Giá không đi đến cùng…
Nga sống trong nỗi đau khổ tưởng có thể giết chết cô được. Ám ảnh về việc chồng ngoại tình có lẽ sẽ không đáng sợ và đau đớn đến thế nếu cô không truy đến cùng…
Cuộc sống của vợ chồng Nga vẫn luôn được mọi người ngưỡng mộ vì sự tròn trịa của nó. Nga và Lợi lấy nhau vì tình yêu, kinh tế hai vợ chồng khá giả và họ có một bé trai bụ bẫm. Một cuộc hôn nhân viên mãn như vậy hẳn khiến nhiều người ao ước lắm. Có lẽ chính vì điều đó, đôi lúc Nga đã tin chồng nhiều quá. Cô tạo cho anh mọi khoảng riêng tư mà anh cần. Cô luôn nghĩ anh sẽ không thể mong muốn điều gì nhiều hơn một tổ ấm hoàn hảo đến thế. Nhưng Nga đã nhầm…
Ở đời, mấy ai mà hiểu hết được lòng tham của con người. Nhất là đàn ông, họ luôn có ham muốn và khát khao với những thứ lạ. Đó là bản tính được chinh phục. Chính vì bản tính đó mà Lợi bị một cô đồng nghiệp trẻ đẹp làm siêu lòng và bước vào một mối quan hệ ngoài hôn nhân. Bản thân Lợi luôn ý thức được đó là điều không tốt, anh muốn thoát ra nhưng cô nhân tình lại tìm mọi cách đe dọa sẽ nói cho vợ anh biết, phá vỡ hạnh phúc gia đình anh làm Lợi sợ chưa dám dứt khoát.
Lần lữa mãi chưa biết làm cách nào để thoát ra khỏi mối quan hệ sai trái, thì mọi chuyên bị Nga phát hiên. Chính mắt cô bắt gặp hình ảnh chồng mình, tan sở, anh đèo cô ả kia về nhà, cô ta lả lơi ôm eo anh tình tứ. Tối đó, Nga ngồi trước mặt chồng yêu cầu anh thừa nhận sự thật. Trong tâm trạng đau khổ vì trót có lỗi với vợ lại bị vợ phát hiện, anh ngồi rạp xuống bên cô mà rơm rớm nước mắt: “Anh xin lỗi, anh có tội với em và con, chỉ vì không giữ được mình anh trót quan hệ với cô ta một lần. Sau đó cô ấy cứ đe dọa, nói sẽ báo cho em biết, anh sợ quá mà chẳng biết làm thế nào. Em hãy tha thứ cho anh lần này. Anh xin thề sẽ không bao giờ phạm sai lầm nữa”.
Nga là người phụ nữ có ăn có học, cô hiểu hơn ai hết không thể vì một người con gái không xứng đáng mà khiến cái gia đình này tan vỡ. Chồng cô cũng đã biết lỗi, cái cần bây giờ là buộc anh phải thấy rằng anh đã sai như thế nào và phải phải sống như thế nào vì sự tha thứ của cô ngày hôm nay.
Có lẽ mọi việc sẽ trở nên tốt đẹp hơn nếu những điều Nga muốn biết chỉ dừng lại ở việc muốn chồng cô thừa nhận có mối quan hệ để anh từ bỏ nó. Nhưng sự hậm hực trong lòng Nga lại khiến Nga phạm phải sai lầm lớn. Cô cảm thấy không hiểu cô thua ả nhân tình đó ở điều gì mà khiến Lợi dám đẩy một cuộc hôn nhân hạnh phúc đến bờ vực của sự đổ vỡ. Nga yêu cầu chồng nói thật tất cả những cảm giác của chồng khi bên cô nhân tình. Điều gì làm anh thấy thú vị và hứng thú hơn là khi bên cô. Bị vợ bắt phải nói nếu không sẽ không tha thứ, Lợi đành ngậm ngùi tâm sự.
