Gia tài của mẹ
Đây là gia tài của mẹ, đến khi nào con gục ngã trong cuộc đời, hãy mở nó ra. Ném chiếc hộp gỗ đã sờn màu vào góc phòng, Nam nằm vật ra chiếc nệm cũ kỹ trải trên sàn nhà.
Căn phòng trọ chật chội, bức bối, trời đã khuya nhưng vẫn còn hầm hập. Hơi nóng bốc ra từ mái tôn, từ bốn bức tường, làm mồ hôi vã ra, nhầy nhụa, nhớp nhúa. Mùi toilet bốc lên thum thủm, mùi cống, mùi bia rượu từ cơ thể và mùi mồ hôi, tất cả trộn lẫn làm Nam không thể dỗ nổi giấc ngủ.
Nam đang chập chờn mơ về mẹ anh. Đã lâu lắm rồi anh không còn gặp mẹ. Đơn giản là mẹ anh đã ra đi, đã không còn trên cõi đời này nữa. Những hình ảnh cứ hiện về, thoắt ẩn thoắt hiện, mờ ảo, như sương khói. Nam cảm giác như mình đang đưa tay lên bắt lấy một hình ảnh vừa vụt qua, nhưng không thể nào nắm bắt được nó. Lại một hình ảnh khác vụt qua nữa, anh nắm lấy nó, nhưng tựa như không khí, nó luồn qua những kẽ ngón tay anh, và biến mất. Nam như muốn khóc, anh chỉ muốn nó dừng lại, để anh ngắm nhìn rõ hình ảnh mẹ anh, nhìn khuôn mặt mẹ anh, nhìn ánh mắt, hay là chạm vào bàn tay chai sần của mẹ. Anh đã quên mất cảm giác chai sần đó, giờ anh chỉ muốn nhớ lại nó cảm giác đó là như thế nào.
Nam vẫn nhớ lần cuối anh về thăm mẹ, lòng anh đã thắt lại như thế nào khi chạm vào đôi bàn tay đó, nhưng anh mãi vẫn không nhớ lại được cảm giác của tay anh khi chạm vào tay mẹ. Anh chỉ muốn một lần thôi, chỉ một lần thôi, cho anh nhớ lại… nhưng không thể, không thể nào được. Nam thổn thức trong giấc ngủ chập chờn, như một đứa trẻ con thổn thức trong vòng tay mẹ. Ngay cả cảm giác cuộn tròn trong vòng tay mẹ anh cũng quên từ lâu rồi.
Những hình ảnh giấc mơ đó vẫn còn chờn vờn trong đầu anhh (Ảnh minh họa)
11 giờ trưa, Nam tỉnh dậy, uể oải, khát nước và nhức đầu kinh khủng. Những hình ảnh giấc mơ đó vẫn còn chờn vờn trong đầu. Anh chẳng muốn dậy. Chỉ muốn nằm lỳ đó, và tận hưởng cảm giác tuy không trọn vẹn, nhưng ngọt ngào của giấc mơ đêm qua. Bất giác anh nhìn vào góc phòng, chiếc hộp vẫn nằm đó. Nam với tay, kéo nó về. Anh quan sát kỹ chiếc hộp, đưa qua đưa lại, nhìn xa, nhìn gần. Lật qua lật lại trên tay, cũng chẳng có gì khác biệt. Nam với tay lấy chiếc điện thoại, bật chức năng đèn pin và rọi vào từng ngóc ngách bên trong. Cũng chẳng có gì. Chỉ là chiếc hộp vuông, không hề có góc khuất bí mật nào trong đó. Nhưng liệu nó còn dấu gì trong đó. Nam đưa chiếc hộp sát vào mặt, cố tìm xem trên mặt gỗ có dòng chữ nào không. Cũng chẳng có dòng chữ nào hết. Nhưng bất chợt anh ngửi thấy một mùi hương từ nó, mùi hương thơ ấu. Nam hít hà nó, cảm thấy thư giãn đôi chút. Anh nằm im, đôi lúc lại đưa chiếc hộp lên mũi, hít vào nhẹ nhàng. Nam tự hỏi liệu cảm giác của anh lúc này có giống như những người hít ma túy không? Hít một hơi, và nằm xuống, thư thái, nhìn những ảo giác lờ mờ trước mặt. Nam bật cười, không thể giống được. Cảm giác thiêng liêng của anh lúc này không thể so sánh với thứ trò chơi tội lỗi đó.
