Giá như em có thể chết thay anh thì hay biết mấy
Rồi bố em nhận được cuộc điện thoại định mệnh. Anh em bị tai nạn ngay trước cổng nhà chị ấy. Khi gia đình em vào viện, anh trai em đã qua đời mà chưa nhắm mắt. Mẹ em ngất đi, còn bố em khóc không nên lời.
Em đã khóc rất nhiều, em suy sụp và không muốn cố gắng nữa. Căn nhà đầy ắp tiếng cười nay lạnh lẽo. Mẹ em ngồi thẫn thờ nhìn ra đường, còn bố em mỗi ngày đốt hết một gói thuốc. Anh trai em đã ra đi về cõi vĩnh hằng mà em chẳng bao giờ nhìn thấy anh lần nữa.
Gia đình em thuộc diện khá giả. Bố em là con dòng dõi danh giá và ông được thừa hưởng một số lượng tài sản lớn từ ông bà nội. Khi lấy bố, mẹ em được hưởng cuộc sống sung sướng mà chẳng phải làm gì. Bà chỉ ở nhà chăm chồng, chăm con.
Từ ngày ấy em chưa một lần được sống thanh thản, mọi thứ với em cứ như ngày hôm qua (Ảnh minh họa).
Tuy được bố mẹ cưng chiều nhưng hai anh em rất tự lập. Anh trai học hành giỏi giang lúc nào cũng đứng nhất nhì trường em học. Phải nói, em tự hào về anh trai lắm. Vì anh vừa giỏi, gia đình có điều kiện lại bảnh trai nên nhiều chị đem lòng yêu mến. Họ thường gửi thư, cho em quà để em chuyển lời cho anh. Mỗi lần như thế, anh rất giận và nói với em anh có người khác rồi.
Em tò mò về mẫu người anh thích rất nhiều. Rồi một ngày, em vô tình biết anh yêu chị N, ở làng bên. Chị N xinh xắn, học giỏi nhưng lại mồ côi cả bố lẫn mẹ. Khi em hỏi, anh nói em đừng nói cho bố mẹ, bởi bố mẹ sẽ ngăn cản anh yêu đương (anh em đang lớp 12).
Nhưng em đã không giữ được lời hứa đó khi đem chuyện thủ thỉ với mẹ. Rồi bố mẹ em tìm đến nhà chị ấy nói chuyện. Em cũng không rõ chuyện gì đã xảy ra, nhưng hôm đó mẹ bố và anh cãi nhau nhiều lắm. Qua câu chuyện, em hiểu rằng bố mẹ em không đồng ý mối quan hệ đó, bố mẹ em chê chị ấy nghèo, không có bố mẹ. Khuyên nhủ không được bố em quay sang mắng mỏ anh em.
Những ngày sau đó, bố mẹ kiểm tra giờ giấc của anh nhiều hơn. Đi học xong anh phải về nhà, không đánh bóng chuyền, không đá bóng. Anh không được sử dụng điện thoại. Anh lầm lũi đi về, ăn cơm không ngẩng mặt lên nhìn bố mẹ. Em thương anh lắm, em biết lỗi tại em, nhưng em không biết làm gì để anh vui hơn.
Một đêm nọ, khi chị ấy nhắn tin cho em, mong muốn được nói chuyện với anh. Em đã lén bố mẹ đưa điện thoại cho anh nghe. Nhưng em không hiểu có chuyện gì mà anh vội vàng lấy xe phóng đi. Mãi tới 1 tiếng sau em không thấy anh quay về. Em sợ quá nên bảo với bố mẹ. Bố đánh em vì chuyện đó. Rồi bố nói, em không hiểu chuyện, bố muốn anh học hành đỗ đạt chứ không phải yêu đương sớm như thế.
Video đang HOT
Rồi bố em nhận được cuộc điện thoại định mệnh. Anh em bị tai nạn ngay trước cổng nhà chị ấy. Khi gia đình em vào viện, anh trai em đã qua đời mà chưa nhắm mắt. Mẹ em ngất đi, còn bố em khóc không nên lời.
Mọi chuyện thật nhanh, khiến em không còn tin vào mắt mình nữa. Anh em đã đi về thế giới bên kia mà không nói lời từ biệt. Tuổi đời anh còn quá trẻ, anh còn bao ước mơ dở dang, anh đã để lại nỗi đau khôn nguôi trong lòng bố mẹ và em. Còn gì đau đớn hơn như vậy.