Những lời nói của Lợi như mũi dao đâm sâu vào trái tim và lòng tự trọng của Nga. Cô thấy bị xúc phạm khi chồng nói cảm giác mới mẻ và sức hút với thể xác của một người đàn bà xa lạ đã hấp dẫn anh. Sau buổi tối nói chuyện đó, Nga trở về phòng, đóng kín cửa với lí do “Muốn ở một mình”.
Chẳng có ai bên ngoài hay biết rằng đã có một biến cố lớn đến thế đối với gia đình Nga. Cô không làm ầm ĩ lên, cũng không xỉ vả chồng thậm tệ. Với mọi người, hai vợ chồng cô vẫn là một cặp uyên ương hạnh phúc. Ngay cả ả nhân tình của Lợi cũng thấy khó hiểu vì sự dứt khoát của anh mà không hề lo lắng ả sẽ nói cho Nga biết như mọi lần. Nhưng sau những nụ cười hờ hững trên môi Nga và Lợi, những phút giây bên nhau của hai vợ chồng thật đáng sợ.
Video đang HOT
Sau một tuần bắt chồng ra ngoài sofa nằm, Nga quyết định mở cửa phòng cho chồng. Nhưng mỗi lúc nằm bên chồng, những lời Lợi nói làm cho Nga cứ hình dung ra cảnh chồng đê mê bên thân thể người đàn bà khác. Cô thấy ớn lạnh và khinh bỉ. Lợi đưa tay ôm lấy vợ từ phía sau, Nga lại mường tượng ra cảnh chồng “vồ vập” người đàn bà ấy. Mọi thứ cứ bủa vây lấy tâm trí Nga khiến cô không sao có thể bình thường được với chồng.
Lợi cảm nhận được rõ sự xa lánh của vợ. Anh thấy nhục nhã và xấu hổ. Cảm giác tội lỗi làm anh càng lúc càng thu mình lại. Nga cũng biết chồng nhận ra thái độ không muốn gần gũi của mình. Cô ước gì mình đừng bắt chồng nói hết mọi cảm giác khi bên người đàn bà ấy để giờ đây cô không bị ám ảnh như vậy.
Lại một đêm nữa, nằm trên cùng một chiếc giường, hai vợ chồng quay mặt về hai phía bờ tường. Tiếng thở của hai người hàng đêm cứ dài thườn thượt. Giá mà Nga đừng cố đi đến cùng của sự thật…
Theo Bưu Điện Việt Nam
Chiếc giường đơn
Em hiểu, sẽ đau khổ thế nào nếu chiếc giường đó là giường đôi. Hàng đêm, em sẽ không ngủ nổi vì sự rộng quá mức cần thiết cho một người nằm...
Em quen cách tự nắm lấy tay mình, tự nhìn ngắm mình trong gương, tự nói và tự nghe, tự hát và tự cười, tự buồn rồi tự vui, tự khóc rồi tự khô. Em quen với cách sống một mình, quen với chiếc giường chỉ lăn 1 vòng, quen với hai chữ đơn côi.
Ngày em bước về nhà anh làm dâu theo sự sắp đặt của bố mẹ anh, anh vùng vằng bỏ đi để em ê chề trước bà con làng xóm. Mẹ bảo em:
- Con hãy gắng chịu. Thực tình tính nó rất tốt nhưng đôi khi cũng hay buồn bực vô lý.
Bố thì mặt đỏ gay gắt:
- Nó mà bước chân vào cổng thì đừng có trách tao. Thằng này hỗn quá rồi!
Em im lặng không buồn. Biết buồn làm sao khi mà thực tình lỗi cũng không phải tại anh. Chúng ta đâu có yêu nhau, đâu đã gặp nhau được mấy lần. Em chỉ nghe bố mẹ anh kể về anh như một chàng trai ngoan hiền đến mức thường bị các cô gái chèo kéo. Anh làm xây dựng và thường xuyên phải đi công trình, thường xuyên phải sống trong cảnh cô đơn và buồn chán.
