Giang hồ Sài Gòn: Mối thù giữa Năm Cam và Lâm Chín ngón
Báo chí đã đăng nhiều bài nói về mối thù giữa hai tay giang hồ cộm cán này. Theo đó, Lâm Chín ngón luôn tỏ vẻ “khi dễ” Năm Cam…
Báo chí đã đăng nhiều bài nói về mối thù giữa hai tay giang hồ cộm cán này. Theo đó, Lâm Chín ngón luôn tỏ vẻ “khi dễ” Năm Cam vì tên này khi xưa là đàn em “dưới cơ” Lâm xa lắc, nay chẳng qua gặp thời thế phất lên mà lại được lắm kẻ a dua theo bợ đỡ; còn Năm Cam bực bởi Lâm dám cả gan không chịu phục tùng mình như bao dân chơi khác, lại ngông nghênh có những lời nói xúc phạm đến “ông trùm” xã hội đen; đã vậy đến cả vợ của Lâm cũng coi Năm Cam không ra gì thì thật là quá quắt.
Mối thù giữa Năm Cam và Lâm Chín ngón
Rốt cuộc Năm Cam sai đệ tử trừng phạt Lâm Chín ngón bằng cách tạt a-xit vào ngay mắt đối thủ khiến Lâm gần như bị mù. Tất cả những thông tin trên đều không sai, tuy nhiên có một điều vẫn chưa được làm rõ: Mối thù này đã bắt đầu từ thời gian nào?
Tôi quen Năm Cam
Đúng hơn là Năm Cam làm quen với tôi, qua sự quen biết giữa con út của Năm Cam – Trương Hiền Vũ – và con trai tôi, cũng tên Vũ, Lê Vũ. Số là cả hai Vũ (để phân biệt, võ đường kêu con Năm Cam là Vũ lớn và con tôi là Vũ nhỏ do nhỏ t.uổi hơn nhiều) đều cũng theo học một lớp tại võ đường Taekwondo quận 3 vào cuối những năm 1980, khi ấy do anh Trương Văn Hai (thường gọi thân mật là Hai Lùn), ngũ đẳng huyền đai dạy. Anh Hai Lùn từng làm đội trưởng đội bảo vệ cho tổng thống Thiệu.
Năm Cam
Nhân một lần kỷ niệm sinh nhật con trai tôi, vào cuối những năm 1980, tôi cho phép cháu mời một số bạn quen lại nhà dự một bữa ăn thân mật nho nhỏ. Bạn bè cháu mời không tới 20 người, gồm hai lứa bạn: Học chung lớp văn hoá và học chung lớp Taekwondo. Do bữa ăn chỉ nhắm mời bạn của cháu, nên hễ cháu nào được người lớn chở tới nhà, tôi chỉ mời người nhà uống nước và hẹn hai giờ sau lại rước cháu; hơn nữa, nhà tôi khi ấy ở tại một căn hộ thuộc chung cư Nguyễn Kim vốn chật chội nên cũng không thể đủ chỗ đón khách.
Chiều hôm ấy đích thân Năm Cam chở con tới nhà tôi, mang theo quà mừng sinh nhật (mà lâu quá tôi không còn nhớ). Tôi cũng lịch sự mời Năm Cam ngồi uống ly nước và Năm Cam ngồi chơi không lâu, nhưng từ đó có sự quen biết. Hỏi qua t.uổi tác, thấy thua tôi ít t.uổi, lại nữa qua câu chuyện, biết tôi từng ở tù Chí Hoà, Côn Đảo chung với nhiều dân chơi du đãng lừng danh hồi trước như Đại Cathay, Huệ Râu, Điền Khắc Kim, Tuấn Đả, Nam Lương, Lâm Chín ngón… Năm Cam gọi tôi bằng anh.
Một thời gian ngắn sau, gặp nhau lại tại võ đường Taekwondo Hồ Xuân Hương, trong khi chờ đón con, Năm Cam nói với tôi có vẻ rất thân tình:
- Em thấy anh ngày nào cũng chở cháu đi đi về về, vừa mất thời gian vừa cực. Em có mấy đứa đệ tử đưa rước thằng Vũ lớn con em, đằng nào cũng tốn công, hay để em nói tụi nó chở cháu Vũ con anh luôn cho tiện.