Nhưng Nam vẫn băn khoăn liệu còn có gì trong chiếc hộp đó. Đắn đo, anh quyết định tháo rời chiêc hộp. Với vái nhát búa, anh đã rã nó ra từng mảnh. Quan sát kỹ, rồi bóc từng mảnh ván ép, chẳng có bí mật nào, hay phép màu nào xuất hiện. Chiếc hộp giờ chỉ có là đống mảnh vụn. Thẫn thờ vì thất vọng, Nam hít hà lần cuối những mảnh gỗ rồi tống tất cả vào sọt rác.
Phải chăng đây lại là một trò đùa khác như bao trò đùa khác trong cuộc đời anh, những trò đùa đám bạn nghĩ ra để chơi khăm anh, thậm chí là những trò đùa số phận. Như khi anh cầm chắc suất vào đội tuyển thi quốc gia thì cuối cùng lại bị thay thế bởi một kẻ khác là con cháu lãnh đạo. Hay khi tưởng rằng sẽ đậu vào một trường danh giá thì cuối cùng anh phải bước vào cổng trường trung cấp. Hay lần gần đây, khi tưởng nhận quyết định tăng lương lại là tờ giấy thông báo sa thải, trò chơi cuối cùng để anh đến con đường bê tha, bệ rạc như bây giờ. Tất cả chỉ là những trò đùa, cuộc đời anh là như vậy.
Nhưng không phải, sẽ không thể nào là trò chơi, vì đó là chiếc hộp của mẹ anh. Chiếc hộp mẹ anh đưa lần cuối cùng anh gặp mẹ, cũng là lần cuối cùng anh chạm vào đôi bàn tay mẹ, cảm giác những nét hằn, những nếp nhăn khắc khổ trên bàn tay mẹ, cái cảm giác mà anh tìm kiếm đêm qua, cũng như bao đêm khác, với bao ước mong nhưng chưa bao giờ tìm lại được. Vẫn còn một vật nữa nhưng đêm qua anh đã bỏ qua nó. Anh sẽ phải tìm điều bí mật trong nó.
Quan sát kỹ, và tìm trong từng ngóc ngách, cũng chẳng có gì khác biệt. Nam quay quay nó trên tay. Bất chợt anh thấy một ánh mắt lướt qua. Quay thêm một vòng nữa, anh thấy lại ánh mắt đó. Ánh mắt của anh, phủ kín bởi mái tóc lòa xòa và đôi mày rậm rạp. Anh nhìn sâu vào đó, khuôn mặt trong đó cũng nhìn anh. Bất giác những giọt nước mắt lăn xuống đôi má. Rồi Nam nức nở. Phải một lúc sau anh mới bình tĩnh trở lại. Anh gạt nước mắt, nhìn vào nó lần nữa. Anh đã khác biết bao. Khuôn mặt hốc hác, mái tóc phủ kín khuôn mặt, và bộ râu anh chẳng thèm cạo. Anh đã bỏ bê như thế từ rất lâu, nhưng đến bây giờ anh mới thấy, đúng hơn là để ý đến khuôn mặt mình.
Ngày gặp mẹ lần cuối, bà đã đưa chiếc hộp cho anh: Đây là gia tài của mẹ, khi nào con gục ngã trong cuộc đời, hãy mở nó ra. Ôi mẹ, mẹ của con, con hiểu rồi. Mẹ lam lũ một đời, chắt chiu nuôi lớn gia đình nheo nhóc của mình, mẹ còn gia tài nào nữa. Mẹ chỉ có con là gia tài, là gia tài lớn nhất của đời mẹ. Sẽ chẳng có gia tài nào hết ngoài đứa con trai này. Đây là gia tài của mẹ. Đây chính là gia tài của mẹ. Gia tài lớn nhất của cuộc đời mẹ. Gia tài đã sinh ra trong đêm mưa gió mẹ đơn độc một mình. Gia tài đã khóc trên tay mẹ vì khát sữa. Gia tài mẹ thức cả đêm để thay từng chiếc khăn hạ sốt. Gia tài đã líu ríu theo chân mẹ mỗi bận chợ phiên. Gia tài mẹ may từng chiếc áo rách để đến lớp. Gia tài đã quay đi lăn dòng nước mắt khi nhìn dáng mẹ còng lưng trong chiều chia tay bên sân ga. Gia tài của mẹ.
Con chính là gia tài của mẹ. Nam mỉm cười, nhẹ nhõm. Anh mở của phòng, bước ra phố. Gió chiều thổi lồng lộng làm lòng anh khoan khoái. Anh sẽ đi cắt tóc. Gia tài của mẹ sẽ làm mới mình. Một ngày thật đẹp để bắt đầu một cuộc sống mới.
Theo 24h