“Giá như mẹ đừng cho con có mặt trên đời này!”
“Khi bọc con và đặt con vào thùng rác mẹ có đau không? Và có bao giờ mẹ nhớ đến sự tồn tại của con không? Giá như mẹ đừng cho con có mặt trên đời này thì tốt biết mấy!”.
“Giá như mẹ đừng cho con có mặt trên đời này!”
Mẹ kính yêu của con !
Hôm nay con được chứng kiến niềm hạnh phúc của một bà mẹ khi mang thai đứa con đầu lòng của mình. Nhìn đôi mắt của mẹ lăn tăn những giọt nước mắt nóng hổi. Lòng con thật hạnh phúc khi được mẹ ôm vào lòng. Nhưng thật lòng cho đến bây giờ con vẫn rất buồn vì mẹ và luôn canh ánh trong mình một câu hỏi “Vì sao hôm ấy mẹ lại b.ỏ co.n đi?”.
Con nhớ hôm ấy mẹ đã gói con trong chiếc mền mỏng manh và được bọc kín bởi một chiếc bì ni lông màu đen, mẹ nhẹ nhàng đặt con vào thùng rác, chúng đã làm chân tay con tê tái đôi môi con khô ráp và chưa một lần được nhận những dòng sữa trắng mịn của mẹ.
Chiếc bì ni lông đã tước đoạt mất hơi thở của con, nhưng số phận con thật may mắn khi con được một bác lao công cứu thoát khỏi chiếc bì ni lông, với sự giúp đỡ của các bác sĩ con đã được cứu sống. Từ đó, con được bác lao công ấy nhận về nuôi – bác Tâm, người mẹ thứ hai của con, người đã đem lại cuộc sống cho con.
Nhà mẹ Tâm cũng nghèo lắm, những người con của mẹ đã bỏ mẹ Tâm từ rất lâu rồi, bắt đầu từ hôm nay con đã được sống! Hằng ngày con được mẹ Tâm nuôi nấng chỉ bằng những bát cháo rồi sau này là những bữa cơm đạm bạc. Con thật may mắn khi được bao bọc bởi tình yêu nhân hậu của mẹ Tâm, chắc đây là thiên sứ mà mẹ đã gửi đến để giúp con phải không ?
Con và mẹ Tâm sống trong sự dị nghị của mọi người, nhưng nghị lực của mẹ đã đem lại niềm tin cho hai mẹ con cùng dựa vào nhau để sống. Hằng ngày con đi theo mẹ Tâm dọn đường, cái nghề này cực lắm, năm tháng qua đi đôi tay của mẹ cũng bạc hết cả rồi, đôi vai chai xạm và gò má cũng gầy đi trông thấy, rồi những đêm khuya hai thân gầy dắt díu nhau qua những con phố khi mọi người đã đi vào giấc ngủ.
Khi lớn lên một chút những đứ.a tr.ẻ cùng trang lứa được cầm tay bố và mẹ bước đi trong ngày khai giảng, nhìn họ con chỉ biết lặng lẽ nhìn theo và mong ước một ngày nào đó con cũng được nắm bàn tay của mẹ. Số phận cứ đong đưa kiếp người vô tội, khi nguồn sống của gia đình cũng bị tước đoạt, bây giờ hai mẹ con chỉ dựa vào những cốc nước hàng rong nhiều nhất là 90 ngàn một ngày.
Nhiều lúc khi thấy mẹ Tâm dặn lòng “mẹ thật bất tài và không thể lo cho con một cuộc sống như bao đứ.a tr.ẻ khác” con cũng chỉ biết động viên mẹ Tâm và cứ thế câm lặng trong niềm đa.u xó.t của mẹ Tâm mà thôi.
Video đang HOT
Khuya rồi mà trời vẫn không ngớt mưa, những cơn mưa rào dần thấm qua những mái ngói, khắp nhà đâu cũng thấy dột chỉ còn chiếc chiếc bàn là không bị ướt hai mẹ con ôm nhau trong cái buốt lạnh và trong cái ẩm thấp của căn nhà, con nghĩ chắc bây giờ mẹ đang lăn trong chiếc chăn ấm áp cùng với gia đình nhỏ của mẹ với những đứa con thân yêu.