Kể từ ngày anh mất tới nay đã 88 ngày, chưa một đêm nào em thanh thản. Còn bố vẫn giận em, nhiều lúc ông vẫn đổ lỗi và chì chiết em. Thậm chí khi say ông còn nói anh chết là do em. Em buồn lắm. Giá như có thể đổi lại, giá như trên đời tồn tại điều ước, em ước giá như em có thể chết thay anh thì hay biết mấy.
Theo ĐSPL
Ác mộng mỗi lần phải về quê chồng vì không có nhà vệ sinh
Tôi có nói bố mẹ chồng xây nhà vệ sinh thì hai cụ gạt đi kêu từ trước tới giờ thế rồi có sao. Rồi 2 cụ nói tôi chê hai cụ quê mùa ở dơ phải không?
Đọc nhiều tâm sự thấy có mấy bài nói về phố - quê và có bài nói về mấy anh chàng sợ về quê vợ vì không có nhà vệ sinh, tự nhiên tôi bật cười nghĩ sao có người giống mình thế.
Tôi sinh ra ở thành phố, nói nhà giàu tiểu thư thì cũng không hẳn nhưng nhà cũng đầy đủ khá giả. Bố mẹ cũng có chức có quyền quen biết nhiều. Từ nhỏ chị em tôi đã chẳng phải làm gì vì trong nhà có người làm.
Từ nhỏ tới lớn cuộc sống của tôi chắc hẳn cũng là mơ ước của nhiều người khi chỉ lo ăn học chứ không lo lắng chuyện gì. Ra trường, nhờ gia đình quen biết tôi có một chân làm trong nhà nước với mức lương tương đối ổn và nhàn nhã.
Công bằng mà nói anh là một người chồng tốt, chăm lo cho vợ con không có gì phải phàn nàn duy chỉ có một chuyện tôi sợ về quê chồng (Ảnh minh họa)
Song không vì thế mà tôi chẳng biết gì. Tôi cũng nấu ăn ngon lành như bất cứ cô gái nào. Vì công việc nhàn nhã nên tôi tranh thủ kiếm thêm việc ngoài tăng thu nhập. Quan hệ với mọi người cũng rất tốt vì tôi là người vui vẻ hòa đồng. Chính vì thế chồng tôi bây giờ mới cảm thấy yêu thích tôi.
Công bằng mà nói anh là một người chồng tốt, chăm lo cho vợ con không có gì phải phàn nàn duy chỉ có một chuyện tôi sợ về quê chồng. Đối với tôi mọi thứ thật kinh hoàng, quê anh ở Bình Định nhà không phải nghèo đói gì song nếp sống ở quê thật sự tôi rất sợ.
Nhớ lần đầu về nhà anh, ấn tượng của tôi đầu tiên là nhà anh không hề có nhà tắm hay nhà vệ sinh. Và vườn sau có rất nhiều mộ của ông bà tổ tiên. Lúc đó tôi nhìn anh và thấy anh thật tội. Nhà anh có lẽ khó khăn tới mức không xây nổi nhà vệ sinh?
Nhưng tôi đã lầm, không phải riêng gì nhà anh mà quanh đó hầu như nhà ai cũng thế. Họ có những căn nhà rất to nhưng cũng không hề xây nhà vệ sinh. Và cũng vì thế mỗi lần về quê anh là mỗi lần khốn khó của tôi.
Sau một chặng đường dài xuống tới nhà anh, điều tôi muốn nhất là tắm rửa vệ sinh cho thoải mái. Tôi hỏi thì anh hồn nhiên chỉ tôi ra mé sông sau nhà. Nhìn ra mà tôi như phát khóc. Giữa thanh thiên bạch nhật không lẽ lột đồ tắm rửa ngoài đây? Chưa kể lỡ ai vô tình thấy thì sao?
Lúc đó tôi hoảng quá suýt khóc. Anh dường như cũng hiểu nên xin phép dắt tôi ra nhà nghỉ trên thị trấn với lý do tôi không dám ngủ lại nhà anh, sợ hàng xóm dị nghị con gái mà theo trai về nhà ngủ. Bố mẹ anh có giữ lại song hai cụ thấy cũng hợp lý, do ở quê mọi người cũng khắt khe khó tính nên cho phép ra nhà nghỉ tắm rửa xong tôi lại theo anh về nhà.
