Giá như chồng bị giáng chức!
Tôi thèm một cuộc sống khác. Cuộc sống bên cạnh người chồng rất đỗi bình thường.
Người ta bảo số tôi sướng, có được một người chồng thành đạt lại thoáng tính. Chồng nó 37 tuổi, nhưng thuộc vào mẫu người thành đạt sớm. Anh có đủ địa vị, tiền bạc, quyền lực và điều quan trọng nhất là anh chăm lo cho cuộc sống của gia đình, không để cho vợ con thiếu thốn bất cứ thứ gì. Hai vợ chồng tôi có một cậu con gái đáng yêu và một cơ ngơi mà ai cũng thèm muốn.
Thế nhưng tôi lại là người cảm giác như bao nhiêu đấy vẫn chưa đủ. Bạn bè tôi ai cũng bảo” “Mày sướng quá hóa rồ. Ngồi trên đống vàng thế mà vẫn còn kêu ca”. Thế nhưng có ở trong chăn thì mới biết chăn có rận. Nhiều khi tôi mong sao chồng mình không thành đạt đến thế. Mọi thứ danh vọng tiền tài chỉ nằm ở mức vừa phải thì cuộc sống của gia đình tôi hạnh phúc hơn.
Chồng tôi là người thành đạt sớm.
Chồng tôi là người kề cận một sếp bự, luôn tháp tùng sếp đi khắp trong nam ngoài bắc và cả ra nước ngoài nữa. Đi đến đâu cũng được tiếp đón, nịnh bợ từ A đến Z. Là người thân cận nhất với sếp nên những ai muốn tiếp cận và được việc đều phải qua cửa chồng tôi và thế là anh ấy có rất nhiều tiền, quà cáp thì vô kể.
Video đang HOT
Hồi đầu, tôi cũng hãnh diện khi có người chồng được nhiều người quỵ lụy và nhờ vả như vậy. Có quà cáp gì chồng tôi cũng để cho tôi tự cất giữ, tự vun vén. Chưa bao giờ anh hỏi là tiền trong nhà cất giữ được bao nhiêu? hay chi tiêu sao tốn kém thế! Tôi hạnh phúc vì chồng tin tưởng và vun vén cho gia đình như vậy.
Thế nhưng thực tế thì ngoài quà cáp, chồng tôi cũng nhận được nhiều thứ khác mà bản thân một người vợ như tôi không bao giờ muốn chấp nhận. Bởi anh đi vắng hằng ngày, thậm chí có tháng chỉ ở nhà có mấy ngày thôi. Tôi biết ngoài kia anh cũng bận rộn làm việc rồi tiếp khách suốt ngày. Thế nhưng nhiều lúc công việc không chỉ bàn bạc ở văn phòng, mà còn quán nhậu rồi tiếp khách ở những nơi nhạy cảm khác. Chồng tôi xem đó là chuyện đương nhiên dù chưa bao giờ anh nói thẳng ra điều đó. Thỉnh thoảng tôi vẫn thấy trong vali của chồng những loại bao cao su mà chúng tôi không sử dụng ở nhà. Tôi hỏi thì chồng tôi trả lời: “Công việc buộc phải thế! Em không phải để ý làm gì. Dù anh có vui vẻ ở đâu nhưng cuối cùng cũng không đi khỏi được cái nhà này, vợ và con vẫn là tất cả với anh. Em yên tâm đi!”.
Thế nhưng làm sao tôi yên tâm được, lòng tôi như vỡ vụn ra khi nghe những lời đó. Dù có tự huyễn hoặc mình hàng trăm lần, dù có tìm bao nhiêu lời bào chữa cho chồng thì tôi cũng không thể nào chấp nhận được sự thật đó.
Thực tế thì chồng tôi đi quanh năm suốt tháng, thời gian về nhà chỉ đếm trên đầu ngón tay và với vợ chồng tôi hai chữ “tâm sự” trở thành xa xỉ. Chồng tôi không có thời gian để nghe tôi nói hết 3 câu qua điện thoại vì anh bận… Tôi lại thấy nước mắt chảy ra lúc nào không hay. Sống như thế này mà lại có thể gọi là sung sướng được sao.
Tôi muốn sinh cho anh một đứa con trai nhưng anh bảo anh đi suốt rồi bia rượu như vậy không tốt để sinh con. Nghe nói vậy tôi lại càng nghi ngờ hơn. Biết đâu đấy ngoài kia anh đã có đứa con trai rồi nên không muốn sinh thêm nữa. Chứ bình thường người ta vẫn mong có nếp có tẻ, nhà tôi không phải là không có điều kiện để có thể chăm sóc và nuôi nấng con nên người. Tại sao anh năm lần bảy lượt từ chối?
Bao ngày đêm vắng chồng, tôi dày vò mình với ý nghĩ anh đang ngủ với ai đó ngoài kia. Nhiều khi tôi ao ước chồng tôi bị giáng chức để trở về nhà. Tôi thèm khát cái cảm giác được cùng chồng lo toan tiền nong, ngược xuôi chợ búa, cơm nước và dọn dẹp nhà cửa giống như các bạn của tôi. Tôi thèm cảm giác cả nhà cùng đi chơi với nhau và cùng nhau ăn bữa cơm đầm ấm. Chứ không phải cả đêm ngồi vò võ nước mắt ngắn dài mà không dám gọi điện cả cho chồng vì sợ anh bận như thế này.