Thân thể con được mẹ Tâm bao bọc chỉ với chiếc chăn mỏng, trong lúc này con mới biết được thân thể của mẹ gầy gò, chốc chốc những chiếc xương của mẹ áp sát vào người con thật đau, những lúc ấy bàn tay của mẹ lại nắm chặt bàn tay của con để mang lại hơi ấm cho con.
Khi con được 13 tuổ.i, tuổ.i tác và căn bệnh ung thư đã cướp mẹ Tâm đi mãi mãi, giờ đây chỉ còn lại con bơ vơ giữa dòng đời không một bến bờ. Một ngày sau khi mẹ Tâm mất, các con của mẹ Tâm cũng trở về chịu tang và đã lấy đi ngôi nhà của mẹ, bức thư của mẹ để lại như một lời di chúc “các con hãy chăm sóc em Mai cho mẹ” thế là tôi được chị An – con gái thứ hai của mẹ nuôi.
Những ngày con sống cùng gia đình chị An là những ngày cực hình, những trận đán.h đậ.p của chị An đã làm thân thể con tiều tụy. Con nhớ nhất một hôm khi con lỡ tay làm ngã em bé của chị, thế là một chiếc dép được văng vào khuôn mặt con một cách vô tình, có hôm thì vài cái tát nhẹ nhàng vào mặt.
Mẹ ơi! nhiều lúc con không thể làm gì chỉ biết ngồi co ro trong căn phòng trên gác với một góc của sổ đúng bằng lỗ vuông, cơn đau thấm dần vào thân thể con như một thứ thuố.c làm cho con chốc chốc mệt mỏi chốc lại mơn man làm toàn thân con tê dại. Nhưng mẹ ơi! con cũng quen rồi, con luôn nghĩ “Chắc không bao giờ mẹ đối xử với con như vậy đâu mẹ nhỉ?”
Những nỗi đau thể xác ấy cũng làm con chai sạm và tê liệt, con cũng chỉ biết im lặng mà thôi ! Trong những lúc ấy mẹ biết con nghĩ về cái gì đầu tiên không? Đó chính là những ngày tháng được sống bên mẹ Tâm của con, nghĩ lại con lại thấy ấm lòng hơn và sau đó con nhớ đến mẹ, con nghĩ “Nếu nhìn thấy con bị đán.h như thế, mẹ sẽ bảo vệ con và lấy đôi bàn tay của mình để cứu lấy con phải không mẹ? Nếu được như vậy con thật sự rất hạnh phúc”
Nhưng sức cam chịu của con cũng có giới hạn. Khi chị An tát bốp và mặt con chỉ vì để trút cơn bực bội, chị An cứ đán.h cứ đậ.p nhưng khi chị toát ra câu nói đã làm cho trái tim con lúc đầu bị bóp chặt rồi sau là giã nát bởi một tảng đá lớn: “Mày cũng chỉ là một đứa vô học và con mẹ sinh ra mày thật vô phước khi có mày trong cuộc đời này!”.
Khi nghe những câu từ ấy con thấy mình bị xúc phạm khủng khiếp, nhưng không mẹ à, mặc kệ cho chị An có x.ỉ v.ả con đến đâu nhưng khi chị nhắc đến mẹ thật sự trong con lúc này thật sự rất đau, và ra đi là quyết định cuối cùng của con để con tìm cho mình một lối thoát vì bóng đêm đã bao trùm cuộc đời con từ lâu.
Cuộc sống tạm bợ ngày này qua ngày khác cuối cùng con quyết định đi tìm mẹ nhưng con lại không biết mẹ là ai và cũng không biết mẹ ở đâu, vậy nên con vẫn phải gắng gượng sống cho qua ngày. Đêm xuống con lăn mình trên chiếc ghế đá ở công viên, không gian lạnh lẽo làm khô quạnh tâm hồn của con và lúc nào con cũng phải đấu tranh với người khác để sinh tồn.
Cuộc sống lang thang đã vô tình cho con gặp “đại ca” của con, “đại ca” đã cưu mang con và dạy rất nhiều thứ cho con: ăn trộm, cướp giật, rồi còn làm thuê. Hai năm, nhìn lại mình con thấy mình không còn là một cô bé cam chịu nữa mà thay vào đó con đã mạnh mẽ hơn nhiều và cũng không còn bị bắt nạt.
