Giám đốc về làng heo hút ven rừng Cúc Phương làm nông, nửa năm không biết mùi trà sữa
Cuộc sống của Trung và Hoa trái ngược 180 độ so với trước kia. Họ rời bỏ những tiện nghi cũ ở thành phố, thay vì uống trà sữa thì lấy nước rau muống luộc vắt chanh để giải khát.
Tạm dừng công ty, mở tiệm nông sản yêu thương
Trung Võ là người Đà Nẵng, vợ anh, Hoàng Hoa là người Ninh Bình. Họ làm trong ngành du lịch được gần 5 năm, thường vi vu các khu nghỉ dưỡng hạng sang, bán phòng nghỉ và quay phim, chụp ảnh cho các resort 4 – 5 sao.
Công ty riêng của Trung Võ và Hoàng Hoa mở ra được 2 năm, đang hoạt động ổn thì dịch Covid-19 “chạm ngõ” Đà Nẵng. Gồng được ít lâu, nhưng chi phí duy trì công ty lớn, ngành du lịch lại chịu ảnh hưởng nặng nề, họ đành tạm đóng cửa công ty ít lâu.
Trung Võ và Hoàng Hoa khá nổi tiếng trong cộng đồng yêu du lịch.
Tạm “thất nghiệp”, Trung Võ và Hoàng Hoa sống nhờ khoản tiền tiết kiệm hồi kiếm bộn, dành gần 2 năm để tham gia hỗ trợ chống dịch tại Đà Nẵng. Thời điểm ấy, những ngày trực tiếp đi giao đồ bảo hộ cho các bác sĩ, nhìn thấy những người ốm, người chết trước mặt, tâm tư của Trung Võ xao động nhiều.
Anh trải lòng: “Đà Nẵng giãn cách xã hội rất ngặt nghèo, có thời điểm 1 tổ chỉ được 1 người đại diện đi mua đồ ăn cho tất cả. Chúng mình sống ở phố, nhà chật hẹp, không được đi lại, không mấy khi giao lưu với ai, nhiều khi thực phẩm sạch cũng không có mà ăn luôn.
Đó là khi mình thuyết phục vợ bỏ thành phố về quê vợ ở. Vợ mình học và sống ở thành phố nhiều năm quen rồi, cô ấy rất ngại. Còn mình rất thích về quê, mê nhất là đất đai rộng và thoáng đãng.
Mãi đến khi du lịch ngưng trệ, tạm dừng công ty, sống ở phố mà thật sự không biết làm gì tiếp theo, vợ mình mới đồng ý về quê sống. Gia đình mình về quê gần 7 tháng trước, trước lúc cao điểm dịch bùng lên ở cả nước.”.
Cặp đôi tạm dừng hoạt động của công ty, về Ninh Bình sống chậm một thời gian.
Ở thôn Đại Hòa, xã Xích Thổ, huyện Nho Quan, Ninh Bình quê Hoàng Hoa, họ có nhà cũ của bố mẹ vợ, nhiều năm không ai ở. Bố mẹ Hoa sống ở Hà Nội, ở Ninh Bình chỉ có ông bà nội và họ hàng của cô sinh sống. Tất cả đều là nông dân, sống dựa vào việc làm nông nghiệp: Trồng lúa, hoa màu, nuôi ong trong rừng Cúc Phương.
Gia đình nhỏ được sống gần thiên nhiên, họ hàng khi về quê.
Căn nhà cũ của bố mẹ xập xệ, cỏ cây rậm rạp, Trung và Hoa về dọn dẹp, chỉnh trang lại, trồng thêm cây cối quanh nhà. Ổn thỏa nhà cửa xong, họ kết hợp với người địa phương làm nông nghiệp, mở tiệm nông sản địa phương. Cuộc sống không dư dả nhưng đủ duy trì cuộc sống.
Nửa năm không uống trà sữa, đi rừng thay cho đi bar
Tháng 8 năm ngoái, Trung và Hoa vẫn đi quay resort, được mời đi du lịch trải nghiệm quanh Hội An. Đến khi họ về quê, đó như một cú sốc với tất thảy mọi người. Bố mẹ Hoa ở Hà Nội cũng nơm nớp lo con gái khổ. Ba mẹ Trung ngoài Đà Nẵng cũng không nghĩ là các con đang quen ở phố lại về sống được ở vùng hoang vắng bìa rừng Cúc Phương.
