G.iết b.à và mẹ khi nghe lời người bạn từ ‘cõi âm’
Trước khi thảm án xảy ra, h.ung t.hủ ra nghĩa địa thắp hương cho bạn thân thì được ‘phán’ rằng phải về nhà ‘đ.ập p.há’ cái gì đó để bạn từ ‘cõi âm’ bớt cơn buồn phiền!
G.iết b.à và mẹ khi nghe lời người bạn từ ‘cõi âm’
Những ngày qua, dư luận trên địa bàn Quảng Nam rúng động về vụ á.n m.ạng đau lòng khi h.ung t.hủ Nguyễn Quang Lập (SN 1993, trú tại thôn Lâm Tây, xã Đại Đồng, huyện Đại Lộc, Quảng Nam) nhẫn tâm đã g.iết m.ẹ mình là bà Trần Thị Thi (53 t.uổi) và bà ngoại Nguyễn Thị Khoa (80 t.uổi) bằng nhiều nhát búa và mỏ lết hết sức d.ã m.an. Điều đáng nói là h.ung t.hủ có t.iền sử bệnh tâm thần nhưng vẫn sống cùng gia đình, đến khi hậu quả xảy ra thì đã quá muộn.
Rúng động con g.iết m.ẹ và bà
Người dân xã Đại Đồng, huyện Đại Lộc vẫn chưa hết bàng hoàng về thảm án con g.iết m.ẹ và bà ngoại xảy ra mấy ngày nay. Theo họ, chưa bao giờ ở xã này lại có á.n m.ạng kinh hoàng như thế. Bà Nguyễn Thị L. (trú thôn Lâm Tây, xã Đại Đồng) kể lại: Hôm đó vào khoảng 14 giờ ngày 10/7, Lập mâu thuẫn với bà ngoại (bà Khoa), Lập đã dùng búa giáng nhiều nhát vào đầu bà Khoa khiến bà gục c.hết tại chỗ.
Bà Thi thấy con g.iết m.ẹ mình quá d.ã m.an đã hét toáng lên, người dân xung quanh chạy qua thì thấy sự thể quá đau lòng. Người hàng xóm cho bà Thi mượn xe đạp để lên trình báo công an. Khi bà Thi vừa đạp xe đi thì Lập biết được lấy xe máy đuổi theo. Cách nhà khoảng 500 m, gần tới một tiệm sửa xe đạp thì Lập dừng xe, chạy vào lấy mỏ lết đ.ánh và dùi cui đ.âm nhiều nhát vào mẹ mình, khiến bà Thi gục c.hết tại chỗ.
“Khi mọi người chạy sang nhà bà Khoa thì phát hiện bà Khoa đã c.hết trên v.ũng m.áu, thảm thương lắm. Một số người đuổi theo Lập thì phát hiện bà Thi cũng nằm c.hết bên vệ đường, còn thằng Lập thì cao chạy xa bay…Ai cũng xót xa, sao thằng Lập nó lại ra tay t.àn á.c như thế không biết”, bà L. cho biết.
H.ung k.hí gây án.
Đại tá Nguyễn Thế Nghiệp, trưởng phòng Cảnh sát điều tra tội phạm về trật tự xã hội (phòng CSHS) Công an tỉnh Quảng Nam cho biết, sau khi nhận tin báo về vụ g.iết n.gười nghiêm trọng tại Đại Đồng, đã chỉ đạo các lực lượng phối hợp với các lực lượng liên quan cùng Công an huyện Đại Lộc để khám nghiệm hiện trường, t.ử t.hi cũng như triển khai các công tác truy bắt.
Sau khi gây án, Lập đã mang xe máy bỏ trốn xuống Đà Nẵng uống cà phê. Khi có thông tin, các trinh sát ra Đà Nẵng để bắt nhưng khi đến nơi thì Lập lại trốn mất tăm. Lập lại đi xe máy vào xã Điện Minh (Điện Bàn), nơi đây đang có một đám tang thì Lập ghé vào để uống rượu cùng với đám thanh niên trong làng. Khi có người hỏi tên thì Lập nói tên thật của mình, nên một số người sinh nghi vì đã đọc thông tin trên báo nên đã điện báo công an.
