Giá như chúng ta gặp nhau vào lúc cả hai đã trưởng thành và có thể kết hôn…
Đã ai nói với anh Tiếng chim hót còn thanh Trong cơn mưa chưa tạnh Có một người thương anh…
Có đôi lúc em nghĩ, nếu có thể gặp anh đúng thời điểm, khi mà ta đã trưởng thành, hoặc sắp kết hôn thì hay biết mấy. Thế nhưng, ông trời lại để ta gặp nhau vào những tháng năm thanh xuân. Ở những năm tháng ấy, em có thể trở thành người anh thích, nhưng không thể là người đi cùng anh đi đến cuối cuộc đời.
Trên thế giới này, ta gặp gỡ ai, quen biết ai, bỏ lỡ ai. Tất cả đều đã được sắp đặt. Có đôi lúc em tự hỏi, tại sao phải sắp đặt? Tại sao phần đời của mình, tình cảm của mình mà lại để duyên phận sắp đặt cơ chứ?
Anh và em, quen và lạ, gần và xa. Ngẫm lại chuyện chúng mình, thật sự em rất đau lòng. Đau lòng vì nó quá đỗi mơ hồ và không rõ ràng. Em thích anh, là thật. Em đau lòng vì anh, là thật. Hai chúng ta không thể ở bên nhau, cũng là thật.
Lựa chọn? Em không có sự lựa chọn nào ngoài việc để anh xa, như một con ngốc mãi đứng đó nhìn bóng lưng ấy dần khuất. Khoảng cách thật sự rất đáng sợ, nó làm cho những người yêu nhau phải chia ly, làm cho đoạn tình cảm ngỡ rằng sẽ đời đời kiếp kiếp bên nhau phải tan vỡ trong phút chốc.
Video đang HOT
Giờ đây, mối quan hệ giữa chúng mình em cũng chẳng biết gọi tên là gì nữa. Không phải bạn, cũng chẳng phải tình nhân. Hai chúng ta là những con người cô đơn tìm được nhau, rồi lại buông tay nhau, mỗi người mỗi hướng, đi về phía không nhau. Anh thích em, em thích anh. Chuyện đó giờ đã chẳng còn quan trọng nữa rồi. Bởi thích nhau đã là gì nếu như ta chẳng thể ở bên nhau?
Ở phương trời xa ấy, liệu anh còn nhớ đến em? Riêng em, mỗi đêm cố tự nhủ rằng sẽ đi ngủ thật sớm để không phải nhớ về anh. Nhưng em đã không làm được. Bao nhiêu đêm trôi qua kể từ lúc ta xa nhau, những kí ức vẫn luôn dày vò em từng giây từng phút. Đến khi nào em mới thôi không tự làm đau mình bởi kí ức đây? Đến khi nào em mới có thể chấp nhận được sự thật rằng, anh và em đã quá xa, không thể nào bên nhau được nữa? Đến khi nào?
Anh đã cùng em đi trên một đoạn đường không ngắn nhưng cũng chẳng đủ dài, sau đó quay người bước đi trên con đường của mình. Thế giới của anh thật sự rất lớn, con đường anh đi cũng rất dài. Còn em, em chỉ có thể đứng đó, nhìn anh rời xa. Dù sao thì em cũng cảm ơn anh, cảm ơn anh vì đã cho em những cảm giác quý giá của một thời thanh xuân lắm nuối tiếc. Sống tốt anh nhé!
anhanh2003
Đánh mất cũng là một dạng hạnh phúc...
Đời này dài lắm, nếu một phút giây nào đó bạn ngã quỵ vì những tổn thương hay mất mát, bạn sẽ lập tức chẳng còn gì, nhưng chỉ cần bạn có thể tìm thấy và hưởng thụ niềm vui từ "mất mát" đó.
Đời này dài lắm, nếu một phút giây nào đó bạn ngã quỵ vì những tổn thương hay mất mát, bạn sẽ lập tức chẳng còn gì, nhưng chỉ cần bạn có thể tìm thấy và hưởng thụ niềm vui từ "mất mát" đó, bạn chắc chắn sẽ cảm thấy hạnh phúc hơn rất nhiều.
Người ta vẫn bảo "muốn thấy cầu vồng phải biết chấp nhận những cơn mưa", cuộc sống mà chúng ta thuộc về chưa bao giờ là dễ dàng cả, dần dần sẽ xuất hiện những thuận lợi và nghịch cảnh, đắc ý và thất ý, hạnh phúc và đau khổ, tất cả bủa vây ôm lấy mỗi chúng ta. Và thế là cuộc sống có thêm biết bao điều hối tiếc, biết bao âm thanh cất lên vô vọng. Vào những khoảnh khắc khó khăn của cuộc đời, chúng ta đối mặt với thách thức, vấp ngã, chúng ta đứng giữa ranh giới lựa chọn giữa lợi và hại, được và mất, và chúng ta trưởng thành từ chính những gì mình đã trải qua.