Đúng là tôi chở con đi học võ cực thiệt, nhất là gặp khi mưa gió hoặc bận việc này nọ, nhưng cực vì con cũng có cái vui của nó, và lại nhờ ai chớ nhờ Năm Cam thì tôi chả dại, nên tôi cám ơn Năm Cam và dứt khoát không nhận lời.
Mãi nhiều năm sau này, khi con tôi thi xong đai đen, Năm Cam không dưới một lần bảo tôi: “Cháu có việc gì làm chưa, nếu không, anh cứ để em kiếm việc cho cháu, cháu có thể vừa đi học vừa đi làm thêm, bảo đảm đủ sống”.
Tuy lúc ấy không biết rành về các việc làm của Năm Cam, nhưng tôi cũng nghe loáng thoáng, nên lần nào Năm Cam ngỏ lời tôi cũng đều từ chối. Có lẽ thấy tôi tuy vẫn tiếp chuyện lịch sự nhưng không mặn mà gì với bất kỳ đề nghị giúp đỡ nào, nên Năm Cam đối với tôi không thân thêm, mà cũng không xa lánh thêm, cho mãi đến khi xảy ra một việc…
Lâm Chín ngón “phá ngang” Năm Cam
Một hôm, Lâm Chín ngón hỏi tôi:
- Anh hay viết bài điều tra phải không?
Thì đúng thể loại báo chí tôi ưa thích, nên tôi đáp:
- Cũng thỉnh thoảng. Có gì không Lâm?
- Có. Chuyện hay lắm.
Đụng đến “m.áu nghề nghiệp”, tôi không nén nổi tò mò:
- Chuyện gì mà ghê vậy, Lâm cứ nói.
Lâm “chín ngón” thời trẻ.
Video đang HOT
Quả thực, hiếm khi một người “ruột để ngoài da”, có gì cứ huỵch toẹt mà lại cứ kể úp úp mở mở như lần ấy. Lâm Chín ngón rào đón:
- Chuyện lớn lắm, về một sòng bạc, nói ra rất dễ đụng chạm, nhưng nếu anh không thể trực tiếp thì thôi, không thể giao cho bất cứ người nào khác.
Tôi thật tình bảo:
- Cũng tuỳ chuyện. Toà soạn đông anh chị em phóng viên viết điều tra lắm. Nếu bận việc, tôi để anh em khác đi điều tra là chuyện thường tình. Nhiều anh chị em giỏi hơn tôi nhiều.
Lâm Chín ngón lắc đầu, kiên quyết:
- Việc nào em không biết. Nhưng việc này dứt khoát chỉ hoặc là anh, hoặc bỏ qua. Chuyện em kể là hoàn toàn đúng sự thật một trăm phần trăm. Nhưng em biết anh cái gì cũng đòi mắt thấy tai nghe mới viết, nên nếu anh đồng ý, em sẽ dẫn anh đi vô tận sòng bạc, anh ngồi chơi ít ván cho biết và nắm tư liệu cụ thể.
Tôi gật đầu, lựa:
- Biết rồi, dù chưa biết là chuyện gì, tôi vẫn tin Lâm như từ hồi nào đến giờ. Nếu việc Lâm kể, vì bất cứ lý do gì khiến tôi không thể trực tiếp điều tra, thì coi như… huề. Rồi, giờ kể được chưa?
Đến nước này mà Lâm Chín ngón còn đưa tay ra ngoéo tay tôi để làm bằng trước khi “vô đề”:
Sòng bạc này nằm ở quận 4. Sòng bạc lớn lắm. Em bảo đảm với anh lớn nhất TP.HCM nếu không nói là lớn nhất Việt Nam. Quy mô hơn cả những sòng bạc em biết hồi trào trước giải phóng. Ăn thua mỗi ván lên đến bạc triệu. Đủ thứ bài bạc; xóc đĩa, xí ngầu. Đổi t.iền; cầm đồ tại chỗ. Bảo vệ từ vòng ngoài đến vòng trong. Dân bảo vệ toàn thứ dữ. Khách vô chơi bắt buộc phải là dân quen và đã được tuyển nếu không có người quen giới thiệu. Có rất nhiều lối thoát hiểm an toàn khi bị báo động; nhưng việc này chưa bảo giờ xảy ra. Chắc chắn đây là một tư liệu hết sức độc đáo để anh viết báo.