Nắm thông tin, lãnh đạo phòng CSHS chỉ đạo trinh sát phối hợp với Công an huyên tiếp cận hiện trường, phối hợp với Công an huyện Điện Bàn phong tỏa, vây bắt đối tượng. Đến sáng 11/7, phòng CSHS di lí đối tượng về Công an tỉnh để điều tra làm rõ.
Video đang HOT
H.ung t.hủ mang t.iền sử bệnh tâm thần
Đại tá Nghiệp cho biết, theo người thân khai báo thì Lập trước đây bị tâm thần, có sổ theo dõi uống thuốc. Sau khi điều trị tạm ổn, Lập vào TP. Hồ Chí Minh làm ăn được một thời gian rồi trở về quê nhà. Thời gian gần đây, Lập có biểu hiện tâm thần trở lại nhưng bà Thi (mẹ Lập) không khai báo vì muốn giữ thể diện cho con mình. Nào ngờ sự thể đau lòng đã xảy ra.
Được biết, gia cảnh mẹ con bà Khoa hết sức bi đát. Bà Khoa chỉ được bà Thi là người con gái duy nhất. Bà Thi không có chồng, nhưng sợ thân già sau này không có ai đỡ đần nên đã “ăn ra” với người đàn ông cùng quê sinh ra Lập. Ba người sống trong mái nhà xiêu vẹo, cuộc sống hết sức khó khăn bà Thi cũng dành hết tình cảm nuôi con. Nào ngờ lớn lên Lập lại bị bệnh, và trong chỉ trong phút chốc Lập “trả công” mẹ và bà một cách đau đớn như thế.
Khi các điều tra viên hỏi Lập vì sao lại g.iết b.à và mẹ thì y nói rằng, “lúc đó thấy con quỷ xuất hiện nên phải g.iết nó”. Lập còn khai, trước hôm xảy ra sự việc, hắn có tới mộ của bạn tên là Lê Đức Vương (bạn thân học cùng lớp trước đây, không may bị tai nạn giao thông c.hết) để thắp hương. Rồi Lập thấy Vương hiện về báo là “phải về đ.âm t.hủng 4 “cái bình”…phải phá hỏng đi cái gì đó để cho Vương mới bớt cơn buồn phiền”. Ám ảnh lời nói đó, thế là Lập về hành động theo sự điều khiển lý trí của Vương!?
Ngồi trong phòng tạm giam, khi được hỏi: “Có nhớ mẹ và bà ngoại không?”, Lập bảo nhớ và muốn gặp mẹ và bà, nhưng mọi cái đã quá muộn…
Nguyễn Quang Lập tại cơ quan công an.
Do nhà của bà Thi không còn ai thân thích, nên những ngày này, bà con hàng xóm không ai bảo ai, đã đứng ra tổ chức lễ tang cho hai người đàn bà xấu số. Nhìn hai quan tài đặt giữa nhà mà những người đến viếng, ai cũng không cầm được nước mắt…
Lo ngại người bị tâm thần gây án
Sự việc người bị bệnh tâm thần “bỗng dưng” gây án không còn mới, gây nhiều nỗi đau lớn cho người thân và cộng đồng. Vấn đề đặt ra là phải làm sao quản lý những người không may mắc bệnh này để họ không gây thêm những thảm án đau lòng khác nữa.
Theo bác sĩ Trần Văn Mau (Phó giám đốc BV Tâm thần Đà Nẵng), khoa Pháp y của BV đang điều trị hàng chục bệnh nhân thuộc dạng gây án nghiêm trọng như thế. Bác sĩ Trần Văn Mau thừa nhận, việc quản lí người bệnh tâm thần ở trong cộng đồng hết sức nan giải. Trong thực tế không thể quản lí hết. Hiện có đến 300 mã bệnh của 120 bệnh tâm thần; trong đó có 10 bệnh tâm thần thường gặp thì trước đây chỉ quản lí hồ sơ bệnh tâm thần phân liệt, nay quản lí thêm bệnh tâm thần động kinh.
