Giá khi cưới cô ấy, tôi hiểu rằng…
Hôn nhân không thể mơ hồ, đó là điều trước sau gì bạn cũng sẽ phải hiểu ra. Tình yêu và tiền bạc sẽ có đóng góp 50-50 trong hạnh phúc hôn nhân; Hãy là một người chồng mà dù bất cứ xảy ra chuyện gì cô ấy cũng muốn gọi cho bạn đầu tiên…
Gerald Rogers, một diễn giả nổi tiếng, là người vừa bước ra từ cuộc hôn nhân 16 năm của mình. Không thể làm gì hơn cho một mối quan hệ tưởng chừng như bền vững trọn đời, Rogers chỉ biết ghi ra những lời khuyên mà anh vẫn nói rằng ước gì mình được nghe khi vừa mới ngỏ lời cầu hôn với vị hôn thê.
Dưới đây là bài viết của Gerald Rogers:
“Tôi chẳng phải một chuyên gia về hôn nhân. Tôi thậm chí còn không phải là một người giỏi trong lĩnh vực này. Bởi, nếu thế thì tôi đã không ngồi đây, viết về những lời khuyên mà bản thân tôi chỉ ước ao đã được nghe khi còn chưa quá muộn.
Giờ đây thì tôi chỉ có thể nói rằng: Giá khi cưới cô ấy, tôi hiểu rằng…
1. Đừng hết si mê
Phải trải qua rất nhiều chuyện và sau những cuộc cãi vã lúc nhỏ, lúc lớn thì tôi mới hiểu ra rằng điều làm cho phụ nữ cảm thấy hụt hẫng nhất sau khi kết hôn là cách các ông chồng thể hiện tình yêu của mình. Nhớ lại khi yêu, tôi đã cưng chiều cô ấy nhường nào, những đón đưa, hò hẹn, những món quà bất ngờ và chắc chắn rồi, thiếu làm sao được những lời có cánh (dù chỉ là qua tin nhắn). Nhưng kết hôn, nó giống như một kiểu phản ứng hóa học mà sau đó làm cho mọi thứ trở đều nên bình thường, hiển nhiên như đến bữa thì ăn cơm vậy.
16 năm kết hôn ấy, chúng tôi chẳng có mấy khi hò hẹn đi chơi riêng 2 người, hoặc có đi chăng nữa thì cũng chỉ là đến một vài địa điểm quen thuộc, tôi làm việc của tôi, cô ấy làm việc của cô ấy. Những điều chúng tôi nói với nhau mỗi ngày cứ tối giản, bình thường dần đi, và chỉ xoay quanh những thứ rất thực tế, chẳng có bóng dáng nào của những lời yêu đương chứ đừng nói là tán tỉnh như xưa. Cái gọi là si mê không hẳn là biến mất nhưng nó hình như không quan trọng nữa. Khi ấy, tôi chẳng lo lắng hay suy nghĩ chút nào, cứ mặc nhiên gạt nó sang một bên và cho rằng cuộc sống còn trăm nghìn thứ cần phải lo lắng…
Nhưng tôi sai! Phụ nữ bao giờ cũng thích được theo đuổi, cô ấy không hề thay đổi nhu cầu đó sau khi kết hôn. Còn tôi lại vô tình đánh rơi mất sự si mê của mình từ năm nào của cuộc hôn nhân, tôi cũng chẳng nhớ nổi.
Video đang HOT
2. Tuyệt đối không nói dối
Phụ nữ luôn rất nhạy cảm với những lời nói dối, vì thế tôi phải chân thành khuyên bạn rằng, chọn cách giải quyết nào cũng được nhưng tuyệt đối tránh xa việc nói dối. Trừ trường hợp duy nhất là sức khỏe hiện tại của vợ bạn không cho phép, ngoài ra thì bạn luôn luôn nên nói thật, bất kể đó là việc gì, trầm trọng đến mức nào. Phụ nữ có lòng vị tha rất lớn, cô ấy có thể sẽ tha thứ cho mọi lỗi lầm của bạn, riêng với lời nói dối thì không.
Chỉ cần một lời không thật, bạn tự nhiên sẽ đưa mối quan hệ của mình vào một tình huống rất căng thẳng. Mọi thứ diễn ra sau đó, cho dù đã có sự hứa hẹn của bạn thì cô ấy cũng sẽ chỉ tin 70% và để dành 30% cho sự nghi ngờ. Đàn ông luôn tìm cách nói sự việc theo hướng nào an toàn nhất cho mình, bất kể nó xa với sự thật bao nhiêu, còn phụ nữ thì lại coi những lời nói dối là thể hiện của một tình yêu không đủ lớn. Cứ thế, các bạn đều có lý do cho cách nghĩ riêng của mình, mỗi người một hướng rồi xa nhau khi nào chẳng hay.