Rồi đến năm 16 tuổ.i, con đã biết đến mùi vị của m.a tú.y, con không ngờ nó lại phá hoại đời con nhanh một cách chóng mặt và con không thể dừng lại được nữa mẹ à! Trong những lần được hút, con thấy mình thật mạnh mẽ và vui vẻ không còn phải suy nghĩ nhiều, vô tình con gặp Dũng cũng là một nạ.n nhâ.n của nó, tình yêu của chúng con đã nảy sinh và hai năm sau con và Dũng đã lấy nhau.
Không tiệc tùng, không váy cưới cũng chẳng có cha mẹ nhưng “đại ca” của con đã giúp chúng con có một bữa tiệc cùng với tất cả bạn bè của con, nếu mẹ nhìn thấy con như thế, có lẽ mẹ sẽ mừng cho con mẹ nhỉ?
Con và Dũng thật sự bỡ ngỡ khi biết mình đã có em bé nhưng con luôn hy vọng sẽ mang lại một tương lai tươi sáng và cho nó cảm nhận được tình mẫu tử thiêng liêng mà con chỉ cảm nhận được nó trong thời gian ngắn ngủi. Con đã rơi vào tuyệ.t vọn.g khi biết mình đã bị HIV/AIDS, con đa.u đớ.n vô cùng, nhưng con không thể bỏ đi đứa con vô tội này. Rồi cái ngày đứa con trai của con chào đời, con vỡ òa trong niềm hạnh phúc làm mẹ.
Và rồi, khi nó mới được năm tháng tuổ.i, ba nó đã ra đi vì HIV đó và đa.u đớ.n hơn khi con biết, đứa con trai bé bỏng của con cũng bị nhiễm căn bệnh đáng sợ này. Nhưng cuối cùng, gia đình con cũng được đoàn tụ bên nhau ở thế giới bên kia.
Mẹ ơi! Ở đây, Thượng đế đã cho con nhìn thấy mẹ, mẹ đang hạnh phúc bên gia đình bé nhỏ của mình, mừng cho mẹ bao nhiêu thì lòng con lại càng đau bấy nhiêu, con luôn muốn hỏi “Khi bọc con và đặt con vào thùng rác mẹ có đau không? Và có bao giờ mẹ nhớ đến sự tồn tại của con không? Giá như mẹ đừng cho con có mặt trên đời này thì tốt biết mấy!”.
Theo blogtamsu
Vợ bỏ đi biệt tích sau một đêm cãi vã
Nhiều hôm nhớ vợ đến mỏi mệt, tôi lại lôi đống quần áo của vợ ôm vào lòng khóc nức nở, khóc thành tiếng mặc dù bản thân là một người đàn ông.
ảnh minh họa
Thú thật tôi chẳng biết làm gì trong hoàn cảnh hiện tại nên những dòng viết ra đây tâm sự với các bạn một phần cũng để khuây khỏa tâm hồn, thứ nữa tôi cũng mong nhận được những ý kiến đóng góp thật lòng từ những người đã có gia đình và có kinh nghiệm nhiều hơn tôi. Khi viết tâm sự riêng mình trên mặt báo, tôi đã thấy rất lưỡng lự nhưng cứ để như vậy thì lòng tôi rối lắm, nên dù ai có đọc xong bảo anh này kể lể hoàn cảnh thì tôi cũng cam chịu, làm người rơm cho người ta ném đá thôi.
Tôi là con trai duy nhất trong một gia đình vừa có truyền thống kinh doanh vừa có truyền thống yêu thương đùm bọc lẫn nhau giữa các thành viên. Tôi cưới vợ năm 28 tuổ.i, không muộn quá nhưng cũng hơi sớm so với thời đại bây giờ. Vợ thua 7 tuổ.i, là con gái trong một gia đình rất tốt, tuy bố mẹ vợ không kinh doanh như nhà tôi mà ông bà chủ yếu làm nông nghiệp. Tôi cưới vợ có phần may mắn hơn bạn bè đồng trang lứa rất nhiều, vì trong môi trường kinh doanh chúng tôi có công việc làm ổn định, kinh tế khá giả nếu không muốn nói là thuộc tầng lớp giàu có ở trong vùng.