Theo nhìn nhận thì hiện nay công tác giám sát bệnh nhân tâm thần gặp khó khăn không ít. Bởi, vẫn còn nhiều người kỳ thị với bệnh nhân tâm thần; việc người thân chăm sóc còn lỏng lẻo, do kinh tế khó khăn nên họ bỏ bê. Thường bệnh nhân tâm thần xuất hiện ở t.uổi thanh niên nên việc tái hòa nhập cộng đồng hết sức nan giải. Quản lý bệnh này cực khó, cảm xúc của họ có thể bùng nổ lúc nào, hậu quả gây ra thì khó lường…
“Tránh đối xử kỳ thị; tránh gây kích động với người bệnh tâm thần, tạo công ăn việc làm, tạo môi trường tâm lý tốt cho bệnh nhân, tránh xúc động…Còn biểu hiện nặng của bệnh tâm thần là mất ngủ kéo dài, có hành vi kỳ dị, thường nghe ảo thanh ai đó sai khiến, bình phẩm, đòi hại mình…Những trường hợp này cần đưa đến BV để điều trị kịp thời, tránh gây hậu quả xấu”, bác sĩ Mau khuyến cáo.
Theo Xahoi
Khả năng phi thường của "kỳ nhân phố núi"
Họ khâm phục bởi khả năng phi thường của anh, dù mù lòa nhưng anh vẫn có thể sử dụng máy vi tính, sửa đồ điện... và miệt mài lao động trở thành trụ cột nuôi con trai học đại học, lo 6 miệng ăn trong gia đình.
Anh tên là Đỗ Phú Kim (54 t.uổi), trú tại tổ 3, thôn Lâm Tây, xã Đại Đồng, huyện Đại Lộc, tỉnh Quảng Nam, thường được người dân địa phương gọi là "kỳ nhân phố núi".
Không gục ngã trước số phận...
Về xã Đại Đồng, hỏi tên anh, ai cũng biết và đều trầm trồ khen ngợi hết lời. Họ nói, anh là một người đàn ông mù lòa đầy nghị lực, là tấm gương sáng về một người cha mẫu mực, người chồng thủy chung và người con hiếu thảo. Mặc dù bị mù lòa nhưng anh đã không chịu khuất phục trước số phận, trở thành "bông hoa" thơm giữa đời thường.
Anh Kim đang xay xát gạo cho bà con
Nằm chênh vênh trên con đường Trường Sơn huyền thoại, căn nhà cấp 4 thấp lè tè của đại gia đình người nông dân mù Đỗ Phú Kim nằm án ngữ ngay trên tuyến đường liên xã.
Ngồi lân la câu chuyện về cuộc đời mình, anh Kim lắm lúc tự cảm thấy mình kém may mắn. Anh ước gì mình có thể có được sức khỏe như người bình thường để mẹ già, vợ hiền và con ngoan có cuộc sống sung túc.
Anh xuất thân trong một gia đình nông dân nghèo. Lên 3 t.uổi, nghiệt ngã cuộc đời đã cướp đi ánh sáng đôi mắt, nhấn chìm cuộc đời của anh trong bóng tối mù mịt. Những tưởng, từ đó, số phận tật nguyền sẽ đưa anh đến con đường chông chênh, không lối thoát, không lối về và đầy bế tắc.
Không chấp nhận thực tại, ngay từ những ngày còn nhỏ, cậu bé Đỗ Phú Kim đã ý thức được mình phải cố gắng nhiều hơn so với người bình thường để có được cuộc sống ít ra là đủ ăn đủ mặc. Và anh đã tập cho mình tính tự lập từ rất sớm. Đôi mắt bị mù lòa, chân tay co quắp và ít được ăn học nên với anh đó là một thiệt thòi lớn nhưng không gì là không có thể...
Năm 1983, lúc ấy anh vừa tròn 24 t.uổi, trời cũng thương tình cho anh một người vợ. Cô ấy ở làng bên, một phần vì cảm phục cái nghị lực của anh, một phần là mắc bệnh hơi ngớ ngẩn nên đồng ý theo anh về làm vợ. Dù chị mắc chứng bệnh hay quên, hay nói nhiều nhưng anh Kim và gia đình cũng đã rất vui. Một người tật nguyền như anh, đâu dễ gì kiếm được một người vợ, nhất là trong lúc khó khăn như bấy giờ.
