Giá tôi có thể gặp được em trước khi lấy vợ
Giá mà tôi gặp em trước khi lấy vợ, giá mà có thể ích kỉ giữ em lại cả đời, thì tôi đã không phải vượt qua lựa chọn khó khăn này?
Tôi gặp em khi đã bước sang tuổi 35, khi đã có vợ và một cậu con trai 5 tuổi. Còn em mới 25 tuổi và vẫn còn độc thân. Công ty tôi và công ty em là đối tác, em và tôi là đại diện cho hai công ty làm việc trực tiếp với nhau. Hàng ngày chúng tôi chủ yếu làm việc qua điện thoại, email, skype, tháng chỉ gặp mặt đôi lần vào những dịp họp của hai công ty. Mới đầu chỉ là những câu chuyện xung quanh công việc, dần dần là những câu đùa tếu táo rồi chúng tôi tâm sự cuộc sống hàng ngày cho nhau từ lúc nào chính tôi cũng không nhớ.
Chỉ biết tôi cứ bị cuốn dần vào những câu chuyện của em, trong đầu luôn nghĩ đến em. Có khi đang làm việc trời đổ mưa, tôi lại nghĩ không biết em đi làm có mang áo mưa hay không mà lẽ ra sự quan tâm đó tôi phải dành cho vợ mình. Tôi biết mình đã say nắng em, nhiều lần muốn thử lơ em đi nhưng mỗi khi bật máy tính, thấy nick em sáng tôi lại không kìm lòng được và vào trò chuyện với em. Trò chuyện dường như không đủ, chúng tôi hẹn hò gặp nhiều hơn. Cũng chỉ là những buổi cơm trưa công sở, những lần ngồi trà đá sau khi tan làm hay những sáng chủ nhật ngồi café. Trước đó, cứ sáng chủ nhật tôi hay đưa con trai đi ngồi café với bạn bè, thế nhưng giờ đây tôi dành thời gian đó đưa con trai đi café với em. Em rất khéo léo khi nói chuyện với con trẻ, chả thế mà con trai tôi rất quý em, và tất nhiên em là bí mật riêng của hai bố con tôi.
Ở bên cạnh em, tôi thấy mình được là chính mình, đôi khi lại giống như cậu trai mới lớn. Ở bên cạnh em tôi không phải cố gồng mình lên, tôi có những cảm xúc rất khác lạ mà chưa từng thấy được khi ở bên cạnh vợ. Vợ tôi là người phụ nữ đảm đang, biết săn sóc gia đình, tuy hay cằn nhằn nhưng cô ấy vẫn được xếp vào hàng vợ hiền dâu thảo. Vậy mà giờ đây khi sống với vợ tôi chỉ có cảm giác như sống cùng thằng bạn thân lâu năm, không có cảm xúc yêu đương gì nữa.
Đôi lúc tôi chợt nghĩ hay mình từ bỏ tất cả để đến với em, tôi sợ mình không thể thoát ra khỏi mối quan hệ này nữa bởi đã quá yêu em rồi. (ảnh minh họa)
Rồi một lần tôi thổ lộ tình cảm với em, em không từ chối cũng không đồng ý tôi. Em khóc, nói rằng cũng rất thích tôi nhưng em không có quyền tranh cướp với vợ con tôi. Lần đầu thấy em khóc mà tim tôi như bị ai đó xé ra, đau đớn nhưng không biết làm sao. Em vốn là cô gái rất thông minh và mạnh mẽ, tôi chưa từng nghĩ em sẽ khóc khi nghe tôi thổ lộ lòng mình. Em nói chúng tôi hãy cứ như bây giờ, em chỉ xin ăn trộm một chút tình cảm của vợ con tôi, hàng ngày chỉ cần được nói chuyện dăm ba phút với tôi là đủ rồi. Em không muốn phá vỡ một gia đình bình yên và cũng mong tôi đừng phá vỡ nó, hãy cứ để như bây giờ thôi.
Tôi đã nghĩ có phải mình tu 7 kiếp không, mà kiếp này vừa có được vợ hiền vừa có được tri kỷ như em. Và thế chúng tôi cứ duy trì quan hệ như vậy được hơn 1 năm, giữa chúng tôi chỉ là những buổi đi chơi, xem phim, café hay những cái nắm tay, những cái ôm. Em không cho phép chúng tôi đi quá giới hạn vì em sợ mình sẽ không dứt ra được khi đi xa hơn. Em nói rồi sẽ có ngày cả em và tôi phải quay về với trật tự cuộc sống, em đi lấy chồng còn tôi trở về là người chồng toàn tâm toàn ý với vợ con. Cứ nghĩ đến ngày đó mà tôi thấy đau đớn mất mát quá, cảm giác khó chịu đó gặm nhấm tim gan tôi.