Trung hòa nhập rất nhanh với đời sống nông thôn.
“Quanh đây chỉ có 1 – 2 cái nhà thôi, nhà tựa lưng vào núi, trước mặt là cánh đồng, heo hút vô cùng. Chúng mình ăn Tết ở quê luôn. Ba mẹ mình cứ hối thúc quay lại Đà Nẵng vì lo chúng mình không biết làm gì để mưu sinh, trẻ con đi học thế nào… Còn mình thì rất hào hứng.
Dù phương tiện và cuộc sống có chút thiếu thốn, nhưng rau củ xung quanh thì không bao giờ thiếu. Gia đình gần như ăn chay nên việc ăn uống khá đơn giản. Em bé gần 4 tuổi của mình hồi ở thành phố chật hẹp không có không gian thì hay đau bệnh vặt, về đây được ba đưa đi rừng, đi ra cánh đồng chơi, vận động nhiều nên con rất thích.” – Trung hồ hởi kể lại.
Em bé Sứa cũng có những trải nghiệm tuyệt vời ở quê mẹ.
Còn với Hoa, cô mất 1 – 2 tháng đầu nhớ Đà Nẵng da diết. Cô cũng ngại không muốn chia sẻ hình ảnh mới của mình: Ngày ngày ra đồng cuốc đất, làm đồng áng. Điều này ngược hẳn với Trung.
Video đang HOT
Hoa về quê hơn 1 tháng mới tìm thấy sự cân bằng, tạm quen với cuộc sống nông thôn, dù đó là nơi cô sinh ra. Nhiều năm sống ở miền Nam, quen với nhịp sống thoải mái, bay bổng ở đó, Hoa mất một thời gian “sốc văn hóa” để làm quen lại với quy chuẩn lễ nghi chặt chẽ ở quê.
Hoa thì mất nhiều thời gian hơn để thích nghi với cuộc sống mới.
Sự khác biệt lớn nhất có lẽ là ở phố có tiền, thích gì mua được ngay. Còn ở đây muốn đi mua vật dụng cho công việc thì phải ra tận thị trấn. Gạo không mua sẵn, mà phải đem thóc ở nhà đi xát, rau củ mùa nào thức nấy, nhà trồng được gì thì ăn chứ không đa dạng như ở siêu thị.
Vui chơi cũng rất hạn chế. Buổi tối ở quê buồn ơi là buồn, 7h hơn là nhà mình lên đọc kinh rồi đi ngủ sớm. Đi chơi cũng quanh quẩn cánh đồng, núi sau nhà và rừng Cúc Phương, đâu có bar sàn hay trò vui gì xuyên đêm.
” Ở đây, hai ngày mới có chợ phiên họp một lần, khoảng 7 rưỡi sáng ra chợ là không còn đồ gì để mua nữa. Lúc đầu mình thấy thiếu thốn kinh khủng. Nửa năm rồi mình chưa uống trà sữa. Có lần hai vợ chồng đi 40 cây số đi lên phố mà không tìm được hàng trà sữa nào, xong chán quá, hai đứa về luộc rau muống vắt chanh uống.
Khi thích ứng rồi, mình lại thấy tuyệt vời vì có gia đình và thiên nhiên hào phóng ôm ấp. Mình thương mảnh đất này và nó cho lại mình quá nhiều thứ.“, Hoa tâm sự.
Thay đổi cách sống, tâm trí thay đổi theo
Trung và Hoa khá hài lòng trong 6 tháng bỏ phố về quê vì trốn được dịch và có thu nhập tàm tạm, chi tiêu cũng ít đi rất nhiều. Việc kinh doanh nông sản và mật ong giúp họ có thu nhập sống qua những ngày khó.
Với Trung, ở phố một ngày không làm ra tiền thì rất áp lực, nhiều gánh nặng. Ở thành phố, nguồn kinh tế của họ chủ yếu nhờ vào bán phòng nghỉ dưỡng. Đợt dịch, hai vợ chồng rất đau đầu chuyện bảo lưu cho khách, xử lý các chuyến bay bị hoàn, hủy. Còn ở quê, nếu một ngày, một tuần không làm ra tiền, họ vẫn có rau, có gạo ăn nên thoải mái hơn nhiều.
Tiệm nông sản của hai vợ chồng đã khiến chuyến về rừng của họ thêm ý nghĩa.