Từ khi có vợ, anh Kim càng quyết tâm làm việc, cố gắng lo cho hạnh phúc của gia đình. Hai người con một trai một gái lần lượt ra đời trong niềm vui khôn tả của anh. Dù không thể nhìn thấy, nhưng bằng đôi tay và các giác quan còn lại, anh làm tất cả mọi việc để kiếm ra t.iền. Từ chăn nuôi heo, gà, vịt, làm vườn cho đến mở xưởng máy gạo, mở quán trò chơi điện tử cho trẻ con hàng xóm.
Chưa kể đến việc từ năm 2010, em ruột anh Kim là chị Đỗ Thị Hường, bị bệnh nặng, bị chồng bỏ mặc, mang con nhỏ về ở cùng gia đình anh. Suốt 2 năm trời, vừa vay mượn, tích cóp chạy chữa cho em gái lại vừa phải nuôi thêm đứa cháu gái gọi mình bằng cậu, nhưng anh không một lời than van. Đầu năm 2012, chị Hường không cầm cự được với căn bệnh ung thư quái ác và qua đời. Anh Kim chính thức nhận nuôi cháu Nguyễn Đỗ Yến Trinh, đang học lớp 5 như con của mình. Việc ấy càng làm nhiều người khâm phục và yêu mến anh hơn. Rất nhiều người dù lành lặn cũng có khi không làm được những nghĩa cử như anh.
Bây giờ, con gái đầu của anh đã có việc làm ở khu công nghiệp Hòa Khánh, TP.Đà Nẵng. Cậu con trai nhỏ thì đang học đại học năm cuối, ngành công nghệ thông tin, Trường đại học Sư phạm Đà Nẵng. Nhiều lúc, anh cũng thấy hãnh diện với mình, nhưng tự nhủ cần phải cố gắng nhiều hơn nữa.
Anh tâm sự: "Thì đói quá, phải nghĩ ra kế sinh nhai thôi à. Họ sáng mắt thì có cách làm của họ. Mình mù thì có cách làm của mình. Chậm hơn 1 chút nhưng hiệu quả thì cũng tương đối tốt. Nhiều lúc nghĩ lại, thấy mình như ri mà gồng gánh được cả gia đình, cũng thấy vui lắm chứ...".
Dù một mình gánh vác cả một gia đình để lo 6 người gồm vợ, 2 con, mẹ già và 1 đứa cháu gọi bằng cậu, nhưng lúc nào anh cũng vui vẻ, hòa nhã với mọi người và hết lòng với công việc của mình. Anh luôn tự hào về những đứa con, đặc biệt là đứa con trai đang học năm cuối đại học với bao niềm tin yêu, hy vọng.
Gã "kỳ nhân" khiến cả xã khâm phục...
Cụ Nguyễn Thị Én, mẹ ruột anh Đỗ Phú Kim năm nay đã 83 t.uổi, vừa móm mém nhai trầu, vừa kể chuyện về con trai mình khi chúng tôi hỏi chuyện: "Ngó rứa chứ trời sinh có tật có tài chú à. Hắn (tức anh Kim) từ nhỏ đã tự làm giúp vợ chồng tui những việc lặt vặt trong nhà dù tui thương nó tật nguyền, không cho làm chi hết. Lớn lên, cái hồi lợp lại mái nhà ngói, lúc đó không có người, một mình hắn trèo lên, dỡ ngói ra rồi lợp lại. Trong xóm, ai nấy cũng khen hết trơn. Rồi khi lấy vợ, hắn mở xưởng máy gạo, mở quán trò chơi điện tử, tui thấy cũng lo lắm. Thấy rõ nhất là t.iền nong, họ lừa mình thì răng? Với lại mình mù lòa, nhìn mô thấy chỗ hư mà sửa chứ! Nhưng rồi hắn làm được hết trơn...".
Anh Kim dẫn tôi ra sau nhà, đến xưởng xay xát gạo của anh. Tôi giúp anh bê lấy bao lúa khi anh khởi động máy. Hình như đoán được ý định của tôi, anh ngăn lại. Anh bảo tôi cứ đứng đó chơi, xem anh làm việc cho vui. Từ việc lấy chổi quét xưởng xay xát cho đến việc đổ lúa vào máy rồi lấy gạo ra, anh làm rất nhẹ nhàng, nhanh chóng, không rơi vãi. Từng động tác chính xác như một người sáng mắt làm. Điều ấy làm cho tôi thật sự ngạc nhiên.