"Trong khi bạn khóc lóc vì mất đi ánh mặt trời, vô tình cũng đã bỏ lỡ cả một bầu trời sao", câu nói này sẽ giúp chúng ta thức tỉnh suy nghĩ về sự khác biệt giữa "có được" và "đánh mất". Chắc hẳn sẽ rất dễ dàng để nhận ra có được điều gì đó là một dạng hạnh phúc, nhưng đánh mất một thứ gì đó cũng là một dạng hạnh phúc khác.
Khi bạn nhận ra hạnh phúc của việc sở hữu, đồng thời cũng sẽ ý thức được chân lý mất đi. Như việc chúng ta thất vọng vì đã từng hy vọng, chúng ta buồn vì trước đó từng rất vui. Vậy nên, chúng ta cần hiểu đánh mất là đau khổ, nhưng không thể vì mất đi một điều gì đó mà rơi vào tuyệt vọng, mất niềm tin vào cuộc sống, chúng ta không thể vì mắc kẹt trong "vũng bùn" lo lắng và nuối tiếc mà vứt bỏ mọi điều.
Vạn vật trên thế gian đều được tạo nên từ hai mặt song song, có lợi ắt phải có hại, những gì là hoàn hảo, hoàn mỹ đều không hề tôn tại. Nên khi bạn đối diện với nuối tiếc và mất mát, điều quan trọng là hãy mạnh dạn chấp nhận sự thực ấy, đừng lấy bất kì lý do nào ra để biện minh cho việc mình hèn nhát và nhụt chí. Mỗi bước chân trên đường đời đều phải thật vững chắc, phải có ý chí kiên cường và một tinh thần bất diệt.
Dù đường phía trước là bùn lầy, là mấp mô hiểm trở hay tồn tại đầy rẫy những hiểm nguy, dù cho bạn có sợ hãi tiến về phía trước thì cũng nhất định không được trốn tránh, mặc cho việc bạn có thể bị thương và đổ máu, nhưng chỉ cần bạn có thể dũng cảm bước tiếp thì vinh quang phía trước nhất định sẽ thuộc về bạn.
Đời này dài lắm, nếu một phút giây nào đó bạn ngã quỵ vì những tổn thương hay mất mát, bạn sẽ lập tức chẳng còn gì, nhưng chỉ cần bạn có thể tìm thấy và hưởng thụ niềm vui từ "mất mát" đó, bạn chắc chắn sẽ cảm thấy hạnh phúc hơn rất nhiều. Hãy để bản thân chấp nhận những thứ không còn thuộc về mình, có lẽ sẽ rất đau khổ, nhưng ngoài bản thân bạn ra không ai có thể giúp bạn vượt qua điều đó.
Nếu bạn cảm thấy tổn thương và đau khổ, điều đó có nghĩa bạn đã trưởng thành. Lúc nhận ra những thứ từng thân thuộc nay đã không còn là của mình nữa, chắc bạn sẽ khóc đấy, thậm chí khóc rất to rất thảm,... Nhưng ngoài kia, thế giới của bạn vẫn tràn đầy ánh sáng.
Để tồn tại, chúng ta cần học cách hưởng thụ niềm vui khi "có được", đồng thời cũng cần học cách hưởng thụ lạc thú vì "mất đi". Thực ra, "đánh mất" vừa là đau khổ, vừa là hạnh phúc, vì trong khi bạn mất đi thứ gì đó cũng đồng nghĩa với việc bạn đang có lại một thứ khác, như mất đi ánh mặt trời thì sẽ có lại cả bầu trời sao vậy!
Chúng ta mất đi màu xanh tươi non của cỏ lá nhưng có lại được cả thế giới thu vàng, chúng ta mất đi thanh xuân rực rỡ thì có được cuộc đời trưởng thành, dạn dĩ... Vậy nên, hãy tự hào vì mình đã trải qua những điều quý giá, hãy vui vẻ đối diện với khó khăn, luyến lưu và mất mát, vì sau tất cả, hạnh phúc là do con người chọn lấy mà thôi!
PhươngB
Khi đã thực sự trưởng thành, người ta sẽ không còn đau khổ Khi đủ 18 tuổi, người ta được coi như đã trưởng thành. Nhưng trưởng thành ấy chỉ là về mặt thân thể. Còn như nói đến trưởng thành trong nhận thức, tinh thần có khi phải mất cả đời người ta mới đạt được. Một chàng trai tìm đến một vị đại sư thổ lộ về những đau khổ trong lòng. "Trưởng thành...