Tôi hỏi:
- Như vậy làm sao tôi vô sòng bạc ấy được? T.iền đâu mà c.hơi b.ài?
Lâm gật gù:
- Vì vậy em mới dẫn anh đi. Anh không có t.iền thì em đưa cho anh. Có em là khách quen sẽ không ai dám khó dễ gì anh cả; đồng thời em cũng bảo vệ cho anh luôn. Em cũng tính rồi, nếu anh đồng ý, em bố trí thêm vài thằng đệ tử thân tín nữa ngầm bảo vệ, ở sẵn trong sòng bài. Nếu rủi có chuyện gì anh cứ yên tâm…
Ông tướng thứ 13
Trước khi kể tiếp về sòng bạc ở quận 4, tôi xin quay ngược dòng thời gian chút đỉnh để nói qua mối quen biết giữa tôi với Lâm Chín ngón.
Do tại Côn Đảo tôi bị nhốt chung với anh em dân giang hồ thứ dữ tại chuồng cọp khu C trại 7 suốt hai năm (từ khoảng giữa 1973 – 30/4/1975) nên quen biết, và hơn nữa, chơi khá thân với tất cả những anh em này.
Lâm Chín ngón bị đày ra Côn Đảo khoảng đầu tháng 4/1975, tất nhiên được đưa ngay vào khu C trại 1, nhốt một mình một phòng. Thời gian này tôi mới ở bệnh xá về, chân phải vẫn còn bị liệt nên ngay cả giờ tắm nắng cũng ít đi lại, phải nói thực mới loáng thoáng biết có Lâm, chớ chưa thể gọi là quen Lâm.
Tiếp đó là giải phóng 30/4, tôi khi đó đang bị liệt một chân nên được lên chuyển tàu đầu tiên về đất liền. Lâm Chín ngón do án quá nặng (hai án chung thân về tội g.iết Vũ Định Cường, em Sơn Đảo; và Hoàng Đ.ầu l.âu) nên không được tha về hoặc lưu lại Côn Đảo như tất cả các tù thường phạm khác, mà tiếp tục chuyển về trại giam tại đất liền, mãi đến năm 1988 mới được tha về. Tha về chưa được bao lâu Lâm Chín ngón đã hỏi thăm, tìm tới thăm tôi, kể cho tôi nghe suốt hơn mười năm qua anh ta đã sống ra sao.
Nhắc lại thời gian ở chuồng cọp Côn Đảo, Lâm bùi ngùi kể số phận không may của những “dân chơi” cũ.
Biết tôi quen Đại Cathay hồi ở tù năm 1966 tại khu ED, Chí Hoà; hỏi t.uổi, Lâm thua tôi một t.uổi nên gọi tôi là anh, xưng em – và kể từ đó, Lâm luôn giới thiệu với mọi người (từ dân chơi đến gia đình, người quen) tôi là “anh kết nghĩa” của Lâm.
Trong câu chuyện kể, tôi nhớ nhất chi tiết Lâm Chín ngón bị đưa vô trại học tập cải tạo với 13 ông tướng chế độ Sài Gòn bị nhốt trong trại, đó là 12 người đeo quân hàm tướng thật sự, và ông tướng thứ 13 là tướng cướp, tức Lâm Chín ngón.
Tôi cũng chỉ biết an ủi Lâm, khuyên anh ta nên cố sống đàng hoàng.
Sòng bạc quận 4
Giờ xin trở lại với sòng bạc tại quận 4. Nghe qua lời Lâm giới thiệu về sòng bạc, tôi bán tín bán nghi. Không lẽ một sòng bạc lớn tới cỡ đó mà không cơ quan chức năng nào hay biết, nhất là chính quyền cơ sở và công an phường, cảnh sát khu vực. Nhưng quả thực Lâm Chín ngón nói dóc với ai thì tôi không rõ, chứ chưa khi nào anh ta nói dóc với tôi. Tôi nói thật ý nghĩ vừa thoáng qua của mình:
- Vậy chớ UBND và Công an phường, rồi Công an quận, chẳng lẽ không ai hay biết gì sao?