Vừa làm giữa tiếng máy chạy ù ù, anh vừa bảo: "Cũng không có chi giỏi giang đâu. Làm miết rồi quen thôi mà. Tui còn sửa được điện, máy xay xát, mô-tơ kia. Mới đầu loay hoay, bị điện giật miết. Nhưng không nản lòng, vẫn cứ mày mò tìm chỗ hỏng và sửa. Chừ cầm vào những thiết bị, máy móc điện đơn giản, tui sửa được hết. Chỉ còn loay hoay với mấy đồng t.iền pô-li-me thôi.
T.iền giấy thì tui sờ được. Còn t.iền pô-li-me thì hơi nhầm. Nhưng người dân quê nơi đây và trẻ con cũng biết tui vậy nên không lừa lọc làm chi chú à...". Anh bảo, vợ anh hơi ngớ ngẩn, chỉ biết nấu nướng, giặt giũ và làm việc vặt thôi, còn hầu như anh làm tất cả mọi việc trong nhà. Nhưng anh vẫn bảo như vậy là vui rồi. Có một gia đình để lo toan, vất vả cũng là ước mơ mà nhiều người tìm kiếm cả đời không được...
Ngoài giờ làm việc, anh Đỗ Phú Kim còn lên mạng xem tin tức thời sự cả trong và ngoài nước. Được địa phương cho đi học một lớp tin học ngắn hạn, sẵn chiếc máy vi tính của con trai được học bổng mang về, anh cài phần mềm âm thanh cho phù hợp với mình rồi say sưa với những thông tin mới lạ. Anh vui lắm vì trước đây, anh chỉ biết bóng tối và miệt mài làm việc mà thôi. Giờ, có cái máy vi tính, có phần mềm âm thanh dành cho người khiếm thị, anh biết cả những chuyện xảy ra ở nước ngoài và ở xã mình. Người dân trong thôn, trong xã càng khâm phục anh hơn khi ngày nào anh cũng nắm đúng tin tức và nói lại vanh vách trong khi ở đây còn là một miền quê nghèo, người dân ít quan tâm đến tin tức, thời sự vì suốt ngày phải miệt mài ngoài đồng, ngoài ruộng mới có cái để ăn và nuôi con cái học hành.
Chị Phạm Thị Vang (50 t.uổi), một người hàng xóm của anh Kim luôn lấy tấm gương anh Kim để cho con cái mình học tập. Chị khâm phục về sự kiên trì, chịu thương chịu khó dù trong hoàn cảnh rất éo le. Chị bảo bà con hàng xóm vẫn hay động viên, chia sẻ với gia đình anh lúc anh gặp khó khăn, nhất là lúc em gái anh Kim lâm trọng bệnh và qua đời. Chị bảo vui nhất là khi nghe anh Kim kể chuyện tiếu lâm. Anh kể làm ai cũng phải cười.
Nói về người đàn ông này, bà Nguyễn Thị Ngọc, tổ trưởng tổ 3, cho biết: "Anh Kim là người đầu tiên của xã này làm được như vậy. Anh là người giỏi giang, tài ba. Anh đã chứng tỏ cho mọi người biết tuy "tàn nhưng không phế". Và quả thực, chúng tôi thực sự khâm phục khả năng phi thường của anh. Là người mù lòa nhưng anh đã vượt qua số phận, hằng ngày vẫn lao động cần mẫn, và nói thiệt là giỏi hơn những người bình thường mà chúng tôi gặp. Anh có thể sử dụng máy vi tính, máy gạo rất "ngon lành" không giống như người bị mù. Chuyện nuôi cả 6 miệng ăn, rồi nuôi được con vào đại học là chuyện khó với người bình thường huống gì anh là người mù lòa... Nói chung người dân nơi đây luôn tự hào về anh".
Theo Hà Kiều
Chưa rõ nguyên nhân bò tót c.hết sau khi húc người t.ử v.ong Sau cái c.hết bất thường của con bò tót quý hiếm tại Quảng Nam, đã có nhiều câu hỏi được đặt ra như: phản ứng xử lý sự việc của cơ quan chức năng là quá chậm dẫn đến c.hết người rồi bò cũng c.hết, việc xử lý xác con bò tót quý hiếm như thế nào?... Ông Phan Tuấn (phải), Chi cục...