Giận vợ, chồng bỏ đi hết tuần mới về và tá hỏa thấy nhà mình dựng rạp đám ma…
Vừa về đến nhà, Hùng đã tá hỏa thấy nhà mình dựng rạp đám ma ở sân rồi kèn trống thổi ầm ĩ, não hết cả ruột gan. Chẳng lẽ vợ anh, vợ anh có chuyện gì sao?
Vợ ơi, anh sai rồi, anh sai rồi (ảnh minh họa)
Từ ngày Hùng lên chức trưởng phòng kinh doanh anh cứ đi suốt đến tận đêm khuya mới về, lúc về thì trong tình trạng say xỉn, người nồng nặc mùi rượu nói năng liên thiên khiến Thư điên lắm. Tính cô đã nóng sẵn thì chớ, lại vớ được ông chồng nát rượu đổ đốn như thế này Thư càng điên hôm.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, thấy chân tay mình bị trói lại Hùng bực mình gọi vợ ẫm ĩ lên. Biết trò này vợ làm, anh nổi cáu quát mắng vợ không thiếu câu gì. Bị chồng mắng, Thư điên lắm. Cô không chịu nhịn mà cũng sừng cồ lên đấu lý với chồng bằng được. Cả 2 vợ chồng không ai chịu nhịn ai nửa lời khiến xung đột, mâu thuẫn càng trở nên gay gắt hơn. Cãi nhau mãi không được, Hùng bực mình thu dọn quần áo ra ngoài ở. Trước khi đi, anh tuyên bố hùng hồn với vợ.
- Tôi không bao giờ thèm quay lại cái nhà này nữa. Cô là vợ tôi hay là mẹ tôi mà giữ như quỷ cái thế không biết.
- Được, thế thì anh cứ đi đi. Coi nào nó chịu nuôi anh tôi cho không đấy, đừng có vác mặt về cầu xin tôi tha thứ nhé. Đồ chồng tồi, không biết nhường vợ.
- Vâng, tôi đi! Rồi cô sẽ hối hận cho mà xem.
- Ừ, để xem ai hối hận. Thôi anh lượn đi cho nước nó trong.
Được, thế thì anh cứ đi đ (ảnh minh họa)
Video đang HOT
Điên không thể chịu nổi, Hùng bắt xe đến nhà nghỉ ở không thèm về nhà nữa. cuộc sống tự do 2 hôm đầu Hùng thấy tuyệt vời vô cùng nhưng đến hôm thứ 3 không được ăn cơm vợ nấu Hùng thấy bụng dạ cứ khó chịu làm sao ấy. Tự nhiên anh lại ước có mâm cơm vợ nấu thì tốt biết mấy. Kể ra vợ anh sư tử hà đông thật đấy, nhưng cô ấy thẳng thắn và yêu thương chồng con hết mức. Rời xa vòng tay vợ cái là anh đói ăn ngay mới chết.
Đến ngày thứ 5 thì cả ví lẫn thẻ của Hùng tổng cộng còn 300 ngàn. Tháng vừa rồi có lương anh trót dại đưa cho vợ nửa già rồi nên giờ cuối tháng cạn kiệt ngân sách quá. 300 ngàn này chỉ trả tiền phòng được 2 ngày nữa thôi, còn tiền ăn Hùng biết kiếm đâu ra khi lương chưa có. Đói kém quá, Hùng tạt té qua nhà người quen làm bữa chống đói rồi về.
Đến thứ 7 hết tiền, đi ăn nhờ cũng ngại Hùng đành kéo vali về nhà xin lỗi vợ để được ăn ngon, ngủ yên. Thôi thì chấp nhận xuống nước để được vợ nuôi không thì chết đói mất. Vừa về đến nhà, Hùng đã tá hỏa thấy nhà mình dựng rạp đám ma ở sân rồi kèn trống thổi ầm ĩ, não hết cả ruột gan. Chẳng lẽ vợ anh mất rồi sao, mấy ngày anh bỏ nhà đi vợ anh đã xảy ra chuyện gì. Không thể như thế được.
Sốc trước sự ra đi đột ngột của vợ, Hùng vội rẽ đám đông người đến phúng viếng chạy vào trong nhà ôm chặt lấy quan tài khóc nức nở. Anh vừa khóc vừa gọi tên Thư trong đau đớn, ân hận khiến cả đám tang ngẩn người ra không hiểu chuyện gì, mấy người đến vỗ vai kéo Hùng ra khỏi chiếc quan tài đó nhưng anh không chịu buông tay ra và nói muốn ở bên vợ đến lúc hạ huyệt.
Khóc lóc 1 thôi 1 hồi và tự oán trách mình đã vô tâm để vợ ở nhà nên cô ấy mới ra nông nỗi này. Ai nấy cũng lắc đầu ngán ngẩm, cho đến khi có giọng nói quen thuộc văng vẳng bên tai Hùng khiến ai run sợ, ngã ật về phía sau rồi vội quỳ xuống khấn lấy khấn để.