Lâm lắc đầu:
- Em không rõ, nhưng chắc là họ biết và có thể họ làm ngơ.
Tôi suy nghĩ rất nhanh, đ.ánh giá nguồn tin, cân nhắc qua mọi tình huống, đáp:
- Ý tôi rất muốn đi cũng với Lâm. Nhưng chuyện này qua lớn, có thể vượt ngoài khả năng của tôi, nên Lâm cho tôi suy nghĩ dăm ba ngày, sẽ trả lời Lâm sau.
Lâm Chín ngón gật đầu:
- Em cũng nghĩ anh khó quyết đoán ngay được. Nhưng dù vì bất cứ lý do gì, anh cũng đừng nói với ai rằng em đã báo nguồn tin này. Ít hôm nữa em sẽ tới gặp lại anh.
Từ thâm tâm tôi qua thực rất muốn cùng Lâm Chín ngón mạo hiểm một chuyến, thâm nhập sòng bài để lấy tư liệu thực tế viết bài điều tra mà tôi tin rằng sẽ khá độc đáo. Nhưng tôi không thể tự mình mạo hiểm. Giả sử tôi có mặt tại sòng bài đúng lúc công an ập vô bắt quả tang, lại đúng khi tôi đang đặt t.iền thì làm sao giải thích? Chưa kể tình huống xấu nhất, tôi bị những tay bảo vệ sòng bài phát hiện, tấn công; mà Lâm Chín ngón cũng như đám tay chân của anh ta không đủ sức chống cự giải vây cho tôi, thì liệu thân tôi sẽ ra sao?
Chỉ có cách tốt nhất là báo cáo lên lãnh đạo xin ý kiến, tuỳ trên quyết định, và tôi sẽ nghiêm chỉnh chấp hành quyết định ấy.
Tôi thủ trưởng trực tiếp, nghe tôi kể qua câu chuyện sòng bạc quận 4, hỏi:
- Nguy hiểm quá, nguy hiểm quá, mà ông tính xông vô đó thiệt hay sao?
Tôi cười:
- Có gì mà không thiệt. Sợ quái gì. Hồi trước bao nhiêu hiểm nguy còn chưa sợ, nay sợ gì một sòng bạc.
Cấp trên “khất”:
- Nhưng tình hình bây giờ khác. Tôi không dám can, mà cũng không muốn khuyến khích ông. Bây giờ như vậy, nói thiệt ông nghe tôi cũng không dám quyết chuyện này đâu. Ông ráng chờ ít hôm để tôi phải xin ý kiến cấp trên mới được. Anh em mình quyết với nhau, rủi ông có chuyện gì bắt trắc, làm sao tôi trả lời?
Trong khi ấy Lâm Chín ngón tỏ ra rất nôn nóng. Mới hai ngày sau anh ta đã tới gặp tôi, thúc giục:
- Sao, anh đã xin ý kiến xong chưa?
Tôi nói thật với Lâm là tôi đã báo cáo cấp trên, và còn phải báo cáo lên cấp cao hơn nữa. Việc chờ dợi do đó có thể không phải ba ngày, mà phải lâu hơn.
Bất ngờ từ Năm Cam
Mấy ngày sau, cấp trên gọi tôi cho biết sòng bài đang được theo dõi, không nên viết bài đ.ánh động.
Khi nghe tôi báo tin tôi không thể theo anh ta đến sòng bạc quận 4 để viết bài, Lâm thở ra, bảo:
- Em cũng đã đoán trước có thể anh mắc kẹt, nhưng vẫn có hy vọng. Ai dè Năm Cam quen biết lớn thật…
Tôi cố giải thích:
- Không hẳn vậy đâu, nhưng ở đời luôn có nhưng việc dù mình muốn mà không thể thực hiện, luôn có những việc mà mình không thể hiểu biết thấu đáo. Thôi Lâm ạ, cứ yên vui với cuộc sống của mình là được rồi, hơi đâu lo cho kẻ khác.