Còn Hoa, 6 tháng vừa qua cũng rất quý giá với cô khi học được cách hài lòng với những gì đang có, buông bỏ áp lực. Về quê sống, Hoa cũng vui vẻ hơn. Ngoài thời gian thu hoạch mật ong và làm vườn, cặp đôi khá nhàn, làm việc ít hơn, có thời gian cho nhau và có thời gian nhìn vào bên trong, trò chuyện với tâm trí.
Trước đây, Hoa bận kinh khủng, vừa lo việc công ty, vừa lo chăm con mà không gửi được cho ai. Về quê, họ sống thong thả hơn, Trung cũng dành nhiều thì giờ chơi với bé hơn.
Dường như, khi họ thay đổi cách sống, tâm trí thay đổi theo. Về quê sống, họ được gần hơn với thiên nhiên, học thêm các kiến thức và kỹ năng mới liên quan đến rừng, thu hoạch mật ong.
Họ được bảo bọc và muốn giúp đỡ ngược lại người dân, quảng bá cho làng nuôi ong truyền thống ở đây. Người nông dân không rành công nghệ, chỉ biết làm đồng, chăn nuôi và bán giá rẻ mạt, Trung lập tiệm nông sản, quảng bá online giúp tăng thu nhập người dân. Anh cũng khuyến khích họ hạn chế dùng thuốc trừ sâu, phân bón hóa học để có những sản phẩm sạch hơn – điều người thành phố luôn cần.
Hoa mách: “Chồng và con mình thích ở quê quá còn chẳng muốn về. Em bé cứ nhắc đến chuyện về nhà ở Đà Nẵng là mặt phụng phịu. Mình vẫn vận hành cộng đồng du lịch ở Đà Nẵng, đến mùa du lịch rồi nên có lẽ sẽ không ở quê mãi. Chúng mình cũng không muốn về hẳn Đà Nẵng mà bỏ bẵng việc nông sản.
Trong hành trình trải nghiệm, chúng mình muốn đi tìm sự thoải mái và niềm vui. Cả hai nơi đều là quê, là nhà nên sẽ cân đối để không ai bị “thiệt thòi”. Mình muốn con có những năm tháng bay nhảy, trải nghiệm nhiều trong 5 năm đầu đời, còn khi đi học lớp 1, tùy theo tình hình sẽ sắp xếp ở cố định một nơi, bay bổng trong giới hạn vừa phải.”.
Sau hơn 6 tháng ở Ninh Bình, họ đã quay lại Đà Nẵng với rất nhiều trải nghiệm. Trung Võ vẫn duy trì việc kinh doanh nông sản như một sự “tự cam kết”. Cũng vì cả hai khao khát tạo ra giá trị cho chuyến “về rừng”, chứ không đơn thuần là bỏ trốn áp lực thành thị.
Cậu sinh viên RMIT bỏ học giữa chừng mở quán cà phê, thu nhập hơn một tỷ/tháng: Ở Việt Nam, cứ mỗi 3 bước chân cũng tìm được quán cà phê ngon hơn Starbucks!
Từ một chàng sinh viên đang theo học Commerce (chuyên ngành Marketing) của Đại học RMIT, Huỳnh Vũ Tiến bất ngờ "bỏ ngang" và quyết tâm mở quán cà phê tại TP.HCM trong sự ngỡ ngàng và phản đối của tất cả người thân và bạn bè.
Tuy nhiên, thời gian đã chứng minh quyết định của anh là chính xác khi hiện nay, anh đã có thu nhập hơn 1 tỷ đồng/tháng. Ngoài công việc kinh doanh, Vũ Tiến còn là một chuyên gia đào tạo pha chế có tiếng trong lĩnh vực này, với gu đồ uống đậm trà rất riêng.
Có thể nói ở độ tuổi rất trẻ, Vũ Tiến đã sở hữu cơ ngơi lẫn thu nhập khiến nhiều người không khỏi ghen tị. Càng bất ngờ hơn khi gặp ở ngoài, cách nói chuyện lẫn sự "quyết liệt" của anh đã thuyết phục chúng tôi ngay từ những câu hỏi đầu tiên.
Bước ngoặt nào đã đưa một chàng trai đang theo học Đại học RMITđến với ngành F&B?