- Anh Hùng, anh làm cái gì thế? Anh không đi tìm tự do nữa sao mà lại quay về nhà làm gì?
- Vợ ơi, anh sai rồi, anh sai rồi. Em sống khôn thác thiêng thì tha thứ cho anh được không? Anh biết em ghét, giận anh nhiều lắm nhưng em đã mất rồi thì đừng trở về hù dọa mọi người nữa. Anh sợ lắm.
- Hả??? Anh nói tôi chết rồi á? Nhầm rồi anh chồng ơi, tôi vẫn sống sờ sờ ra đây này. Người nằm trong quan tài không phải vợ anh, đó là ông Khải – hàng xóm cạnh nhà mình. Ông ấy cảm mất đêm qua, nhà ông ấy chật quá không dựng rạp làm đám ma được nên nhờ nhà mình. Anh không tin mở nắp kinh quan tài ra sẽ rõ.
- Thật à vợ?
Vội vã mở nắp kính quan tài ra, Hùng giật mình run sợ thấy người nằm trong quan tài là ông Khải già bên cạnh nhà mình chứ không phải vợ anh. Vậy mà anh cứ tưởng, ơn giời chỉ là hiểu nhầm thôi. Thấy mình làm hơi lố trong vụ này, Hùng xin lỗi đám đang vì đã làm náo loạn không khi lên. Kéo vợ ra sau nhà, Hùng ôm lấy vợ thật chặt mà bật khóc nức nở bảo.
- Vợ à, vợ tha thứ cho anh nhé. Mấy ngày qua không có vợ ở bên anh đã thấy mình quá sai lầm khi không đối xử tốt với vợ. Suýt chút nữa thì anh mất vợ rồi, anh sợ mất em lắm vợ à. Thật đấy, giờ vợ nói gì anh cũng nghe hết. Chỉ cần vợ ở bên anh là được rồi.
- Thôi được rồi, em sẽ tha thứ cho anh. Giờ anh vào thay đồ rồi ra viếng ông Khải đi, chuyện kia mai em sẽ xử anh sao. May cho anh là em không phải người thù dai nhớ lâu không anh chết chắc rồi.
Gật đầu vợ, Hùng vội vào nhà ra phúng viếng đám ma. Cầm chặt tay vợ như thế ai cướp mất Thư của anh khiến Hùng sợ vô cùng. Ai đời bỏ đi 1 tuần mới về, ngày về thì tá hỏa thấy nhà mình đang tổ chức tang lễ thế này chứ. May chỉ là hiểu lầm thôi, không thì… Làm anh sợ muốn xỉu luôn. Vợ chồng anh tuy cãi nhau suốt như thế nhưng vẫn yêu và cần nhau đến nhường nào, bởi sau tất cả người quan trọng nhất với Hùng vẫn là Thư.
Theo blogtamsu
Chồng giận vợ bỏ đi 10 ngày về tá hỏa thấy nhà đang dựng rạp cưới
Chị đâu có vừa, chị né được cái tát của anh, còn thuận tay vớ lấy cái chổi gần đó quật lia lịa vào người anh và đuổi ra khỏi nhà.
Ngày lấy chị về làm vợ, anh đã biết cuộc sống hôn nhân sẽ không êm đềm, vì chị không chỉ đanh đá mà còn chua ngoa và vô cùng đỏng đảnh nữa. 2 năm yêu nhau ai biết cũng đều trêu hai anh chị là cặp đôi "tiểu thư - đầy tớ" cũng vì chị tối ngày bắt nạt anh còn anh thì cam chịu bị đày đọa. Nhưng mà yêu rồi, biết làm sao, anh vẫn cương quyết lấy chị làm vợ.
Từ ngày làm vợ anh chị thay đổi hẳn tính nết, đảm đang, thục nữ hơn hẳn. Điều này khiến anh vô cùng bất ngờ, còn nghĩ có khi nào chị đi đường xong nhỡ va đập vào đầu nên đổi tính đổi nết không.
Sống với nhau 7 năm, con cái có đủ cả nếp cả tẻ, anh cũng đã quen với sự dịu dàng, chỉn chu của chị, không còn nhớ đến cô người yêu đanh đá ngày nào nữa. Anh lại dần dần trở thành một ông chồng gia trưởng, tối ngày cằn nhằn và đòi hỏi. Anh trở nên vô tâm, không còn quan tâm chiều chuộng vợ như trước nữa. Mỗi lần chị hỏi anh mua cái này cái nọ anh lại kêu ca chị tiêu xài hoang phí, có đôi khi anh để ý gương mặt thật buồn của vợ mình, có chạnh lòng một chút nhưng rồi thôi.