3. Tiền cũng quan trọng như tình yêu
Tình yêu và tiền bạc sẽ có đóng góp 50-50 trong hạnh phúc hôn nhân của bạn. Nhiều người cho rằng mối tương quan này có thể thay đổi, nghĩa là tình yêu lớn thì chuyện tiền bạc chỉ ảnh hưởng chút xíu, thậm chí là chẳng ảnh hưởng gì. Những người nghĩ thế chắc hẳn chưa kết hôn, hoặc hoàn toàn không bao giờ phải nghĩ đến chuyện kiếm tiền.
Trong hôn nhân, tiền bạc là một trò chơi đồng đội mà ở đó 2 người sẽ phải cùng hỗ trợ nhau, đi đến được tận cùng là chiến thắng. Nếu 2 người cùng trong một trò chơi nhưng lại bất đồng quan điểm, khác mục đích, không chia sẻ được nhiệm vụ với nhau thì khả năng chiến thắng là rất hiếm hoi. Ngược lại, nếu 2 bạn cùng đồng lòng, cho dù xuất phát điểm có thấp đến thế nào thì kết quả đạt được cũng có thể rất ngạc nhiên
Trước hôn nhân, tình yêu nói lên sự bền vững của mối quan hệ, sau hôn nhân, tiền bạc mới thể hiện sự bền vững đó. Nếu sau khi lấy nhau, kinh tế gia đình bạn dần ổn định và phát triển sau mỗi năm, bạn có thể yên tâm. Còn nếu gia đình bạn cứ lục đục mãi về chuyện tiền nong, hãy cẩn thận!
4. Biết san sẻ
Phụ nữ thực ra bản lĩnh chẳng kém gì đàn ông nhưng bao giờ họ cũng muốn có một bờ vai để tựa vào. Thế nên, việc của các ông chồng đơn giản là làm một bờ vai đủ mạnh cho vợ mình những khi có thể. Bản lĩnh của đàn ông không chỉ thể hiện qua từ “trụ cột” lớn lao, nó còn thể hiện ở cách thấu hiểu từng suy nghĩ nhỏ của người bạn đời. Đừng tiếc thời gian chia sẻ và lắng nghe mọi điều cô ấy muốn nói để 2 bạn trở thành tâm giao chứ không phải chỉ là một cặp đang sống chung nhà. Hãy là một người chồng mà dù bất cứ xảy ra chuyện gì cô ấy cũng muốn gọi cho bạn đầu tiên, nếu không bạn rất có thể sẽ giống tôi bây giờ.
Nếu các bạn đã có con, bạn sẽ càng hiểu hơn về cái mà tôi gọi là san sẻ ở đây. Bởi rõ ràng chẳng phải ông chồng nào cũng sẵn sàng giúp đỡ với vợ, nhất là trong khoảnh khắc cả 2 đều đã mệt mỏi. Tuy nhiên, hãy nhớ dù bạn có mệt đến đâu thì vợ bạn vẫn là người mệt hơn, bận rộn hơn và cô ấy có lẽ đã rất lâu rồi chẳng có thời gian dành riêng cho mình. Nếu nhận được sự sẻ chia của bạn lúc này, đó là món quà vô giá dành cho cô ấy, nó khiến cho mối quan hệ của 2 bạn trở nên bền chặt và sâu sắc hơn rất nhiều.
Mỗi hành động dù nhỏ của bạn đều sẽ được cô ấy ghi nhận, vì thế hãy nhớ thể hiện, bất cứ lúc nào có thể!
Trên đây là những lời khuyên gìn giữ gia đình hạnh phúc từ một người đã thất bại trong hôn nhân. Có thể tin, hay không tin, tùy bạn!”
Theo VNE
Chị dâu siêng chơi nhác làm
Dù xuất thân trong gia đình nghèo khó nhưng chị dâu rất mạnh tay sắm sanh quần áo, giầy dép. Sau khi đọc xong bài viết "Bất lực với cô vợ nắng mưa thất thường", tôi như thấy hình ảnh gia đình mình trong đó.