Tôi lại có một dinh cơ riêng và cả xe riêng nên vợ về sống chung thì hai vợ chồng chỉ có mỗi việc ăn rồi làm việc, chẳng phải lo lắng gì cả. Về vợ, tôi không nói quá chứ cô ấy có nhan sắc mặn mà nức tiếng cả một vùng, da trắng hồng chẳng bao giờ đán.h phấn, mặt tròn và khóe mắt rất sắc, lúc nào cũng thấy niềm nở với bất kỳ ai. Cô ấy lại là người khéo ăn khéo nói, đối xử trên dưới trong gia đình rất đúng mực làm dâu con nên trong nhà chẳng bao giờ thiếu tiếng cười nói cả.
Những tưởng rằng sự viên mãn ấy sẽ kéo dài mãi mãi nhưng không ngờ một ngày biến cố ập đến đưa em đi xa mãi, đến giờ chẳng ai biết tung tích ở đâu. Một sáng cô ấy bỏ đi mà chẳng để lại một cái gì, tôi cũng băn khoăn không biết được những nỗi khổ tâm trong lòng vợ như thế nào để em phải hành động một cách mông muội như vậy. Sống với nhau được hơn một năm, một lần hai vợ chồng đi khám thì biết tôi bị bệnh yếu tin.h trùn.g phải chữa trị bằng thuố.c bắc ở trung tâm chăm sóc sức khỏe sinh sản. Bác sĩ bảo bệnh tôi không nguy hiểm, có thể chữa trị hoàn toàn trong vòng 6-8 tháng uống thuố.c, tôi cũng ý thức tốt việc sinh con nên bệnh tật tiến triển ngon lành.
Trong gia đình nhỏ tôi vừa lập, tuy chưa tách riêng với bố mẹ nhưng cuộc sống nói chung ổn định, chỉ có điều tôi và vợ cũng không hợp nhau hoàn toàn mà dăm bữa nửa tháng lại nảy sinh mâu thuẫn, cãi vã nhau rồi giận một vài ngày. Khi thì tôi chủ động làm hòa và xin lỗi vợ, khi thì vợ giảng hòa tôi trước. Cũng phải nói thêm rằng mỗi lúc canh mặn cơm khê thường người to tiếng là tôi vì tính khí nóng giận thất thường, còn vợ chẳng bao giờ cãi lại lời nào. Tôi không bao giờ biết được sự im lặng ấy hàm chứa nhiều mâu thuẫn trong lòng vợ và gieo nên những nỗi khổ tâm cho tôi sau này, khi cô ấy không còn ở bên mình nữa. Cái đêm trước buổi sáng cô ấy đi, chúng tôi cũng nảy sinh mâu thuẫn, cãi vã lẫn nhau. Tôi thức suốt đêm đến rạng sáng thì ngủ thiếp đi vì mệt mỏi, cũng chính là lúc vợ mở cửa đi mãi, đến giờ cũng gần một tháng rưỡi rồi.
Tôi nhớ cô ấy vô cùng, chạy đôn chạy đáo khắp nơi tìm kiếm, gọi điện thoại cho bạn bè cô ấy, bố mẹ đẻ và bố mẹ vợ cũng mất tinh thần không kém. Anh em họ hàng cũng chẳng ai biết tung tích gì vì vợ tôi thay số điện thoại, khóa các tài khoản trực tuyến như Zalo, Facebook...Nhiều hôm nhớ vợ đến mỏi mệt người, tôi lại lôi đống quần áo của vợ ôm vào lòng khóc nức nở, khóc thành tiếng mặc dù bản thân là một người đàn ông. Những khi như vậy tôi thấy mình giống đứ.a tr.ẻ con không biết cuộc đời là gì.
Trong những phút băn khoăn nhất, tôi chợt nghĩ đến những người mà cô ấy thường xuyên tâm sự, họ cũng chẳng có thông tin gì cả. Nhưng những gì tôi biết được từ họ có khi lại quan trọng hơn là thông tin về vợ, đó là những lý do làm cô ấy khổ tâm và một phút mông muội bỏ đi không luyến tiếc gì chuyện gia đình. Tất cả có lẽ do tôi, nếu không muốn nói một phần cũng vì vợ tôi nữa, chuyện gia đình không có phần đúng sai hoàn toàn mà do sự hòa hợp, hạnh phúc khi ở bên nhau còn quan trọng hơn việc quy trách nhiệm rất nhiều lần.