Lúc này nhà bắt đầu nấu cơm. Do lần đầu về ra mắt nên tôi cũng muốn trổ tài nữ công gia chánh nhưng đúng đời không như mơ. Mọi thứ không theo ý tôi. Lần đầu nấu bếp củi tôi lúng túng từ việc nhóm bếp cho tới canh lửa sao cho vừa. Thành ra chẳng món nào ngon lành đúng ý.
Mẹ anh kêu tôi còn vụng lắm phải rèn nhiều làm tôi buồn. Tới bữa cơm cả nhà ngồi ăn trên một cái phản gỗ lớn trong vườn cho mát. Đang ăn tự nhiên tôi nhìn ra hướng bờ sông sau vườn thấy có mấy đứa nhỏ đang ngồi vệ sinh ở đó. Nghĩ tới việc trước đó mẹ chồng mang rau thịt ra đó rửa tự nhiên tôi lợm giọng buồn nôn.
Hai cụ không biết tưởng tôi bị sao, tôi đành nói tôi bị đau dạ dày sáng giờ chưa ăn gì nên giờ khó chịu bụng. Thế là tôi lại bị chê tiểu thư dân thành phố yếu đuối. Thế rồi vì lý do bệnh nên tôi cũng kiếm cớ xin về thành phố sớm.
Tôi rất sợ về quê anh lần nữa, nghĩ tới việc lấy anh phải về đó tôi lại sợ. Song vì yêu anh, lại nghĩ bọn tôi làm ở thành phố phải năm thì mười họa mới về nên tôi cũng bỏ qua.
Nhưng lấy anh rồi, chuyện về quê còn kinh khủng hơn. Vợ chồng không được ra nhà nghỉ như hồi yêu nhau, chưa kể lễ giỗ lại phải tất bật chạy về lo.
Sợ nhất là có hôm về trúng ngày kinh nguyệt. Nhà có khách đông, mỗi ông uống xong say xỉn ra vườn đứng mỗi người mỗi góc. Vì tôi bị nhiều nên rất mệt muốn kiếm chỗ thay đồ tắm rửa cũng không có.
Tôi có nói bố mẹ chồng xây nhà vệ sinh thì hai cụ gạt đi kêu từ trước tới giờ thế rồi có sao. Rồi 2 cụ nói tôi chê hai cụ quê mùa ở dơ phải không?
Tôi sợ 2 cụ phật ý nên thôi không nói nữa. Tôi nói với anh thì anh hồn nhiên kêu anh sống trước nay như thế rồi, có sao đâu. Nếu 2 cụ không muốn thì thôi.
Rồi tôi cũng tích cóp đủ tiền xây nhà. Nhưng giờ hai cụ vẫn nhất quyết không chịu xây cho tôi cái nhà vệ sinh khiến mỗi lần nghĩ về quê, tôi như gặp ác mộng (Ảnh minh họa)
Biết không nói được nên tôi lại chuyển qua dụ dỗ hai cụ xây nhà mới cho đẹp. Tiện thể tôi sẽ nói bác thợ xây dùm cái nhà vệ sinh. Hai cụ cũng ưng nhà mới, nhưng sợ bọn tôi mới đi làm không có tiền.
Tôi liền ráng dành dụm mỗi tháng gửi về cho cụ ít tiền để hai cụ để dành xây nhà. Có tiền hai cụ sợ mất nên rủ nhau đi mua vàng rồi bỏ túi đùm đùm bọc bọc trong người. Bình thường thì không sao nhưng hễ mỗi khi nghe bố chồng đi nhậu là tôi lại giật mình thon thót, sợ ông lại quen thói lột đồ vứt lung tung.
Rồi tôi cũng tích cóp đủ tiền xây nhà. Nhưng giờ hai cụ vẫn nhất quyết không chịu xây cho tôi cái nhà vệ sinh. Giờ tôi phải nói sao cho hai cụ hiểu đây? Mọi người giúp tôi với!
Theo VNE
Đi tu nghiệp, vợ ở nhà ngoại tình với sếp Vợ bảo: "Anh là thứ gì mà dám nói tôi như vậy. Tôi có đi ngoại tình thì cũng là vì anh, tại anh không lo lắng cho tôi. 2 năm tu nghiệp, vợ theo trai Tôi còn nhớ rõ cái ngày mình nhận được quyết định ra nước ngoài tu nghiệp, cả tôi và vợ đều mừng rỡ thế nào. Vì được...