Video đang HOT
Đôi lúc tôi chợt nghĩ hay mình từ bỏ tất cả để đến với em, tôi sợ mình không thể thoát ra khỏi mối quan hệ này nữa bởi đã quá yêu em rồi. Nhưng nếu bỏ gia đình, con trai tôi sẽ khổ, cả vợ tôi nữa, tuy không còn tình cảm yêu đương nhưng tôi vẫn thương cô ấy. Giá mà tôi gặp em trước khi lấy vợ, giá mà có thể ích kỉ giữ em lại cả đời, làm sao tôi có thể vượt qua lựa chọn khó khăn này?
Theo Eva
Chồng đi "chơi gái" làng chơi ngay mặt vợ
Mình khinh ghét hành vi phản bội của chồng. Nhưng là người đàn bà, mình cũng có nhu cầu sinh lý nên vẫn phải "sinh hoạt". Tuy nhiên mình yêu cầu phải dùng "bao" và cũng vì chuyện này vợ chồng mình không ít lần hục hặc.
Biết chồng đi chơi gái liên miên nhưng mình vẫn phải cay đắng chấp nhận. Chẳng phải vì mình yêu chồng đến mức chết đi sống lại mà là vì mình sợ. Mình đang phụ thuộc kinh tế vào chồng nhiều lắm, nếu có tan đàn xẻ nghé, mình sợ mình và con sẽ khổ.
Mà kể cả có bỏ chồng, chắc gì mình đã tìm được người khác tốt hơn. Đàn bà một đời chồng, một đời con khó kiếm tấm chồng tử tế. Với cả mình cũng biết, đàn ông gần như ai chẳng như ai.
Mình sợ người ta cười, sợ bị đàm tiếu, sợ bị thương hại nên chẳng dám kể với ai, chỉ âm thầm chịu đựng. Nếu có ai mách với mình là thấy chồng lai em này ngoài đường, dẫn em kia đi nhà hàng ăn, mình toàn lấp liếm "Là bạn anh ấy mà, em cũng biết rồi, anh ấy đã xin phép em dẫn nó đi chơi,...".
Mình đã thử bình tĩnh khuyên răn chồng, làm đủ mọi cách từ nhẹ đến nặng để giúp chồng cai thú vui độc hại đó. Nhưng tất cả đều vô dụng. Và cuối cùng mình đành cay đắng, nén nỗi đau chấp nhận. Mình đành tự AQ rằng thà chồng đi gái còn hơn nuôi bồ nhí, vợ hai ở ngoài.
Mình nhớ lần đầu tiên phát hiện ra những tấm ảnh, clip sex quay lại cảnh chồng quan hệ với gái gọi ở điện thoại chồng, mình đã đau đớn vật vã thế nào. Rồi lần thứ hai, thứ ba,... không biết đã bao lần mình khóc cạn khô nước mắt.
Mình đã từng chán chường, mệt mỏi đến mức nhiều lúc chỉ muốn buông xuôi tất cả. Mình cũng muốn thử ngoại tình, thử đi "chơi trai" cho hòa với chồng. Nhưng mình không dám, mình không đủ liều để dấn thân vào con đường mà từ trước đến nay mình vẫn kinh tởm, ghê sợ.
Thế nhưng chồng mình vẫn càng ngày càng công khai, thản nhiên chơi gái thay vì giấu diếm và xin lỗi mỗi lần bị mình phát hiện như trước. Ở trước mặt mình, chồng vẫn nhắn tin, gọi điện hẹn các em "hàng", rủ rê các chiến hữu đi chơi. Ngồi cạnh mình, chồng vẫn chat với bạn, khoe vừa "check" được con này, con nọ, nhận xét, bình luận hoành tráng.
Chắc mọi người sẽ nghĩ mình ngu, mình tâm thần khi để chồng nghênh ngang làm càn như vậy. Nhưng giờ mình chai lì tất cả rồi. Thà chồng cứ thể hiện bản chất trước mặt mình, mình còn đỡ đau hơn. Ít nhất để mình thấy chồng không phải là người đạo đức giả.
Cứ thế, chồng đi gái, mình không còn buồn nữa, chỉ cảm thấy mình nhục nhã và hèn mọn khi phải chịu đựng sự phản bội đấy. Mình đã vượt qua được tất cả để giữ vỏ bọc gia đình hạnh phúc, để cho con cái không bị cười nhạo, cũng là để mình có được sự hãnh diện với bạn bè về tổ ấm mình một tay chăm sóc. Mình bình thản và chấp nhận thú vui của chồng.