Gia đình tôi vốn là người gốc Bắc di cư vào miền Nam làm ăn. Nhà tôi có 4 anh chị em, hai chị đầu thì lấy chồng, sinh sống ngoài Bắc, còn tôi và một anh kế trên theo bố mẹ vào Nam. Nhưng cách đây 5 năm, anh trai tôi bị bệnh viêm gan B nên sức khỏe suy giảm, phải nghỉ việc để ra Bắc điều trị bệnh. Khoảng thời gian này thì anh bắt đầu quen chị - là chị dâu của tôi bây giờ. Còn tôi sau khi học xong cấp ba, cũng quyết định về Hà Nội để tiếp tục học đại học nên bây giờ, chỉ có bố mẹ tôi ở trong đó.
Anh trai và chị dâu quen nhau được một thời gian thì bố mẹ tôi đề cập với gia đình chị dâu về chuyện cưới xin nhưng chị không chịu cưới "nếu không có nhà". Dù thời điểm đó, hoàn cảnh gia đình tôi rất khó khăn nhưng bố mẹ tôi vẫn cố gắng xoay sở để xây nhà cho anh trai. Hiện tại, anh chị đã cưới nhau và có một cô con gái ngoan, còn tôi cũng đang là sinh viên năm thứ ba và sống cùng nhà với anh chị.
Anh trai tôi vì sức khỏe yếu nên không đi làm ở cơ quan mà mở một cửa hàng bán dụng cụ máy móc, còn chị dâu thì làm nhân viên y tế của trường học. Công việc của chị chỉ làm mỗi buổi sáng nên lương rất thấp, không đủ chi tiêu. Còn cửa hàng anh trai cũng ít khách nên thu nhập cũng chỉ để trang trải chi phí sinh hoạt hàng ngày. Gia đình chị dâu tôi rất nghèo nhưng cách sống của chị thì không cần - kiệm như những người cùng hoàn cảnh.
Từ khi chị về làm dâu, ngoài công việc một buổi ở trường thì hầu như chị không làm bất cứ việc gì cả. Nhà cửa lúc nào cũng bừa bộn, luộm thuộm. Chị thích gì mua nấy, khi nào cũng sắm sanh quần áo, giầy dép mới dù kinh tế gia đình cũng không mấy dư dả.
Chị luôn miệng nói " Rất yêu thương anh em vì anh bệnh tật suốt" nhưng hành động của chị lại không như thế! Có những việc rất nhỏ nhặt như lau nhà, rửa bát, chị cũng phải kéo anh vào làm cùng. Thấy anh tất bật với việc cửa hàng, lại bị chị dâu "sai vặt", tôi thấy thương anh quá nên lại xắn tay vào làm thay anh. Nhưng dường như trong mắt chị dâu, chỉ có gia đình bên ngoại là người thân, mọi sự giúp đỡ của gia đình tôi cho vợ chồng anh chị, chị đều không quan tâm.
Nếu như chỉ có những lý do vụn vặt đó thì có lẽ gia đình chúng tôi cũng không phải nặng lòng vì anh chị như vậy! Bố mẹ, anh em nhà chị hễ gặp ai cũng bảo chị đi làm dâu rất khổ, mỗi lần chị muốn ngủ hay muốn nhờ người khác làm việc gì, chị đều phải lấy lý do nhức đầu, trúng gió. Và hầu như tuần nào chị cũng bị "trúng gió" hai ba lần, dù chẳng ai bắt ép chị làm việc gì. Không những thế, mỗi lần anh trai tôi có công việc đi đâu với bạn bè, chị đều kêu la " vợ mệt, con ốm mà anh còn đi được sao?". Lâu dần như thế, gia đình tôi cũng chẳng thể biết được lúc nào chị ốm thật, lúc nào chị ốm giả.
Cứ sống chung với vợ chồng anh chị, tôi cảm thấy rất ức chế, khó chịu (Ảnh minh họa)
Dù hai anh chị cưới nhau được 4 năm nhưng bố mẹ tôi vẫn thường xuyên gửi tiền ra cho hai vợ chồng. Có lẽ cũng chẳng phải lo nghĩ về chuyện tiền nong nên chị chẳng cần chăm lo gì cho gia đình và chi tiêu mọi thứ rất thoải mái. Thấy chị sắm sanh quá nhiều đồ không cần thiết, gia đình tôi có góp ý thì chị cau có khó chịu. Đến khi anh tôi góp ý nhẹ nhàng thì chị nổi đóa lên: "Em chỉ có thế thôi! Nếu cảm thấy không ở được thì ly dị cho sớm". Điệp khúc đó của chị cứ lặp đi lặp lại mãi khiến anh tôi cũng chán và dần xuôi theo...
