Giá như em có thể ngừng yêu anh…
Phải đến khi nào em mới có thể yêu một người khác vì họ là chính họ, mà không phải vì họ giống anh?
Giá như em có thể ngừng yêu anh…
Thì giờ những ký ức mang tên anh có lẽ sẽ không thể dày vò em như thế này. Em rơi vào hố sâu của sự tuyệt vọng, khi tất cả những ký ức của anh lấp đầy trong tâm trí. Em đã từng khao khát mình có một trí nhớ siêu phàm, để có thể nhớ tất thảy mọi điều về anh nhưng cho đến giờ phút này, em chợt thấy hối hận vì điều đó. Em không muốn nhớ đến sự hiện diện của anh, em không muốn nhớ đến những tổn thương mà anh đã gây ra cho em nhưng em không thể nào quên được, những ký ức đó vẫn vò nát trái tim em từng ngày từng giờ, và em dần như bị kiệt sức trong cuộc rượt đuổi giữa bản thân và những ký ức đó.
Giá như em có thể ngừng yêu anh
Giá như em có thể ngừng yêu anh…
Thì có lẽ đến giờ phút này, em sẽ thôi không còn bật khóc trong đêm, khi những nỗi nhớ anh trào dâng. Em sẽ không còn những tiếng nấc trong đêm, khi vô tình bắt gặp hình bóng anh trong cơn mơ nữa. Em gào thét trong chính cảm xúc của mình, nhưng cái em nhận lại chỉ là một màn đêm im ắng không chút tiếng động, khiến em khẽ rùng mình. Những lúc như thế, em đã từng ước có anh bên cạnh để vỗ về và đưa em vào giấc ngủ. Nhưng rồi bất giác nhận ra, tất cả chỉ là em ngộ nhận.
Giá như em có thể ngừng yêu anh…
Thì giờ em sẽ không còn trông ngóng những tin nhắn chúc ngủ ngon của anh vào mỗi đêm. Và sẽ không còn sự háo hức vào mỗi buổi sáng thức dậy sẽ nhận được những dòng tin nhắn yêu thương của anh. Em đã quá phụ thuộc vào anh, em vẫn không thể nghĩ mình sẽ có thể ổn nếu như không có anh và em vẫn không tin rằng anh đã rời xa em một cách nhẫn tâm như thế.
Video đang HOT
Giá như em có thể ngừng yêu anh…
Thì giờ em đã có thể sánh bước bên một người con trai khác, bằng một thứ tình cảm chân thành như đã từng đối với anh. Nhưng em lại không thể đến với bất kì một người con trai nào nữa, khi hình ảnh của anh luôn hiện diện trong tâm trí. Phải đến khi nào em mới có thể yêu một người khác vì họ là chính họ, mà không phải vì họ giống anh?
Giá như em có thể ngừng yêu anh…
Thì em đã không tìm kiếm bóng dáng anh trên từng con phố, từng con hẻm như bây giờ. Em chợt thấy hối hận vì đã để trí nhớ của mình ghi nhớ hình bóng của anh quá lâu. Em đã nhớ anh đến mức, đi đâu làm gì cũng nhìn thấy hình bóng của anh đang hiện diện trước mắt. Em đã từng nắm tay một người con trai lạ và gào thét tên anh vì cứ ngỡ đó là anh. Em vẫn không thể tin rằng em đã đánh mất anh.
Giá như em có thể ngừng yêu anh
Giá như em có thể ngừng yêu anh… dù chỉ là một chút thôi cũng được. Chỉ một chút thôi, để em có thể đối xử với anh như một kẻ xa lạ, giống như cái cách mà bây giờ anh đang đối xử với em vậy.
Và giá như, anh không xuất hiện trong cuộc đời em thì hay biết mấy.
Anh đến mang nguồn hơi ấm, xoa dịu trái tim vốn dĩ đã đóng băng từ lâu của em và rồi anh lại cất bước ra đi, trả trái tim của em về trạng thái trước cái ngày mà anh đến.
Em cố gắng kìm nén những cảm xúc của bản thân dành cho anh. Em vẫn mong rằng em có thể quên được anh hoặc là để nỗi nhớ về anh rơi rớt ở một nơi nào đó, mà em không hề biết.
Em phải làm gì để xoá bóng dáng của anh, khi mà cái bóng dáng đó vẫn cứ lượn lờ trong tâm trí? Em phải làm sao để đuổi anh ra khỏi trái tim, khi mà tim em vẫn cứ cố chấp giữ anh lại bên nó? Em phải làm sao để có thể quên được anh đây?
Nếu như em không yêu anh nhiều như thế này, có lẽ quên anh là điều dễ dàng đối với em, khi tình cảm giữa chúng ta đã kết thúc.
Em cô đơn trong chính cái hố mà anh đã tạo ra. Anh đã khiến em rơi vào cái hố đó và rồi anh ra đi, bỏ mặc em trơ trọi một mình trong đó. Em bơ vơ, lạc lõng, em không thể nào tìm ra được lối thoát dành cho mình.