Những Lâm vẫn tỏ vẻ bực dọc:
- Anh nói vậy em nghe vậy. Những Năm Cam đâu có ra gì. Hồi nào nó tà lọt cho anh Đại, dưới cỡ em xa lắc, giờ chỉ nhờ khéo luồn lọt mà ngoi lên, bao nhiêu thằng theo nịnh. Phải chi nó có tài đã đành.
Thì ra Lâm Chín ngón ganh ghét Năm Cam nên muốn qua báo chí “chơi” Năm Cam – tôi chợt hiểu ra cốt lõi của vấn đề. Đó là vào quãng giữa năm 1992. Như vậy mối thù giữa Năm Cam và Lâm Chín ngón hẳn phải có từ trước đó nữa, đã lâu lắm rồi.
Tôi bất giác lạnh xương sống khi nghĩ nếu ngày ấy tôi cao hứng lên, theo Lâm Chín ngón vô sòng bạc tại quận 4 của Năm Cam, về viết bài, đang lên báo, thì nào ai mà biết được hậu quả sẽ ra sao!
Và, ai mà biết được, chuyện Lâm Chín ngón tâm sự với tôi về sòng bạc đã bằng cách nào đó lọt đến tại Năm Cam, chính vì vậy sau này Năm Cam tỏ ra lơ là với tôi và thêm lý do để hắn rắp tâm tạt axít Lâm nhằm trả thù, mối thù mà Năm Cam đã ấp ủ suốt hàng chục năm…
Theo Xa lộ pháp luật
2 người đàn bà bên cạnh trùm giang hồ Năm Cam
Mặc dù bên cạnh trùm giang hồ Năm Cam không thể đếm xuể số "bóng hồng" nhưng người ta chỉ biết đến rõ nhất là 2 người đàn bà đi theo Năm Cam cả đời.
Trương Văn Cam (1947-2004) hay còn được biết đến với cái tên Năm Cam là một trùm xã hội đen ở Việt Nam, đặc biệt là tại thành phố Hồ Chí Minh hơn 30 năm trước.
Năm Cam và băng nhóm của mình đã từng khiến người dân Sài thành kinh sợ vì sự lạnh lùng, vô tình và tàn độc.
Một trong các trọng tội dẫn đến án t.ử h.ình dành cho Năm Cam lệnh cho đàn em là Hải "bánh" b.ắn c.hết Vũ Hoàng Dung (tức Dung "hà"), một nữ trùm xã hội đen nổi tiếng gốc Hải Phòng sống tại Thành Phố Hồ Chí Minh ngay trên phố vào đêm 1/10/2000 .
Trúc "mẫu hậu" (bên trái) và bà Nguyệt
Tháng 10/2003, Năm Cam đã bị Tòa án nhân dân TP Hồ Chí Minh tuyên t.ử h.ình và bị thi hành án gần 1 năm sau đó, vào tháng 6/2004.
Trong cuộc đời của trùm giang hồ Năm Cam có rất nhiều "bóng hồng" nhưng có 2 người phụ nữ được biết đến là Phan Thị Trúc (Trúc "mẫu hậu"), người vợ danh chính ngôn thuận và bà Mai Thị Nguyệt, người đã cứu giúp đời Năm Cam.
Mặc dù đến với bà Nguyệt từ năm 15 t.uổi, có 1 đứa con riêng vào năm 16 t.uổi nhưng Năm Cam đã phản bội người phụ nữ lớn t.uổi hơn mình để kết hôn với Trúc "mẫu hậu".
Năm Cam nổi danh và đạt được vị thế của một ông vua trong thế giới ngầm một phần nhờ vào sự toan tính, quản lý của Trúc "mẫu hậu".
Vào thời kỳ hoàng kim của Năm Cam, dựa vào tiếng tăm của chồng là một trùm xã hội đen, bà này đứng ra cho vay nặng lãi với mức cực "khủng". Lúc đầu, Trúc tính lãi 20%/tháng (cao gấp 10 lần lãi suất ngân hàng), nhưng sau đó tăng lên đến 30-60% mà các con nợ vẫn phải chấp nhận vì "ông trùm" muốn thế.
Đến khi Năm Cam và đồng bọn sa lưới, Phan Thị Trúc cũng bị TAND TP HCM tuyên phạt 20 năm tù về các tội Đưa hối lộ, Cho vay nặng lãi và Che giấu tội phạm.
