Giáo viên bán hàng online, liệu có đáng xấu hổ
Thu nhập không cao, nợ nần chồng chất vì đầu tư sai chỗ khiến một cô giáo mầm non phải lao đao và tìm tới công việc bán hàng.
“Em dạy ở trường mầm non được gần 8 năm. Đây là công việc em gắn bó từ khi ra trường tới giờ. Trước khi lấy chồng, em sống tạm ổn với mức lương nhận được. Nhưng khi lập gia đình và có con, em phải tính toán, tiết kiệm hơn. Thu nhập hàng tháng của hai vợ chồng được khoảng 12 triệu. Chồng em làm công ăn lương nên cũng không có khoản thêm.
Cách đây hơn năm, vợ chồng em sinh bé thứ 2, chi phí tăng lên. Đặc biệt vừa qua, vì dịch bệnh nên thu nhập của hai vợ chồng bị ảnh hưởng, kinh tế gia đình càng khó khăn. Thấy nhiều người trên mạng đầu tư tài chính kiếm được tiền, em lén giấu chồng vay tiền thử và bị thua lỗ. Em loay hoay tìm mọi cách kiếm tiền trả nợ và duy trì cuộc sống.
Sau đó, thấy nhiều người đăng tuyển cộng tác viên bán hàng online, mình chỉ cần đăng bài, khi có đơn mới đi lấy hàng. Như vậy em không phải bỏ ngay vốn lớn hoặc ôm hàng.
Đấu tranh tư tưởng gần một tuần, em mới dám đăng bài đầu tiên lên trang cá nhân. Em còn ẩn bài đăng với đồng nghiệp, bạn bè thân quen và phụ huynh của lớp mình chủ nhiệm. Thực sự em rất ngại nếu ai đó biết mình bán hàng. Thế mà có phụ huynh vẫn biết, đến trường đón con thì tìm em hỏi mua hàng.
Trong thâm tâm em rất cảm ơn chị ấy vì mua ủng hộ nhưng cảm thấy xấu hổ vô cùng. Tuy nhiên nghĩ tới số nợ và khoản chi tiêu hàng tháng, em lại bỏ qua tất cả mà cố gắng. Liệu có ai rơi vào trường hợp như em mà vượt qua được cái tôi và có cuộc sống ổn hơn không? Phải gồng mình lên khiến em cảm thấy thật mệt mỏi”.
Video đang HOT
Trên đây là tâm sự của một cô giáo mầm non phải tìm cách kiếm thêm thu nhập khi mức lương từ công việc chính không đáp ứng được chi phí trong cuộc sống. Bạn từng trải qua cảm giác hoặc có hoàn cảnh tương tự như cô ấy không?
Đàn ông vào phòng Hạnh Dung
Đàn ông có đi tư vấn không? Đó là câu hỏi mà Hạnh Dung thường nhận được từ bạn bè, và từ cả khách tư vấn nữ.
Có chứ, khách tư vấn là đàn ông không chiếm số đông, nhưng sự có mặt của họ thường cho Hạnh Dung biết trước: đó là những ca... rất nặng.
Họ không khóc sụt sùi, không than buồn khổ đau đớn gì hết... Sau cái vẻ kiêu hãnh đàn ông không phải là nhu cầu được lời khuyên, được tư vấn mà chỉ muốn được nói, và được hiểu thêm phụ nữ muốn cái gì?
Trong phòng tư vấn Hạnh Dung luôn có hoa tươi, ánh sáng dịu mát và khăn giấy. Nhưng đàn ông thường chẳng cần khăn giấy, dù họ vô cùng đau khổ
Hôm đó, một anh rất ngầu, doanh nhân hẳn hoi, bảo sẽ... cắt tai bà vợ. "Trời! Sao anh yêu vợ mà lại tàn bạo vậy?", Hạnh Dung hỏi. Thế là anh giãi bày:
"Tôi yêu, nên tôi không muốn ai yêu cô ấy hết!"
"Vợ tôi đẹp lắm, có suối tóc mê hồn, cô ấy buông dài, vắt qua tai, đẹp. Cô ấy buối tóc cao lên lại càng đẹp... khối gã theo vợ tôi".
"Vợ tôi đẹp, phụ nữ đẹp cho phép mình cái quyền hành hạ đám đàn ông ngẩn ngơ quanh cô ta, nên cô ta buông lời ngọt ngào, liếc mắt... mà tôi thì không cấm được. Vì tôi cũng yêu và từng yêu những thứ ấy. Cô ấy không hẳn ngoại tình, nhưng cô ấy lại thích đàn ông "đứng hình" với cô ấy. Tôi cắt tai cô ấy, để cô ấy hết búi tóc, hết vắt tóc qua tai.... và tất nhiên là cô ấy chẳng dám hẹn hò với gã nào khác".
