Không lối thoát vì đang ngoại tình trong tư tưởng
Tôi biết tôi đầy tội lỗi, ngàn lần có tội với con vì không xứng đáng là mẹ nó. Nhưng chồng tôi như một bức tường vững chắc mà mỗi lần đến gần, tôi đều bị đập đầu vào.
Tôi viết tâm sự này trong tâm trạng thất vọng, lo sợ và chán chường về cuộc sống của mình và không biết giải quyết mọi việc thế nào. Mặc dù biết hành động của mình là sai, là không thể ngụy biện nhưng cứ mỗi khi đặt ra một phương hướng giải quyết cho mình, tôi lại không thể thực hiện được.
Tôi đã kết hôn được hơn 1 năm, có một em bé gần 1 tuổi, kinh tế gia đình tương đối ổn định. Chúng tôi kết hôn dường như là vì tình yêu, tôi nói vậy vì tôi không chắc lắm là chồng mình có yêu mình hay không mà chỉ là vì tôi yêu anh ấy thôi. Tôi hình như không bao giờ cảm nhận được cái gọi là tình yêu ấy, chồng tôi lúc nào cũng lạnh lẽo, khó gần, luôn làm theo ý của mình mà không quan tâm đến người khác ra sao. Không phải anh ấy không biết nghĩ mà là vì anh chỉ nghĩ thôi, nhưng khi nói ra lại phũ mồm lắm, chưa bao giờ làm tôi thấy mình được yêu và tôn trọng cả.
Sau khi kết hôn gia đình tôi sống khá ổn, công việc của hai vợ chồng đều tốt, thời gian đầu khi mới sinh con tôi tạm thời nghỉ công việc yêu thích của mình để tiện bề chăm bẵm cho cháu. Có điều chồng tôi thường xuyên đi về muộn đêm hôm, khoảng 12h-2h đêm, một tuần đi đến hết ngày thứ bảy. Lý do thì nhiều lắm, cái nào cũng hợp lý cả.
Khi nhắc nhở thì anh ấy luôn làm ầm ĩ và cho đó là cuộc sống của anh, anh chỉ có vậy, không chấp nhận được thì ly dị, có thể đấy là tính cách của anh. Trong khi ở cùng nhau tôi đã vai lần phát hiện a có chat chít với nhưng người con gái khác, tuy rằng tôi có gặng hỏi, nhưng a luôn lờ đi vào coi đó là chuyện rất bình thường. Khi tôi làm ầm lên thì anh lại bực tức và chúng tôi lại xảy ra mâu thuẫn tuy vậy tôi cũng chưa dám tìm hiểu thêm là tình cảm của họ đến đâu.
Chính vì chồng luôn đi về muộn nên chúng tôi thường xuyên cãi nhau, do mỗi người đều có cái tôi quá lớn. Những lúc cãi nhau đến đỉnh điểm, chồng tôi thường văng tục chửi bậy và thậm chí đánh tôi mặc dù ở ngoài anh ấy được coi là người tốt. Anh cũng không quan tâm nhiều đến con, từ bé đến giờ cũng ít bế ẵm, quan tâm con ăn uống ra sao. Tuy nhiên, xét về mặt nào đó thì anh vẫn yêu con, dù ít khi gặp mặt con vì khi về thì nó đã ngủ rồi.
Video đang HOT
Chúng tôi thường xuyên giận nhau, và nhiều lúc mất tôn trọng nhau đến đỉnh điểm. Thậm chí có nghĩ đến chuyện ly hôn nhưng rồi do tác động của hai bên gia đình mà chúng tôi vẫn sống cùng nhau, và thực ra là vì tôi thấy mình vẫn còn yêu chồng, vẫn muốn sống cùng anh ấy, và không muốn mất anh. Tôi đã cố gắng chăm sóc anh hết sức có thể, đáp ứng mọi thứ anh cần, nhưng cái tôi cần là trái tim anh thì hình như tôi chẳng bao giờ có được.
Thế rồi tôi ngoại tình,ngoại tình trong tư tưởng, ngoại tình bằng cách lén lút online gặp gỡ những người đàn ông khác. Ban đầu, tôi đến với họ chỉ để sẻ chia những cảm xúc của mình, những phút đắng cay mà mình phải chịu đựng, thế rồi tôi gặp anh. Tuy rằng chưa gặp mặt nhau lấy một lần, nhưng sau những lần tâm sự, khóc như mưa, tôi đã trải lòng với anh về chồng mình, người chồng tôi nhất mực yêu thương nhưng cung không ít lần thượng cẳng chân hạ cẳng tay với tôi. Càng ngày tôi càng dấn sâu vào mối quan hệ với anh, tôi một mặt muốn gặp gỡ hàn huyên với anh, một mặt sợ rằng, gặp anh rồi, không biết gia đình nhỏ của tôi sẽ đi về đâu?