Anh cũng chỉ biết em là một cô giáo làng mồ côi, chịu thương chịu khó. Em chưa từng yêu ai. Ngày đến xin em về làm dâu, mẹ anh đã quỳ xuống bên em mà nức nở:
- Cháu thương bác thì về làm dâu bác...
Đám cưới được tổ chức khi cả hai đứa mới gặp nhau được đôi ba lần.
Sau ngày cưới, anh xin phép bố mẹ đưa em lên thành phố sống. Anh bảo:
- Tôi không yêu cô. Lấy cô để vừa lòng bố mẹ thôi.
Anh đi đặt một chiếc giường đơn, đủ để em có thể nằm thoải mái trong sự đơn côi thường nhật. Nhưng em không oán trách anh. Em hiểu, sẽ đau khổ thế nào nếu chiếc giường đó là giường đôi. Hàng đêm, em sẽ không ngủ nổi vì sự rộng quá mức cần thiết cho một người nằm.
Ngày anh đi, em trang trí cho chiếc giường thật đẹp. Những cánh hồng đỏ thắm được dính lần lượt vào thành giường. Em khâu một túi thơm thật dễ chịu để dưới gối. Em cũng tự tìm một lớp dạy mới gần khu trọ để tự nuôi sống bản thân. Quan trọng hơn, em ngại sự cô đơn.
Qua mùa thu, anh lại trở về và mang theo nhiều ưu phiền khó nói. Anh đưa cho em một chút tiền và ngắm ngía mãi căn phòng không thôi. Rồi anh ngủ liền một mạch, ngủ như chưa bao giờ có một giấc ngủ ngon thế.
Từ hôm đó, đều đặn anh trở về đúng 5 giờ chiều và dắt xe đi khi chưa quá 8 giờ. Căn phòng bỗng có sự thay đổi kì lạ.
Anh trải chiếu nằm dưới đất, không đòi hỏi, không kêu ca. Sáng sáng, anh chạy thể dục lòng vòng quanh khu phố rồi trở về ăn cơm em nấu. Anh mang phin và cafe về nhờ em:
- Em biết pha cafe thì hôm sau pha cho tôi.
Em lắc đầu. Sớm hôm sau anh dậy thật sớm cùng em pha cafe. Anh bảo:
- Em thực tình rất khéo tay.
Không hiểu vì sao nhưng em rất vui vì câu nói đó. Dù chúng ta đã trở thành vợ chồng nhưng đó là lần đầu tiên em thấy hạnh phúc.
Nhiều lần tan dạy trở về thấy anh mải mê với giấc ngủ vụng trộm trên giường, em không cầm được cảm xúc. Có lẽ, anh thích mùi hương, thích cách bài trí, thích chiếc giường đó đến mức chỉ cần đặt lưng xuống là chìm đắm trong giấc ngủ.
Cho đến một ngày mưa bão, em ngấm nước mưa trên đường từ trường về nhà rồi đổ bệnh. Em ốm, được tận hưởng sự chăm sóc ân cần, được người khác lo lắng. Chiếc giường đơn không còn trống trải.
Sáng hôm sau nằm trọn trong tay anh, áp đôi môi nóng bừng vào má anh, nghe anh thở đều đều, nhìn ngắm từng đường nét gương mặt khắc khổ của anh, em tin mình có thể vượt qua những ngày mưa bão.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Vỡ mộng Cuộc sống của Công và Linh bình yên đến đáng sợ. Không có những lời cãi vã, những tiếng vùng vằng, họ im lặng, có thể để chờ ngày ra tòa ly dị. Công nằm vật ra giường. Một thứ mùi ẩm mốc, bụi bặm sộc lên tận mũi. Chiếc giường của hai vợ chồng bỗng chốc trở nên cô quạnh vì bị...