Những lúc bức xúc trước thái độ của chị dâu với mọi người trong gia đình, tôi chẳng dám nói với mẹ vì mẹ rất hay lo lắng. Hơn nữa, mẹ cũng đã già, lại hay bệnh tật nên tôi chẳng không muốn mẹ phải suy nghĩ nhiều. Nhưng khi tôi chưa nói chuyện gì với mẹ thì chị dâu đã đi nói xấu với mọi người rằng: "Các cô nhà chồng em ở rất tệ với bà con, làng xóm". Cuối cùng, mẹ tôi phải bỏ cả công việc để về Bắc xem mấy chị em ăn ở với mọi người ra sao mà lại để điều tiếng xấu như vậy?
Nhưng khi được chứng kiến mọi việc, thấy chị dâu không lo vun vén cho gia đình mà còn giả tạo trước mặt mọi người nên mẹ cũng sớm nhận biết được chị dâu là người thế nào. Trong một lần, mẹ tôi phát hiện ra chị dâu nói dối anh trai tôi nên mẹ đã nhẹ nhàng chuyện trò với anh để góp ý với vợ. Chị đã không nhận ra lỗi lầm của mình mà còn làm ầm ĩ lên, cãi lại chồng vì tội " không tin tưởng vợ" và dọa "ra tòa giải quyết luôn cho nhanh chóng". Sau đó, chị lấy lý do "bà ngoại ốm" và bỏ về nhà ngoại suốt cả tuần liền.
Nếu như những gia đình khác gặp phải hoàn cảnh này thì chắc hẳn đã để cho anh chị ở riêng tự lo tài chính, để chị dâu biết chăm lo cho gia đình, biết quý trọng đồng tiền hơn. Nhưng bố mẹ tôi chỉ có mỗi anh là con trai, anh lại bệnh tật suốt nên không thể để anh sống tự lập như thế được. Anh tôi hàng tháng ngoài tiền sinh hoạt trong gia đình, chi phí thuốc thang đã mất 4 triệu. Nhiều lúc anh cũng muốn làm ngoài để kiếm thêm thu nhập nhưng vì sức khỏe anh quá yếu nên mỗi lần làm việc quá sức, anh lại đổ bệnh.
Thời gian gần đây, chẳng biết chị nói gì với anh mà anh tỏ ra rất khó chịu mỗi lần mẹ và em gái góp ý với anh về chị. Có lần, anh còn bênh vợ và lớn tiếng quát mẹ đã khiến mẹ khóc rất nhiều. Còn chị dâu thì còn đi buôn chuyện với xóm giềng rằng: "Đến cả con đẻ còn coi thường bố mẹ thì chuyện con dâu, con rể khinh thường bố mẹ là phải rồi".
Khi nghe được người ta kể lại những điều đó, tôi giận chị dâu thì ít, hận anh trai mình thì nhiều. Từ trước tới giờ, gia đình tôi rất yêu thương nhau, chẳng bao giờ để lại điều tiếng xấu trong thiên hạ. Đến tận bây giờ, khi bố mẹ đã gần 70 tuổi nhưng vẫn thường xuyên lo lắng, chu cấp tiền bạc cho anh chị... vậy mà anh chị lại nỡ bất hiếu như vậy sao?
Nhiều lúc tôi nghĩ, hay là mình ra ngoài ở trọ cho thoải mái để không phải chịu những cảnh ức chế như thế này? Nhưng rồi tôi lại nghĩ, nhà anh chị đang ở cũng là nhà của bố mẹ, nếu tôi ra ngoài sống thì chị dâu sẽ rất hả hê vì chị đã đạt được mục đích. Càng nghĩ đến gương mặt sung sướng của chị ta, tôi lại không muốn ra đi nữa.
Giờ tôi là người trong cuộc nhưng không đủ tỉnh táo để quyết định mình phải sống thế nào cho phải nữa? Tôi rất mong sẽ nhận được những lời tư vấn, lời khuyên chân thành của các bạn độc giả!
Tôi xin chân thành cảm ơn!
Theo PNO
Không lẽ cái số nó vậy Dẫu biết tính anh trăng hoa và tôi xem đó là số kiếp nhưng lần này thì không như vậy. Tôi không nhớ từ bao giờ mình hay khóc mỗi khi đêm về. Có lẽ từ cái ngày tôi biết anh lén lút qua lại với một người phụ nữ khác. Dẫu biết tính anh trăng hoa và tôi xem đó là số...