Và giờ đây, cứ mỗi lần cãi nhau với chồng, tôi lại xoa dịu mình bằng cách trò chuyện với anh, nói những câu bông lơn, nhận lại từ anh những câu nói đầy yêu thương mà chắc chả bao giờ tôi được nghe từ chồng mình.Tôi sa dần vào thứ tình cảm tội lỗi này. Cứ mỗi lần tôi quyết tâm chấm dứt chuyện đấy thì chồng tôi lại làm cho tôi bị một vố nào đó, hoặc đánh, hoặc chửi bới tôi và tỏ ra không cần gia đình này.
Tôi biết tôi đầy tội lỗi, ngàn lần có tội với con vì tôi không xứng đáng là mẹ nó. Nhưng tôi chỉ mong chồng quan tâm đến vợ nhưng chồng tôi gần như là một bức tường vững chắc mà cứ mỗi lần đến gần, tôi đều bị đập đầu vào đấy. Chỉ cần chồng tôi mỗi buổi tối ở nhà với hai mẹ con, nói chuyện với tôi, ăn cơm cùng hai mẹ con, tối tối hai vợ chồng cùng làm cái gì đấy. Chỉ cần như thế tôi cũng sẽ dễ dàng để từ bỏ thứ cảm xúc tội lội kia.
Nhưng tôi đã làm đủ cách, từ chăm sóc nhẹ nhàng, ân cần, tình cảm đến việc lấy con ra để bố nó có thể quan tâm cũng không được. Và cứ mỗi lần chồng đi về muộn, tôi lại có ý nghĩa tội lỗi là ngày mai sẽ trả thù chồng.
Tôi không muốn ly hôn vì không muốn con mất cha và vì trong sâu thẳm tôi biết mình vẫn yêu chồng. Nhưng tôi đã làm đủ cách rồi vẫn không thay đổi được quan hệ của hai vợ chồng. Hiện tại tôi sống gần như là trầm cảm, dù hàng ngày vẫn phải đi làm, chăm sóc con cái bình thường.
Tôi mệt mỏi với cuộc sống này quá. Có thể tôi là một người phụ nữ lăng loàn nhưng tôi không muốn sống thế này mãi, chỉ muốn là một người phụ nữ bình thường được chồng yêu, nhưng sao khó quá.
Theo Bưu Điện Việt Nam
"Anh không xứng đáng để yêu em..."
Em nói đầy thách thức "Em sẽ không lấy một người không có nghề nghiệp và tiền đồ như anh. Anh không xứng đáng đê yêu em...". Sau khi em bước đi, anh đã quyêt định phục thù...
Lời nói đó như lưỡi dao cứa vào trái tim đang mê mêt vì em. Vây mà em phũ phàng và dứt khoát: "Hãy chứng minh cho em thấy anh tài giỏi như thế nào rồi hãy đến tìm em". Sau khi em bước đi, anh quyết chí phục thù.
Anh đem cả trái tim chân thành ra mà bày tỏ tình cảm với em, vậy mà em phũ phàng từ chối. Em còn nói anh không có nghề nghiệp, liệu có nuôi nổi bản thân không mà đòi yêu và lấy em? Sĩ diện trong anh bị tổn thương quá lớn. Anh quyết sẽ phải làm cho em thay đổi cách đánh giá về anh.
Anh vốn là chàng trai không được học hành tử tế cho lắm, học hết lớp 12, anh nghỉ học đi làm. Nhưng rồi công việc vất vả, anh chuyển hết chỗ này đến chỗ khác. Ỷ thế bố mẹ khá giả đôi chút nên anh cứ thây kê, việc gì cũng chỉ làm trong vài tháng là xin nghỉ, mà có đi làm đa phần đều xin thêm tiền bố mẹ. Có thể nói anh sống lông bông, không mục đích, không lí tưởng và định hướng gì cho tương lai.
Nếu có một điểm sáng duy nhất trong con người anh lúc đó thì chính là tình cảm mà anh dành cho em. Ngay lần đầu gặp gỡ, vẻ nết na thùy mị của em làm anh mê mệt. Trong lòng anh chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ thay lòng đổi dạ, mặc dù anh còn chưa kịp bày tỏ tình cảm với em. Anh quyết tâm muốn lấy được em.
Anh tìm đủ mọi cách thức để gây ấn tượng và chinh phục em. Em dường như không bận tâm với điều đó lắm thì phải. Em dửng dưng trước sự nhiệt tình hừng hực của anh. Chính vì thái độ đó anh càng lao vào cuộc yêu với quyết tâm ngùn ngụt là chinh phục được em.