Em tự trách mình tại sao lại quá tin người, đã để một người như anh bước vào trái tim một cách hết sức dễ dàng như thế. Em đã vô tình để anh bước vào trái tim em và phá nát nó.
Cái ngày mà anh đến và cả cái ngày mà anh đi, đều khiến trái tim em thổn thức.
Phải chăng em đã làm điều gì sai hay là anh không phải là người xứng đáng để được nhận thứ tình cảm chân thành mà em trao?
Theo Blogtamsu
Đừng sống vội vàng để rồi phải nói "giá như"...
Cuộc đời có bao nhiêu mà phải vội. Cứ từ từ thưởng thức hết cảm giác một mình đi. Vội làm gì để phải nuối tiếc những gì đã qua, những gì dang dở và những gì chưa làm được. Đúng thì không cần bàn cãi nhưng chỉ cần một quyết định sai lầm sẽ dẫn tới những hệ lụy của nó.
Vội vàng - công việc. Bạn không yêu thích nó, bạn ấp ủ những hoài bão, những ước mơ. Sao không thay vì thực hiện nó mà lại lựa chọn một công việc mình không thích. Bạn nói cơ hội đến nên phải nắm bắt, phải vội vàng để cơ hội không tuột khỏi tầm tay. Đúng! Nhưng với công việc bạn không yêu thích, bạn không có đam mê, nhiệt huyết vậy bạn còn hứng thú không, bạn bắt đầu ngồi tiếc nuối khi nghĩ về những đam mê của mình chưa thực hiện được, đang còn dang dở ở đâu đấy. Rồi một ngày bạn nhận ra, vội vã làm gì?
Vội vàng - tình bạn. Bạn của bạn, nhưng người luôn bên cạnh bạn, những người đã sát cánh cùng bạn qua những tháng ngày học sinh, những vui buồn của quãng đời sinh viên. Nghe những lời nói xa gần, những điều chưa rõ, những lời không hay ho của người khác về bạn mình... Bạn chỉ nghe một bên tai, chưa thấu tình đạt lý, bạn vội vã vứt bỏ cái tình bạn đó chỉ trong tích tắc.
Vội vàng - cuộc sống. Cuộc sống tất bật xô bồ bắt ta phải hòa nhập, bắt ta phải xoay chiều theo cái guồng của sự vội vã, bắt nhịp với cuộc đời nhưng rồi ta nhận ra: Phí hoài tuổi trẻ để chạy theo những thứ phù phiếm, mộng phù du, chạy miết, chạy miết mà không tìm được một điểm dừng để "thưởng thức" những hương vị cuộc sống. Nếu có một cuốn phim quay chậm, ta thấy thật nuối tiếc, với những người ta gặp, quen trên đường đời...
Vội vàng - tình yêu. Khi đã tới tuổi lấy chồng, bạn còn đang thực hiện đam mê của mình, bắt đầu có những lời bàn tán. Đầu tiên là bố mẹ "sao con suốt ngày ôm mình trong đống...", "con người ta bằng này tuổi đã có con lớn rồi, mày nhìn cái A,B,C kìa...", "tuổi thì lớn rồi mà không chịu lấy chồng...". Hàng xóm: "bao giờ lấy chồng đấy cháu", "bao giờ cho bác ăn kẹo đấy?"... Những lời thì thầm đàm tiếu, bàn tán "chảnh ghê bây", "chắc ế rồi chẳng thằng nào thèm yêu", "nghe đâu kén quá thế ai mà thèm", "chắc khó tính, kiêu căng nên trai không ai thương"...vv...vv.
Tự nhiên bắt đầu "lo", bạn "yêu đại" một người, bạn vội vàng "vơ" lấy một người. Chưa tìm hiểu kỹ, chưa thấy được rung động của trái tim mình, bạn nhanh chóng gật đầu để bước vào cuộc sống mới: Một gia đình!
Mâu thuẫn nảy sinh từ những việc nhỏ nhặt. Bạn bắt đầu thấy ngán ngẩm, nhận ra không có tiếng nói chung. Một nỗi ân hận, sự dằn vặt, bạn thấy đã quá vội vàng khi đánh cuộc cả cuộc đời của mình - vội vã yêu. Tới lúc này, chợt nhận ra "vội vàng" nhưng đã quá muộn...
Ai cũng chỉ một lần sống. Sống sao cho thỏa niềm vui của mình, sống cho đam mê, cho mục đích lý tưởng của bản thân. Dù cuộc sống có muôn vàn thách thức, có những cơ hội gì mà chưa suy nghĩ thấu đáo, chưa vẹn toàn thì đừng đưa ra một quyết định chắc chắn trong thời gian ngắn ngủi đó. Để rồi một ngày không phải thốt lên rằng: "Giá như...".
Theo Blogtamsu
Tôi vẫn rất nhớ anh dù đã chia tay Tôi không biết phải làm sao khi tôi yêu anh rất nhiều. Chia tay hơn 4 tháng nay nhưng tôi vẫn chưa thể nào là quên được anh mặc dù thời gian chúng tôi quen nhau chỉ hơn nửa năm. Dù anh không phải là tình đầu nhưng anh lại là người mà tôi yêu thương nhất. Chúng tôi chia tay vì bản...