Tôi là người luôn bị "ám ảnh" về chuyện phải báo hiếu cho cha mẹ. Ngay cả khi gia đình tôi từ nhỏ tới lớn cũng không gọi là quá thiếu thốn về mặt vật chất, nhưng tôi nghĩ bản thân mình phải có nền tảng tài chính vững chắc càng sớm càng tốt, ưu tiên lo xong cho gia đình tôi mới tính đến chuyện của bản thân
Vậy nên khi còn đang học đại học tôi chợt nghĩ: "Có vẻ con đường này không đúng lắm, mình có đang lãng phí tiền bạc của ba mẹ, tốn thời gian của mình hay không?" Bởi vì tôi nhận ra, nhiều anh chị đi trước học cùng ngành và cả khác ngành tôi, mức lương đạt đâu đó tầm vài chục triệu/tháng, hoặc giỏi thì vài nghìn đô. Nghe có vẻ khá cao nhưng không phải là con số để tôi có thể sống thoải mái tại TP HCM, tôi muốn mình kiếm nhiều hơn nữa, muốn thử thách bản thân hơn. Cuối cùng tôi nhận ra, chỉ có kinh doanh mới giúp tôi chạm được mục tiêu. Đó chính là bước ngoặt đưa tôi đến với F&B.
Vậy so với công việc đầu tiên bạn kiếm ra tiền và thời điểm bây giờ, nó đã tăng lên gấp bao nhiêu lần rồi?
Tôi nhớ lần đầu tiên tôi kiếm được tiền là làm trợ giảng cho một trung tâm tiếng Anh, một tiếng tôi nhận được thù lao là 200k. Tuy nhiên, một ngày chỉ được vài tiếng, không có nhiều. Còn bây giờ, cứ mỗi tiếng trôi qua tôi có thêm 4 triệu đồng. Nhưng thú thật tôi tự thấy con số này vẫn chưa phải là mức tôi mong muốn. Tôi muốn mình phải cố gắng hơn nữa.
Nhìn vào thành công bây giờ của bạn, liệu những người từng không có ủng hộ bạn nghỉ học đại học có một cái nhìn khác hay không?
Người duy nhất ủng hộ tôi theo con đường kinh doanh đó chính là mẹ của tôi, còn lại tất cả mọi người đều phản đối. Tôi đã nói chuyện với rất nhiều người để cho tôi lời khuyên, và đa số đều phản đối việc tôi nghỉ học để khởi nghiệp. Câu trả lời tôi nhận được đều có nội dung na ná nhau như là học để sau này có công việc ổn định, rẽ hướng rất dễ thất bại, học để cho có cái bằng rồi muốn làm gì làm...
Thật sự những lý do mọi người đưa ra không thuyết phục được tôi. Về cơ bản, họ phản đối vì chưa ai từng bước ra khỏi vùng an toàn và cũng không mong muốn người khác bước ra khỏi vùng an toàn.
Sau tất cả, tôi nhận ra quan trọng nhất vẫn là phải biết bản thân mình đang làm gì. Vì tiền là ở xung quanh chúng ta, hơn nhau là ai đang hiểu thị trường, ai dám bứt phá để chọn con đường khác biệt. Tôi còn nhớ khi khai trương quán, với lượng khách cực kì đông, ra vào không ngớt, chính anh chủ nhà cũng phải hoảng hốt, bất ngờ vì địa điểm của anh ấy lại có thể đắt khách đến như vậy. Vì thời điểm năm 2015 quanh khu vực Phường 2 Quận 11 không hề có quán cà phê nào cả.
Về khởi nghiệp thì câu chuyện này chúng ta đã nói cả chục năm rồi, nhưng về cơ bản thì vấn đề vẫn là "đầu tiên - tiền đâu" nhỉ?
Bản thân tôi không nghĩ vấn đề "tiền đâu" quan trọng. Cái chính là khả năng lên kế hoạch và đánh giá rủi ro của mỗi cá nhân, bạn muốn làm thì bạn sẽ tìm cách. Tôi biết có nhiều người, tài chính - hậu thuẫn từ gia đình rất tốt, sẵn sàng đầu tư, thậm chí nếu có mất trắng cũng "vui vẻ" vì cho con cái mình được trải nghiệm. Nhưng nếu làm ăn mà không có kế hoạch, không suy tính kĩ càng thì dù có trong tay 10 tỷ hay 100 tỷ cũng thất bại như chơi, điển hình là những trường hợp thua lỗ của một số thương hiệu F&B gần đây, thậm chí phải dẹp cả chuỗi.