Hôm đó anh chị cãi nhau to, vì vợ giấu anh đem tiền cho em trai vay nóng. Em trai vợ anh vốn trước đây ăn chơi lêu lổng nên anh không ưa. Dù bây giờ cậu ta có tu chí làm ăn hơn nhưng vì ấn tượng xấu từ trước nên anh vẫn không có cảm tình. Biết chị lén cho vay đến hơn 60 triệu, anh giận tím mặt. Lúc cãi nhau vô tình động đến gia đình chị. Chị sững lại một chút rồi thẳng tay tát anh một cái. Anh biết mình lỡ lời nhưng bỗng dưng bị tát lại càng điên tiết, cũng vung tay định đánh lại chị. Nhưng chị đâu có vừa, chị né được cái tát của anh, còn thuận tay vớ lấy cái chổi gần đó quật lia lịa vào người anh và đuổi ra khỏi nhà.
Anh xách xe đi một mạch sang nhà bạn, cũng may ví tiền vẫn mang theo người, anh lại còn mới lĩnh lương nên chẳng phải sợ bố con thằng nào.
Ở nhà bạn 2-3 ngày thấy phiền phức, anh ra thuê nhà nghỉ ở. Anh tức anh ách vì chờ cả ngày chẳng có cuộc gọi nào từ chị. Anh kiểm tra facebook của chị, thấy còn đăng ảnh check-in sang chảnh mà càng thêm lộn ruột. Anh quyết đi luôn cho chị biết mặt.
Đến ngày thứ 10, tiền hết, người mệt, anh quyết định về nhà. 10 ngày thì cả 10 chị không thèm gọi điện cho anh, chỉ có duy nhất ngày thứ 7 có cái tin nhắn: "Còn sống không?", anh nhắn lại: "Còn", chị đáp: "Tốt!". Thế là lại im lặng. Dù thế 10 ngày xa vợ xa con anh cũng thấy hối hận rồi, biết mình lỡ lời, biết mình cư xử không đúng, anh nhớ chị quay quắt nhưng vì sĩ diện nên cứ trì hoãn mãi.
Nào ngờ về đến nhà, từ xa anh đã thấy nhà mình có cái gì xanh xanh như rạp cưới. Anh chạy như bay về thì thấy đúng thế thật, cả phòng khách bày biện bàn ghế hệt cái đám cưới. Trên tường còn dán rành mạch tên vợ anh là cô dâu, chú rể thì đang bỏ trống. Anh cứ đừng tần ngần nhìn phòng khách nhà mình, không biết phải làm gì.
- Ơ tưởng đi luôn - Chị từ trên nhà, mặc váy cô dâu thủng thẳng bước xuống
- Cái gì thế này? Cô lấy ai đấy?
- Anh đi rồi tôi phải lấy chồng mới chứ, không thì mẹ con tôi ai lo
- Cô muốn lấy thì lấy à? Tôi vẫn là chồng cô đấy nhé!
- Cái thứ chồng gì mà đi biệt đến 10 ngày không thèm lo vợ con sống chết thế nào chứ? Tôi không cần loại chồng đấy. Anh đi thì đi luôn đi, nhà này muốn khuân gì thứ gì thì khuân. Nhanh còn kịp, không chồng mới tôi đến thấy lại khó xử ra.
- À được, tôi mà ra khỏi đây thì sống chết thế nào cũng phải mang theo 3 thứ.
- Đấy, thứ gì lấy luôn đi
- Cô - Anh chỉ vào chị: Và thằng Tít con Tẹt!
Thế là chị phì cười. Gớm, cưới xin gì, chị cố tình làm trò cho anh xem thôi. Cả 10 ngày qua ngày nào chỉ chả lượn qua cái nhà nghỉ của anh mấy bận xem anh thế này, thấy anh râu ria lởm chởm, quần áo lôi thôi chị cũng thương lắm mà muốn cho anh chừa đấy chứ. Biết tin anh về hôm nay chị mới lôi rạp ra dựng rồi giả vờ mặc váy cô dâu cho anh hốt hoảng một phen.
Nghe chị nói xong, anh thở phào nhẹ nhõm, lại đến chịu cô vợ lắm chiêu của mình. Thì ra móng vuốt của người phụ nữ chỉ tạm cất đi khi cô ấy làm mẹ làm vợ mà thôi, khi cần vẫn có thể lôi ra bất cứ lúc nào, mà khi đó thì cánh đàn ông chỉ có nước ôm gối mà khóc hận.
Theo mot the gioi
Trên đường đi đẻ thấy bố mẹ chồng cũ gặp tai nạn nguy kịch, cô con dâu cũ làm việc này... Khi đang trên đường thì vợ chồng Liên gặp một vụ tai nạn, trong lúc mở cửa ra để xem tình hình thì Liên tá hỏa khi thấy bố mẹ chồng cũ của cô đang nằm trên đường máu me khắp người. ảnh minh họa Ngày lên xe hoa về làm dâu đối với Liên mà nói thì cũng từ đó bi kịch...