Tôi 28 tuổ.i, cũng như bao thanh niên khác, ở cái tuổ.i này thường có những ước mơ riêng để theo đuổi. Tôi mơ ước kinh doanh cà phê hơn là việc điều hành cửa hàng của một nhà phân phối sơn tường có hệ thống đại lý lên đến hơn 40 đại lý, doanh thu hàng năm cả chục tỷ. Vì trách nhiệm của một người con, tôi tạm thời đứng ra gánh vác việc gia đình trước rồi chờ cơ hội đến sẽ thực hiện ước mơ sau. Hồi thanh niên chưa vợ, tôi thường bỏ việc gia đình đi bôn ba khắp đất nước, mong tìm kiếm cơ hội để được đầu tư mở một chuỗi cửa hàng kinh doanh cà phê nhưng đều thất bại cay đắng, đến nỗi người ta cũng không thèm tiếp tôi một giọt nước ở trong trụ sở chính một công ty cà phê lớn, tôi tủ.i nhụ.c đi về.
Khi cưới vợ, tôi nói ý tưởng đó với vợ, em cũng không đồng quan điểm với tôi vì cuộc sống của em cứ nhìn vào hiện tại chứ không có một mơ ước nào để phấn đấu. Tôi buộc lòng phải quay về nghề gia đình khi chưa có cơ hội phát triển. Gần đây, đọc báo nhiều và phát hiện ra nghề lập trình di động có cơ hội kiếm được rất nhiều tiề.n nếu may mắn thành công. Vậy là tôi đâ.m vào lập trình, ngày đi làm, tối về dành thời gian viết code cả đêm đến khi hai vợ chồng đi ngủ.
Có lẽ vì quá đam mê lập trình khiến tôi không còn để ý đến những tâm tư suy nghĩ của vợ như trước đây. Em nhắc khéo ngày mai sinh nhật, tôi cũng ỡm ờ cho qua. Em thích đi đây đi đó nhưng tôi cũng kiếm cớ từ chối khéo vì tiếc thời gian ngồi gõ code. Em chạnh lòng mà không nói cho tôi biết, chỉ đi tâm sự với đứa bạn của tôi. Rồi một ngày, mọi chuyện đã xảy ra quá đột ngột khiến tôi mất hẳn thăng bằng, việc chữa trị bệnh tật cũng vì thế phải dừng lại, kết quả cũng không được tốt, thậm chí sụt sau cú sốc tinh thần đó. Ngoài ra, khi dò hỏi tôi cũng biết một số nguyên nhân khác khiến em buồn vì tôi nhiều lắm.
Tôi biết mình là người sai nhiều hơn trong câu chuyện này. Vợ tôi hàng ngày cư xử rất khôn khéo, đúng mực người làm dâu con và vợ, nhưng vì tuổ.i đời còn ít, chưa va vấp nhiều trong xã hội nên sự nông nổi của một thời tuổ.i trẻ vẫn chưa hết. Tôi nhớ em nhiều lắm, hàng ngày đều thắp hương cầu mong Bồ tát đại bi xóa đi mọi thù hận trong lòng em và đưa em trở về với gia đình.
"Em ở đâu, nếu một ngày đọc được những dòng này thì xin hãy suy nghĩ lại. Gia đình và mọi người đang chờ em ở nhà. Bố mẹ đẻ và bố mẹ chồng không ai oán trách, mắng em hết, tất cả đều thương em lắm". Thực sự mọi việc đã trải qua hơn một tháng rồi nhưng tôi vẫn rất nhớ vợ và lòng bối rối vô vàn. Xin mọi người một lời khuyên chân thành. Trong hoàn cảnh hiện tại tôi nên làm gì đây?
Theo blogtamsu
Bác sỹ ơi vợ em đau quá rồi, bịt lại tạm để mai đẻ tiếp được không? Chồng tôi nghe thế vẫn không chịu bỏ cuộc, anh thấy bác sỹ nào đi qua cũng kéo lại rồi trình bày hoàn cảnh. Tôi ở trong phòng thì cứ mặc sức rên la. Chồng tôi thì đi qua đi lại ngoài hành lang với bộ đồ ngủ, gương mặt hốc hác, đầy vẻ lo lắng. Bạn bè đều bảo tôi bị "khùng"...