Cái quan trọng khi khởi nghiệp là nếu đã có vốn rồi, bạn có CÁI GAN làm hay không? Bạn có thể quản trị rủi ro, khiến dự án của mình THÀNH CÔNG hay không?
Dĩ nhiên, nếu bạn có ý chí làm giàu và cái đầu nhanh nhạy với thị trường, nhận ra cơ hội trong rủi ro, bạn sẽ tự tìm ra con đường cho mình trong hàng ngàn con đường khác mà ít ai nhận ra. Như mấy đợt dịch vừa rồi, người thì thấy hàng quán đóng cửa nhiều quá đâm ra sợ không dám làm, người thì lại thấy đó chính là cơ hội để đón đầu thị trường vì sau dịch, tất cả đều "RESET".
Nhưng tôi không hề phủ nhận, nếu có tiền - tài chính sẵn thì chúng ta sẽ đi nhanh hơn.
Nói nhiều về thành công nghe mãi cũng chán, bạn có thể nói về thất bại mà nó là bài học anh khắc sâu nhất khi làm F&B?
Bắt đầu hành trình khởi nghiệp, tôi nhận ra cách đi nhanh nhất và mau chóng thu hồi vốn nhất chính là kinh doanh nhượng quyền từ những brand lớn. Năm 2015, có một thương hiệu đầu tiên tôi chọn để nhượng quyền (với khả năng thành công gần như 100% nhưng tôi không tiện nêu tên), tôi đã cố gắng đàm phán để franchise nhưng không thành công, và bây giờ nó thậm chí đã vươn tầm ra quốc tế.
Sau đó, tôi hợp tác với một brand khác. Ngay khi mở cửa hàng đầu tiên, lượng khách đông đến nỗi khiến tôi và tất cả mọi người từng ngăn cản tôi trước đó đều sững sờ. Tôi như hồi sinh thương hiệu này trên thương trường F&B, và từ cửa hàng của tôi, thương hiệu bùng nổ nhượng quyền.
Tuy nhiên sau đó, công ty đã vi phạm hợp đồng và mở cửa hàng khác rất gần cửa hàng của tôi. Tôi đã chọn phương án chấm dứt hợp đồng với công ty nhưng những gì công ty làm sau đó lại khiến tôi gặp những rắc rối, khủng hoảng về mặt hình ảnh...
Vậy bài học mà anh rút ra đó chính là...?
Phốt trong ngành F&B là một việc cực kì nguy hiểm và nhạy cảm, khi gặp vấn đề bạn phải điều tra thật kĩ càng và lên tiếng càng sớm càng tốt để bảo vệ quyền lợi của Khách Hàng cũng như danh tiếng thương hiệu.
Nếu bạn không lên tiếng, trấn an người tiêu dùng ngay lập tức thì dư luận sẽ rất khó kiểm soát, bạn sẽ dễ mất đi sự tin tưởng của khách hàng vào những chiêu trò phốt bẩn. Tính tôi vốn chỉ muốn im lặng và làm tốt việc kinh doanh, nhưng dần dà tôi nhận ra sự im lặng không giúp ích gì được cả.
Người ta nói làm F&B cần có thời, nghe có vẻ may rủi nhỉ. Trong ngành này bạn nghĩ có bao nhiêu % là sự may mắn, bao nhiêu % là sự nỗ lực?
Có câu này nghe quen miệng nhưng nó đúng lắm này: Thiên thời - địa lợi - nhân hoà. Nếu bước ra làm F&B mà thiếu 1 trong 3 yếu tố này cũng không làm được gì. Tôi quan niệm mọi thứ cần có thời điểm, ngày xưa thời thế tạo anh hùng, bây giờ kinh doanh xuất hiện khi có nhu cầu của khách hàng. Ví dụ như trong đợt dịch vừa rồi, trà sữa đậm vị trà lên ngôi rất thành công. Chúng ta trước đó đã quá quen tới nỗi phát ngán vì những ly trà sữa "full topping", nhiều chỗ làm topping đầy đến nỗi tôi nghĩ đó là ly chè chứ không còn là ly trà sữa nữa.
Nhưng dần dà, thị trường cũng dần thay đổi theo gu trà sữa đậm trà, chỉ đơn giản là một trà sữa không hề có topping, nhưng uống vào đã rất ngon rồi. Phong cách này đánh vào trải nghiệm thưởng trà của khách hàng là chính. Và từ đó tạo nên tệp khách hàng trung thành cực kì bền vững.