Trúc "Mẫu Hậu" tại phiên tòa xét xử mình và chồng (Ảnh: CAND)
Tuy là một người "hét ra lửa" ngoài xã hội nhưng trong gia đình, nhiều lần người đàn bà quyền lực này cũng phải uất ức, nín nhịn như bao người phụ nữ, người vợ để giữ được vị thế của mình. Vốn là người đàn ông có m.áu trăng hoa, Năm Cam cũng có bên mình rất nhiều bóng hồng, bồ nhí cho đến gái qua đường.
Mặc dù biết như vậy nhưng Trúc "mẫu hậu" thường vẫn phải khéo léo ứng xử để gia đình yên ấm.
Thậm chí, có lần Năm Cam chia tay với vợ bé có chung 2 đứa con, bà Trúc đã đón chúng về nuôi, xem như con ruột. Mang cái uy ở ngoài xã hội và cuộc sống gia đình, tất cả những người con của bà Trúc đều rất kiêng nể mẹ, bất luận có phải do bà sinh ra hay không. Có lẽ chính vì vậy mà những đứa con cùng cha khác mẹ trong gia đình Năm Cam đều hòa thuận.
Chịu án được hơn 10 năm thì người đàn bà quyền lực đã yếu đi nhiều do bệnh tật và t.uổi già để rồi cuối cùng, Trúc "mẫu hậu" c.hết vào sáng 16/8/2012.
Bên cạnh Trúc "mẫu hậu" thì người phụ nữ được nhắc đến nhiều nhất, cũng là người phụ nữ được cho là đầu tiên trong cuộc đời Năm Cam là bà Mai Thị Nguyệt, hiện vẫn sống ở quận 4, TPHCM.
Bà Nguyệt quê gốc ở tỉnh Bến Tre, gia đình thuộc diện khá giả. Lúc nhỏ, bà được cha mẹ cưng chiều như lá ngọc cành vàng trong khi đó gia đình Năm Cam nghèo đói. Bà Nguyệt bảo, năm 15 t.uổi, Năm Cam trông ốm nhách nhưng được cái nói năng dẻo mép, lễ phép.
Anh trai bà là chỗ thân thiết với Năm Cam nên đã làm mai cho hai người. Bà Nguyệt cho biết, bà hơn Năm Cam 1 t.uổi.
Vì gia cảnh nhà trai nghèo khó, mọi chi phí cho đám hỏi đều do ba mẹ bà Nguyệt trả. Hai bên hẹn vài năm sau sẽ tổ chức lễ cưới. Thế nhưng, thời điểm bà Nguyệt mang bầu, Năm Cam đã trắng trợn cặp kè cùng người phụ nữ khác. Sau này, có lúc ân hận, ông trùm từng quay lại năn nỉ tác hợp nhưng bà nhất định không đồng ý.
Tình đầu với Năm Cam dang dở, 15 t.uổi, bà đã sinh cốt nhục của ông trùm giang hồ và đặt tên là Trương Văn Hùng. Sau này, có lúc ân hận, ông trùm từng quay lại năn nỉ tác hợp nhưng bà nhất định không đồng ý.
Từ ngày Năm Cam c.hết, bà Nguyệt ở ẩn trong con hẻm của đường Tôn Đản, đóng cửa không giao tiếp với bên ngoài. Chiều chiều, hàng xóm lại nghe thấy tiếng tụng kinh gõ mõ vang ra từ ngôi nhà này. Hiện tại, Trương Văn Hùng, người con duy nhất của bà với ông Cam sau bao năm nghiện ngập, tù tội đã quyết định rũ bỏ tất cả để đi tu.
Theo Vietbao
Bí mật chưa từng biết về người tình của Năm Cam Một chuyện mà bà Nguyệt không thể quên đó là lúc bà đang rủng rỉnh t.iền bạc thì Năm Cam thất thế. Từng ra tay thực hiện hàng trăm vụ cướp giật; Từng khiến các băng nhóm khét tiếng đất Sài thành phải kiêng nể, Nguyệt như muốn thể hiện nhiều hơn và lao vào các phi vụ cướp giật. Thế nhưng, một...