Mình khinh ghét hành vi phản bội của chồng. Nhưng là một người đàn bà, mình cũng có nhu cầu sinh lý nên vẫn phải "sinh hoạt" vợ chồng.
Điều duy nhất mình lo bây giờ là chồng bị dính bệnh từ gái làng chơi và đem về lây cho mình thì nguy. Cứ nghĩ đến những lần đã quan hệ không dùng "vệ sĩ" với chồng, mình lại thấy gai gai người. Mình cảm giác như trong người mình đang mang đầy những con vi rút đáng sợ của căn bệnh thế kỷ.
Mình giả vờ kể những câu chuyện của bạn bè bị ung thư khi còn rất trẻ và rủ chồng đi kiểm tra sức khỏe toàn diện. Thật may, chồng không bị HIV - AIDS. Nhưng không phải vì thế mà mình hết lo. Chồng chưa bị chứ không phải không có khả năng bị, nhất là khi chồng cứ gái gú đều đều như thế.
2 năm nay, mình không cho chồng "chân trần" nữa mà bắt chồng phải "bảo hộ" mỗi khi hai vợ chồng gần gũi. Từ khi đi khám về, mình ra chỉ thị luôn với chồng: "Muốn yêu vợ, chồng phải dùng &'bao'". Chồng mình ban đầu khó chịu lắm. Song mình bảo đây là cách bảo vệ cho mình và gia đình mình khỏi bệnh tật.
Mình khinh ghét hành vi phản bội của chồng. Nhưng là người đàn bà, mình cũng có nhu cầu sinh lý nên vẫn phải "sinh hoạt". Tuy nhiên mình yêu cầu phải dùng bao cao su và cũng vì chuyện này mà vợ chồng mình không ít lần hục hặc.
Có những lúc, mình nghĩ thật may khi mình phát hiện sớm "thú vui" của chồng vì có thể phòng tránh lây bệnh. Mình thấy thương cho những người vợ có chồng như chồng mình mà không hay biết, vẫn đặt trọn niềm tin vào chồng. Biết đâu, trong người họ đã có mầm mống của căn bệnh thế kỷ.
Nhưng mặt khác, mình cũng cảm thấy thật khó chịu khi phải dùng "vệ sĩ" với chồng. Cảm giác không thoải mái, khó chịu, không chân thật làm mình không thể nào đi đến đỉnh điểm của khoái cảm. Mình nhớ những lần được thoải mái "yêu" cùng chồng xưa kia, vô cùng khao khát được trải qua cảm giác đó lần nữa.
Mình tự khinh bỉ mình. Đáng ra khi có chồng ngoại tình, người phụ nữ phải ghen tuông, phải tìm cách níu kéo chồng. Đằng này mình lại "thả rông" cho chồng đi gái.
Mình lấy lý do là không còn yêu nhưng muốn giữ gia đình cho con. Thực tế, mình yêu chồng nên vẫn ham muốn chồng, vẫn muốn cùng chồng chung đụng. Mình có nhu cầu, khao khát nhưng lại sợ hãi bệnh tật, những cuộc "yêu" nửa vời càng làm mình thêm khó chịu, bực bội.
Mình thấy đời mình thật bi kịch, giả dối mà tất cả là do sự thiếu quyết đoán của mình, do mình không thể tách rời được bản năng, tình cảm và lý trí. Mình ghét chồng, hận chồng và càng ghét, hận chính mình nhiều hơn...
Thời gian gần đây, chồng mình còn liên tục "đòi yêu" không có "vệ sĩ". Chồng mình bảo dù anh có nhiều khiếm khuyết thật nhưng không vì thế phải "yêu" vợ như "yêu" một gái làng chơi như này. Đến việc "yêu" vợ mà không thoải mái, phải dùng vệ sĩ phòng ngừa thì bỏ quách vợ cho xong.
Mình rối trí lắm bởi những gì anh nói rất đúng. Song chồng đi chơi gái như thế, mình sợ nếu không kiên quyết bằng cách này, có ngày cả hai vợ chồng đều mắc bệnh. Khi ấy đời còn khốn đốn và bi kịch hơn. Mình biết làm gì bây giờ cho phải đạo "làm vợ"?
Theo VNE
Chán ngán với lịch trình yêu của chồng Hoàng đặt chình ình một cái đồng hồ rất to ở đầu giường ngủ để lúc "yêu" còn xem giờ cho tiện. Hoa điên tiết lắm vì nhiều khi chồng vừa "hành sự" vừa ngắm đồng hồ xem hết giờ chưa còn "rút". Hoàng - chồng Hoa là một bác sĩ. Không biết những người cùng nghề có như chồng cô không, chứ...