Bạn đánh giá thị trường F&B Việt Nam đang phát triển thế nào?
Tôi nghĩ F&B tại Việt Nam là môi trường khắc nghiệt nhất thế giới, thậm chí ở những nước phát triển tôi cảm giác họ còn "non tay" hơn chúng ta. Ví dụ đơn giản, tại Việt Nam, nhiều brand F&B lớn du nhập vào nước ta đã gặp phải rất nhiều khó khăn, thậm chí phải dẹp cả thương hiệu: Starbucks, The Coffee Bean & Tea Leaf, Gloria Jeans, Angel In Us...
Học viên của tôi từ Mỹ, Nhật... thậm chí còn phải bay về đây để mang hương vị trà sữa đậm trà qua bên đó. Theo như họ đánh giá, thị trường trà sữa của những nước này còn rất "non" hoặc thậm chí còn không có.
Sau khi quan sát và nghiên cứu rất nhiều thương hiệu dù lớn dù nhỏ, tôi nhận ra sau tất cả, một ly nước ngon - được pha chế kĩ càng và đặt cái tâm vào sản phẩm mới là con đường duy nhất để cửa hàng của bạn tồn tại. Sản phẩm luôn là "trái tim" của mọi hình thức kinh doanh, tất cả các yếu tố khác chỉ là "phương tiện" để đưa sản phẩm của bạn đến tay KH một cách tốt nhất.
Đơn giản lắm, hãy đặt bản thân bạn là một người khách hàng, khi bạn cầm ly nước của một cửa hàng nào đó trên tay, bạn có cảm nhận được sự trân trọng, sự tỉ mỉ và sự đầu tư của quán đó vào sản phẩm hay không?
Bạn đánh giá thị trường nghe rất hay, vậy lý do vì sao bạn không tiếp tục đứng ra kinh doanh cafe sau cú vấp ngã mà ở trên bạn đã kể?
Tôi có một mục tiêu quan trọng, nó còn quan trọng hơn cả niềm đam mê mở quán của tôi: đó chính là phải mua nhà cho mẹ thật nhanh! (hiện chúng tôi vẫn phải đang ở nhà thuê).
Mở quán để kiếm tiền đối với tôi rất đơn giản, nhưng nó lại bất khả thi vào thời điểm này vì số vốn tôi cần để mở một cửa hàng chuẩn thương hiệu là quá lớn, việc xây dựng lại tất cả từ đầu cũng tốn rất nhiều thời gian. Nên tôi đã chọn con đường khác: dạy pha chế.
Trong quá trình khởi nghiệp và xây dựng thương hiệu Let's Milk, tôi đã nghiên cứu và phát triển nhiều công thức nước lạ và độc đáo. Tôi tự nhủ sẽ để dành những công thức này để khi đủ vốn, sẽ xây dựng thương hiệu thật lớn mạnh, nhưng quá trình này lại quá lâu, và tôi không thể chờ.
Cuối cùng, tôi đã đem những công thức mà cả đời tôi không nghĩ là sẽ chia sẻ cho ai để phát triển con đường dạy pha chế.
Tôi thật sự tò mò, bạn có tự tin đâu là sự khác biệt của mình giữa thị trường mà chỉ vài hôm là có quán cafe, một thứ đồ uống mới nổi lên thế này?
Tôi là người đã làm việc gì là phải làm tới nơi tới chốn, tôi dành hết kiến thức và đam mê truyền thụ lại cho những anh, chị, em có cùng đam mê. Có những người dù không thích nước, sau khi tham gia khoá học lại tìm thấy sự yêu thích với nghề. Còn có những bạn sau khi kết thúc khoá học, đã đến bắt tay và cảm ơn khiến tôi khá bất ngờ và hạnh phúc.
Con đường tôi chọn trong ngành này cũng rất khác biệt và khó khăn: đó là phát triển các dòng sản phẩm gu đậm trà - một phong cách mà trên thị trường bạn sẽ rất khó tìm. Nhưng phải là những thứ tôi thích thì tôi mới làm được, tôi không quan tâm người khác nghĩ gì. Cuối cùng khóa học của tôi được đông đảo các học viên đón nhận, có những bạn học xong không vận dụng bị quên kiến thức, đăng kí đi học lại rất nhiều.