Chết thật, chị Hạnh Dung chỉ còn biết năn nỉ: "Anh ơi, cô ấy có muốn phản bội chồng đâu. Cái đẹp chẳng lẽ lại là nguyên nhân gây ra cái ác... Anh nghĩ lại nhé".
Tiếp đàn ông, Hạnh Dung không phải nói nhiều, nghe nhiều như tiếp khách phụ nữ. Họ ít nói hơn đàn bà, nhưng nỗi đau của đàn ông chưa hẳn đã ít hơn. Bước chân vào phòng tư vấn, nơi rất riêng tư để chia sẻ nỗi niềm, có lẽ với họ là bước cuối cùng để họ đưa ra quyết định. Dù quyết định ấy vẫn không phải của chị Hạnh Dung mà là quyết định của chính họ.
Nỗi đau của đàn ông nặng hơn đá đè. Ảnh minh họa
Một người đàn ông mắt kiếng, trí thức, đạo mạo, là giảng viên đại học, lạnh lùng bắt đầu câu chuyện của mình: "Bây giờ, tôi toàn đi chơi... gái. Các cô gái điếm ấy. Chị Hạnh Dung có khinh, tôi cũng nói đàn ông có tốt cách mấy, có đàng hoàng đến đâu có lúc... cũng cần đến gái điếm".
Anh lập gia đình, vợ cũng là giáo viên. Vợ chồng hạnh phúc, con cái chăm ngoan. 20 mươi năm sống bên nhau, chưa bao giờ họ cãi nhau to.
Thế rồi, cô vợ đi họp lớp, gặp lại người bạn cũ theo đuổi cô ấy suốt những năm cấp III. Anh ta giờ là Việt kiều Mỹ, hấp dẫn phong độ vì sự hiểu biết và cách cư xử văn minh. Đám bạn gái cũ lu bu quanh anh ta, nhưng anh ta vẫn để ý đến người mà anh ta đã yêu ngày xưa.
"Và vợ tôi đã rung động, cô ấy lao vào người đàn ông quen mà lạ như tìm kiếm sự đam mê không hề có ở chồng". Tôi biết chuyện, nhưng chỉ im lặng.
Anh ta cũng đã có vợ, anh ta không bỏ gia đình, nên vợ tôi sau cơn mê không còn nhắn tin cho anh ta nữa. Tôi nghĩ ai cũng có lúc lầm lạc, đàn bà cũng ham của lạ, vợ tôi vẫn coi trọng gia đình, vẫn yêu chồng con là tốt rồi. Tôi tha thứ được.
Nhưng khổ quá, tôi chẳng thể nào làm chuyện ấy với vợ được nữa. Trên cái giường thân quen, sạch sẽ và thơm tho, vợ tôi dịu dàng và chiều chồng hết mực, tôi cũng chịu thua. Trong một cái resort lãng mạng, thơ mộng ven biển, vợ tôi rất sexy trong chiếc áo ngủ mỏng manh, tôi cũng đầu hàng. Từ ngày, biết cô ấy đã ngủ với thằng đàn ông khác, tôi mất hết cảm xúc chăn gối.
Tôi cứ tưởng mình bất lực rồi, thế nhưng, với các cô gái điếm, sòng phẳng tiền bạc, không cần tình cảm... tôi lại rất đàn ông.
Giờ tôi là thằng đàn ông hư đốn, có gia đình, là một trí thức, mà lại hẹn hò với gái điếm. Tôi lén lút không để vợ biết, nhưng cô ấy rất buồn. Dần dần, vợ chồng tôi ngủ riêng. Tôi muốn ly hôn để cô ấy có thể tìm một người chồng khác, nhưng cô ấy không đồng ý".
Đàn ông không rơi nước mắt, nhưng họ vẫn khóc... Và Hạnh Dung đã gặp rất nhiều người đàn ông chịu dựng những nỗi đau khủng khiếp như thế, trong căn phòng tư vấn nhỏ...
Em có nụ cười xinh Em sinh năm 1991, quê ở Nghệ An, hiện làm việc cho một công ty nước ngoài tại Đà Nẵng. Sau nhiều lần đắn đo, em quyết định viết và gửi đi bài này mong sẽ tìm được điều gì đó mới cho cuộc sống của mình. Em là người hay cười (thỉnh thoảng có người gặp bảo cười xinh nên lại siêng...