Anh nào có ngờ, ngày anh bày tỏ tình cảm em lại phũ phàng từ chối đến vậy. Lúc đó anh nghĩ không yêu một người là bình thường, nhưng em có nhất thiết phải đánh vào tự trọng và sĩ diện của anh như thế không? Anh cảm thấy bị coi thường. Ngay khi em nói rằng, một người đàn ông mà không tự nuôi sống được bản thân bằng chính sức lực của mình thì không bao giờ có thể là chỗ dựa cho vợ con được. Chính vì thế anh bắt đầu thay đổi, đê cho em thấy.
Em đã đi một nước cờ nguy hiểm, nhưng niềm tin trong em là có cơ sở... (Ảnh minh họa)
Sau buổi tối em thẳng thừng từ chối. Anh không tìm gặp em nữa, cũng không nhắn tin, điện thoại. Anh bắt đầu xin vào làm viêc ở môt công ty. Tất nhiên, với trình độ phổ thông như anh chỉ có thể làm công nhân. Điều đó giúp anh hiểu ra rằng, muốn thăng tiến trong sự nghiệp cần có học vấn. Anh về nhà nhờ đứa em gái đang học đại học ôn tập giúp lại bài vở. Anh thi một lớp học đại học tại chức và anh đỗ. Vậy là hàng ngày, ban ngày anh đi làm, tối tranh thủ đi học. Anh dần dần nhận ra niềm hứng khởi trong công việc. Những tháng lương do anh chịu khó đi làm đầy đủ đã dần giúp anh trang trải cho cuộc sống của chính mình mà không cần ngửa tay xin thêm tiền bố mẹ.
Thực sự có đôi lúc anh cảm thấy mệt nhoài vì phải gồng mình lên kham nhiều việc nhưng cứ nghĩ tới câu nói của em làm anh không thể nào thôi cố gắng được. Anh không thể để em khinh thường anh mãi được. Suốt thời gian đó, anh tuyệt nhiên không tìm gặp em.
Công việc mỗi ngày một suôn sẻ, anh được cất nhắc lên vị trí cao hơn do tính chăm chỉ và cận thận trong mỗi việc làm. Càng làm lâu, anh càng nhận ra được tính chất của từng việc. Mọi người khen anh có tố chất, chỉ là trước kia anh không thực sự cố gắng mà thôi. Anh thăng tiến nhanh chóng không ai ngờ, dần dần anh leo lên được chức phó phòng sau khi hoàn thành tấm bằng đại học tại chức.
Anh dần quên cái dự định sẽ tìm gặp em để nói cho em biết anh hoàn toàn có thể thành công. Anh nghĩ có thể giờ em đã quyết định gắn bó đời mình với một người đàn ông khác mà em cho là xứng đáng. Nhưng rồi chính em là người tìm gặp anh: "Cuối cùng thì em đã đợi được tới ngày thấy anh trưởng thành và thành đạt như ngày hôm nay. Không hiểu anh có còn muốn cùng em xây một tổ ấm như lời anh nói ngày trước hay không, nhưng suốt thời gian qua em vẫn luôn đợi anh".
Anh không hiểu mình đang được đón nhận điều gì nữa. Dường như em đang chấp nhận anh. Giờ anh mới hiểu ra rằng, em đã có tình cảm với anh từ dạo đó, nhưng vì muốn anh thay đổi cuộc sống mà em phải làm như thế. Có lẽ em đã đánh cược vào anh. Nếu ngày đó, em từ chối và anh thây kệ, chúng mình sẽ mãi xa nhau. Hoặc nếu anh thay đổi như ngày hôm nay nhưng tình cảm lại không còn cho em nữa, em cũng sẽ không thể bên anh. Em đã đi một nước cờ nguy hiểm, nhưng niềm tin trong em là có cơ sở. Anh thành công rồi và... vẫn còn yêu em.
Một đám cưới chuẩn bị được diễn ra, hơn tất cả mọi lời, anh chỉ muốn nói: "Cảm ơn em nhiều lắm, vợ yêu!".
Theo Bưu Điện Việt Nam
Anh đã lừa dối em quá nhiều Anh, khi nhìn thấy những tấm ảnh đó em đã không đứng vững được. Sự thất vọng về con người, tình cảm mà anh dành cho em xâm chiếm tất cả. Trước đây, cũng chỉ vì một người con gái khác mà anh đã từ bỏ em. Anh quay lại nói lời xin lỗi, em ngây thơ tưởng rằng đó chỉ là một...