Tôi nghĩ, nếu sản phẩm tôi dạy không ngon thì mọi người sẽ không đăng kí đi học lại nhiều đến thế, và đa số phải đi quãng đường rất xa để vào Nam học. Có những bạn ở tận phía Bắc và cả bên Mỹ, Úc, New Zealand...
Có một câu nói rất hay: Muốn xúi ai đó sập nghiệp thì cứ xúi người ta mở tiệm cafe. Bạn nghĩ sao?
Tôi cực kì ghét câu nói này, bạn biết một trong những lí do tôi chọn mở quán cà phê so với các ngành nghề khác là gì không? Bởi vì nó NHÀN.
Thực sự tôi mở quán rất nhàn, một tuần chỉ đến quán một lần để lấy doanh thu, xem qua sổ sách và uống nước (để kiểm tra chất lượng sản phẩm). Mọi thứ đã có quản lý và những phần mềm tự vận hành. Doanh thu, biên bản kiểm kho cũng được xuất minh bạch bằng chứng từ. Quanh đi quẩn lại, câu trên sẽ đúng nếu như bạn mở quán mà không trang bị kiến thức quản lí để quán tự vận hành thì sập là điều hiển nhiên.
Mục đích cuối cùng khi tôi mở quán là đạt được thu nhập thụ động, để bản thân có thời gian relax và đầu tư thêm nhiều mô hình tiềm năng khác.
Sau tất cả, bạn có lời khuyên gì cho những ai sắp bước vào con đường F&B?
Tôi nghĩ bạn phải chọn được thế mạnh trong kinh doanh của mình, bởi vì khách hàng có rất nhiều nhu cầu. Bạn phải tính toán được rủi ro khi bước vào ngành.
Chẳng hạn câu chuyện mặt bằng, nếu bạn chọn lợi thế của mình là mặt bằng thì chẳng may chủ nhà phá hợp đồng cho bên khác thuê với giá cao hơn thì sao? Và bên thuê sẵn sàng đền hợp đồng để đá bạn đi.
Hoặc nếu bạn chọn tập trung vào cách decor quán đẹp, bạn nghĩ khách sẽ đến chụp hình check in bao nhiêu lần? Và nếu có quán khác decor đẹp hơn bạn thì liệu khách có chọn ngồi quán bạn nữa không? Tập trung vào decor nghĩa là bạn phải thay đổi concept decor theo mùa, theo chủ đề để tạo sự đổi mới, bạn nghĩ bạn có bù đắp nổi các chi phí này không?
Tôi còn biết một vài mô hình cà phê kết hợp, ví dụ : Cà phê sách, cà phê acoustic, cà phê moto, cà phê kết hợp rửa xe, cà phê bi-a... Và cho tới bây giờ, các kiểu cửa hàng mà tôi biết đều đóng cửa hết, rất khó tồn tại được lâu. Vì nó làm loạn giá trị của một mô hình kinh doanh, khách hàng đến với quán bạn không biết chủ yếu vì cái gì, vì bạn chẳng chuyên biệt mảng nào cả.
Vậy nên tôi nghĩ mọi người phải lấy sản phẩm làm cốt lõi, nó chính là thứ tạo nên lòng trung thành của khách hàng. Một ly nước ngon sẽ giúp bạn có được niềm tin của khách, bạn có đi đâu thì khách cũng tìm đến uống nước của bạn cho bằng được, và nếu không thể đi thì họ có thể dễ dàng order qua app!
Không phải tự nhiên ngành này có tên là Đồ ăn & Thức uống (F&B), ai đi trái với quy luật này sớm muộn đều sẽ bị đào thải!
Cảm ơn Vũ Tiến vì buổi nói chuyện đầy thú vị này!
Bạn đọc có thể kết nối với Vũ Tiến qua Fb: https://www.facebook.com/john.huynh.58760.
Giúp cô lao công thiếu tiền mua trà sữa, cô gái khiến MXH chia thành 2 phe: Lý do là gì? Mua trà sữa hết 120 nghìn nhưng không mang đủ tiền, cô lao công được một cô gái trẻ giúp đỡ dù không hề quen biết. Câu chuyện đang quan tâm và tranh luận sôi nổi trên mạng xã hội. Câu chuyện về lòng tốt thường khiến chúng ta hạnh phúc. Một tin tốt lành, một hành động yêu thương được lan tỏa...