Nghe tôi kêu khổ nhiều các bạn tôi lại bảo tôi “rảnh rổi quá nên sinh nông nổi”. Tôi cũng không biết liệu mình có phải đang lên cơn “giở người” không? Nhưng tôi thèm một cuộc sống khác. Giá như chồng chỉ là một nhân viên bình thường!
Theo Phunutoday
Chồng xé váy, bẻ giày ép tôi nghỉ việc
Chồng tôi nói anh không chịu được việc vợ mình đi suốt, công tác xuyên ngày đêm, lại càng không chịu được việc vợ ăn mặc đẹp cho đàn ông khác ngắm.
Phải những ai lấy chồng rồi mới biết được thế nào là "vỡ mộng" sau khi kết hôn. Nếu như khi hẹn hò, yêu đương... đàn ông thường tỏ ra yêu chiều, cung phụng bạn gái, rồi nói "sau này em thích làm gì thì cứ làm anh không cấm đoán, hay công việc của em tốt mà...", thì sau khi bước sang cuộc sống hôn nhân phụ nữ mới biết được thế nào là "giam hãm", thế nào là mất tự do, chẳng có người phụ nữ nào lấy chồng mà có thể đòi hỏi được tự do tự tại làm những gì mình thích cả.
Tôi đang ở trong hoàn cảnh "tiến thoái lưỡng nan" bởi sự ngăn cản của chồng. Công việc của tôi là trợ lý giám đốc, trước khi kết hôn chồng tôi đã biết điều đó, anh thường xuyên khen ngợi tôi tài giỏi, lương cao và ủng hộ công việc của tôi. Tôi không hề giấu giếm anh về công việc, đã nhiều lần tôi nói với anh rằng công việc của tôi khá bận rộn, lại hay phải tiếp xúc với đàn ông. Bởi làm trợ lý giám đốc thì việc giao tiếp, xã giao với khách hàng là chuyện thường xuyên, rồi khi giám đốc đi đâu trợ lý phải theo đó..., khi đó anh cười và không hề tỏ ra phản đối. Vậy mà chỉ sau khi kết hôn chưa đầy nửa năm chồng tôi nhất mực bắt tôi bỏ việc, anh còn đưa ra lý do hết sức vô lý, ép tôi phải bỏ việc bằng được.
Anh mạnh miệng tuyên bố giữa nhà "nếu em không bỏ việc thì đừng trách anh ngoại tình... (Ảnh minh họa).
Chồng tôi nói anh không chịu được việc vợ mình đi suốt, công tác xuyên ngày đêm, lại càng không chịu được việc vợ ăn mặc đẹp cho đàn ông khác ngắm... Hôm đó, anh mạnh miệng tuyên bố giữa nhà "nếu em không bỏ việc thì đừng trách anh ngoại tình...". Tôi không biết câu nói đó là do lúc nóng nảy anh nói ra hay trong suy nghĩ của anh đã sẵn sàng ngoại tình. Nhưng những gì chồng tôi nói, những suy nghĩ thiển cận của chồng khiến tôi vô cùng thất vọng.
Đáng ra lấy được vợ đẹp, vợ tài giỏi chồng tôi phải lấy đó làm hãnh diện, đằng này lúc nào chồng tôi cũng tỏ vẻ khó chịu mỗi khi tôi ăn vận đẹp đi làm, hay mỗi lần tôi đi công tác 1, 2 ngày về là anh lại sinh sự, kiếm chuyện ra để cãi nhau. Tôi đã quá chán ngán với một người chồng ích kỷ như anh.
Tôi không hiểu sao chồng tôi có thể cư xử với vợ như một gã lưu manh, ít học đến vậy. Nếu đúng là người "có học" thì anh đã không bày ra những trò "trẻ con" này. Chồng tôi đường đường là nhân viên ngân hàng, là thạc sỹ kinh tế vậy mà chồng tôi có thể đang tay phá nát giày cao gót, xé rách váy của vợ chỉ nhằm mục đích "để cho cô ăn mặc kín đáo hơn khi đi làm, những bộ váy ôm sát người, đôi giày cao chót vót này chỉ phù hợp với đám con gái hư hỏng, gái làng chơi thôi".
Giờ đây ngày nào tôi cũng sống trong căng thẳng vì sự ghen tuông mù quáng, "kém học thức" của chồng. Công việc áp lực đã đủ khiến tôi mệt mỏi rồi, tôi không thể ngày nào cũng căng tai ra nghe lời chỉ trích của chồng, lại càng không thể suốt ngày lo cất quần áo, váy vóc, giày dép đi. Còn công việc đối với tôi không chỉ là chỗ mưu sinh mà đó còn là đam mê. Làm việc gì cũng có những hạn chế của nó, trợ lý giám đốc là công việc không dễ dàng gì có được. Tôi không thể vì sự ghen tuông vô cớ của chồng mà đánh mất công việc này. Tôi phải làm gì để chồng tôi hiểu và thông cảm cho công việc của tôi?
Theo Phunutoday
Chết lặng khi biết tin nhắn tinh vi của chồng tôi trong Facebook Anh ôm chặt lấy tôi xin lỗi rối rít. Thì ra bấy lâu nay anh lừa dối tôi chỉ vì hết cảm xúc. Chào bạn đọc tâm sự, Lâu lắm rồi tôi mới có thể trải lòng ra với mọi người. Chỉ mong có thể vơi đi nỗi buồn, thất vọng và đau đớn tột cùng của mình. Tôi và chồng tôi hiện...