nên chân tôi cũng hiếu kỳ đi theo. Cuối cùng họ dừng lại ở khu chung cư gần công viên.
Tôi nhìn cầu thang máy chỉ tầng 11. Vợ tôi ở trên đó khoảng hơn nửa tiếng mới xuống. Cô ấy vừa đi vừa vuốt lại tóc và hỏi người đàn ông bên cạnh mình: "Anh thấy tóc em có rối không? Liệu chồng em có phát hiện ra không?".
- Chẳng phải chồng em ngày nào cũng tăng ca à, làm sao mà phát hiện ra được, hơn nữa em lại nói đi học nhảy mà.
Nói xong người đàn ông còn giúp vợ tôi chỉnh lại tóc.
- Hôm nay anh ấy ở nhà, chúng ta cẩn thận vẫn hơn.
Tôi đứng ở góc tường tối có thể quan sát và nghe rõ được lời của hai người. Tôi thấy máu nóng dồn lên mặt. Hóa ra bao lâu này cô ấy bỏ bê gia đình đam mê đi học nhảy là vì người đàn ông này.
Sau đó, tôi lại theo họ đến quảng trường trong công viên. Âm nhạc nổi lên hai người bắt đầu quấn chặt lấy nhau đầy tình tứ. Tôi cố gắng kiềm chế cơn nóng giận lê gót về nhà. Tôi không thể tưởng tượng được vợ mình lại phản bội mình.
Đêm hôm đó, vợ tôi về nhà tương đối muộn. Tôi thử lòng vợ và nói cô ấy đừng đi khiêu vũ nữa vì gần đây cô ấy bỏ bê gia đình, mọi thứ trong nhà đảo lộn, nhà cửa bẩn thỉu, con cái nhếch nhác. Vợ tôi nghe xong chỉ im lặng và khóc.
Cũng từ hôm đó, cô ấy gần như không đi khiêu vũ nữa thỉnh thoảng chỉ dắt chó đi công việc dạo. Tôi nghĩ chắc cô ấy đã từ bỏ mọi chuyện. Nhưng gần đây tôi phát hiện ra cô ấy vẫn tiếp tục khiêu vũ.
Cô ấy tìm đủ lý do để ra khỏi nhà và thường về nhà không cố định thời gian. Điều này càng khiến tôi cảm thấy khó chịu, chứng tỏ cô ấy vẫn giữ liên lạc với người đàn ông kia.
Tôi rất yêu vợ mình và luôn tự nhủ mình là đàn ông phải luôn cố gắng đem hạnh phúc đến cho cô ấy. Nhưng thời gian qua, tôi phát hiện ra cô ấy đã cố tình phản bội tôi. Hôm qua tôi đã thẳng thắn nói chuyện này với cô ấy nhưng vợ tôi không chịu thừa nhận.
Cô ấy giải thích rằng đó là thầy dạy nhảy của cô ấy. Tuy họ có tình cảm với nhau nhưng cô ấy chưa làm gì có lỗi với tôi và con. Tôi hỏi chuyện cô ấy theo anh ta về nhà thì cô ấy nói về cùng để lấy đồ phục vụ cho buổi tập.
Tôi không biết có tin được vợ mình không? Biểu hiện của cô ấy dường như không có chuyện gì nhưng tôi thì không thể vờ như không có chuyện gì xảy ra. Tôi phải làm thế nào? Có nên quên chuyện hôm đó để giữ sự yên bình trong ngôi nhà hay là ly hôn với cô ấy?
Nếu ly hôn liệu có đúng không? Liệu có phải cô ấy phản bội tôi không? Ly hôn rồi gia đình này tan nát con tôi mới 6 tuổi sẽ thế nào đây? Thật sự tôi đang vô cùng rối trí, hãy cho tôi một lời khuyên chân thành.
Theo Dân Việt
Mọi thứ sẽ chỉ như mơ, quan trọng là bạn có chịu tỉnh giấc hay không? Rõ rằng đời chẳng dài lắm, cũng chẳng đẹp đẽ hay toàn màu hồng. Điều đó không có nghĩa là cuộc sống rồi sẽ không ý nghĩa, nhưng ý nghĩa bằng việc nghĩ rằng mọi thứ sẽ luôn tốt đẹp thì thật ngớ ngẩn. ảnh minh họa Tôi nhìn thấy những người đi qua đời tôi: có rất nhiều kẻ nắm tay nhau...