Gia đình em đã “nhà quê” nhưng lại còn lên giọng chê tôi ít học
Yêu nhau hơn 1 năm, cho tới ngày xác định cưới xin, về nhà em xin phép tìm hiểu đi lại thì tôi lại bị phản đối.
Đó là điều mà tôi chưa bao giờ nghĩ tới, vì bản thân tôi luôn nghĩ, mình là trai thành phố, còn em tỉnh lẻ, lại còn gia đình không bề thế bằng nhà tôi. Vậy mà cuối cùng, chính tôi lại bị phản bội.
Ngày em về nhà tôi, bố mẹ tôi ưng em lắm, bố mẹ bảo em nhìn hiền lành, ngoan ngoãn, vui vẻ, ăn nói dễ nghe. Nói chung, bố mẹ tôi không chê trách gì em cả. Cả nhà đều đồng ý dù nhà em và nhà tôi cách xa nhau. Thấy tôi có vẻ cương quyết, bố mẹ đồng ý không một lời ngăn cản. Tôi thì luôn nghĩ, chỉ là vấn đề phía gia đình tôi, giờ cả nhà tôi chấp thuận em thì tôi chỉ đợi tới ngày về nhà em thưa chuyện, không còn gì to tát nữa.
Chúng tôi yêu nhau và hoàn toàn không nghĩ đến chuyện em có học thức cao hơn tôi rất nhiều
Thế mà, nào ngờ, ngày về nhà em, tôi lại không được lòng như mong đợi. Có lẽ, em chưa nói chuyện tôi chỉ học hết trung cấp, còn em thì học xong đại học, thậm chí còn theo học thạc sĩ. Vì em làm nhà nước nên cần phải có tấm bằng đó. Với lại, em cũng đi du học nước ngoài về, thế nên, chuyện tôi thua kém em về trình độ cũng dễ hiểu.
Video đang HOT
Sau này, em rất có tương lai. Vì công việc của em với trình độ của em thật sự rất dễ có chỗ đứng, chỉ cần quan hệ tốt. Em cũng là niềm hi vọng của bố mẹ. Bố mẹ em luôn mong em sẽ lấy một người chồng học thức cao, công việc tốt, tri thức chứ không phải công việc làm thuê biết ngày nào ngày ấy ở công ty tư nhân như tôi. Nên khi hỏi tôi về công việc, về trình độ, và được tôi trả lời thẳng thắn, có vẻ, cả nhà em không hài lòng. Mọi người nhìn nhau không nói gì, chỉ chăm chăm gắp thức ăn.
Tôi đã hiểu phần nào. Sau hôm ấy, tôi có dò hỏi em nhưng em không nói. Em bảo, bố mẹ em không chê gì cả. Nhưng sao nhà em không niềm nở, không bàn tính chuyện cưới xin, làm tôi buồn quá. Chuyện cưới xin lẽ ra nhà gái phải sốt sắng chứ đằng này, cả nhà em cứ bình chân như vại.
Nhưng gia đình em sợ, chúng tôi sẽ không hạnh phúc vì sự chênh lệch đó
Tôi thúc giục em cho bố mẹ tôi về chơi thì em bảo từ từ, vì nhà em chưa chuẩn bị tinh thần. Chúng tôi đã xác định rồi, bước đầu là phải để hai bên gia đình nói chuyện, có gì mà chưa được. Em làm vậy khiến tôi nghi ngờ tình cảm của em.
Thấy thái độ của tôi, em mới thú nhận tất cả. Em bảo, bố mẹ em chê tôi học ít. Vì sau này, người vợ mà học cao hơn chồng, công việc tốt hơn chồng sẽ nảy sinh nhiều thứ mâu thuẫn gia đình, vợ chồng khó mà hạnh phúc. Em bảo, bố mẹ em nói, một gia đình mà vợ giỏi hơn chồng thì gia đình đó khó ổn định được. Một là, người vợ sẽ ngoại tình vì chán chồng vô dụng, hai là chồng sẽ chán nản, sinh sự và vũ phu. Thế đấy, tại sao gia đình em lại võ đoán như thế. Nghe em nói, tôi chán hẳn.
Tôi không còn nghĩ tới chuyện cưới xin nữa. Hôm sau, tôi nói với em, bố mẹ tôi cũng hết ý định về nhà em, nếu như vậy, em nên chọn cho mình người đàn ông khác, học cao hiểu rộng hơn em. Khi đó, chắc em sẽ lấy tiến sĩ. Nghe vậy, có vẻ lúc này em mới &’tỉnh’ ra. Em có vẻ tiếc tôi, hối hận và níu kéo.
Em bảo từ từ em giải thích với bố mẹ. Nhưng tôi không muốn làm rể một gia đình coi thường tôi, coi thường gia đình tôi như vậy. Nếu em giàu có thì khác, đằng này, nhà em ở quê, nhà tôi ở tỉnh, em chẳng có gì, chỉ có cái mác học cao. Bố mẹ em không hiểu gì về con mình lại chỉ dựa vào chuyện đó mà ngăn cấm tôi, đúng là tôi đã nản lắm rồi! Vậy thì tôi đành cầu cho em hạnh phúc!
Theo Phunutoday
Bữa cơm ra mắt mẹ chồng nhớ đời
Chắc hẳn sẽ có nhiều bạn nữ gặp phải tình huống &'khó đỡ' như mình trong lần đầu ra mắt mẹ chồng. Quả thực dù bây giờ đã làm con dâu của mẹ ngót 5 năm nhưng thỉnh thoảng vẫn bị gia đình nhà chồng trêu tới tím mặt tím mày.
ảnh minh họa
Mình và chồng từ lúc quen và cưới nhau là 2 năm. Gia đình anh là một gia đình trí thức cơ bản, bố anh đã mất, nhà chỉ còn mẹ và cô em gái đang du học nước ngoài. Anh không theo nghiệp bố mẹ gò bó bản thân trong môi trường nhà nước mà tự lực phấn đấu và hiện đang là trưởng phòng dự án cho một công ty của Nhật tại Việt Nam. Anh không hào nhoáng nhưng rất đàn ông, ở cạnh anh mình thấy vô cùng ấm áp và an toàn. Thực sự mình cảm thấy rất may mắn vì đã quen và lấy được anh làm chồng.
Lúc quen nhau, vì tuổi của anh và mình cũng đã tương đối, anh 31 còn mình 27 nên yêu nhau được nửa năm thì anh đặt vấn đề cưới xin. Trước đó mình cũng yêu 1 lần nhưng chỉ là tình yêu thời sinh viên mơ mộng, ra trường họ quyết tâm về quê lập nghiệp vì vậy mà đã đường ai nấy đi. Mình cũng thuộc kiểu kén chọn, bởi thế mà quãng thời gian đi làm cũng được bạn bè mai mối nhưng mãi sau này khi quen anh mình mới có ý định yêu đương nghiêm túc.
Đó là một ngày mùa hè, lần đầu ra mắt mẹ chồng tương lai cũng như bao bạn nữ khác mình rất hồi hộp. Mặc dù ngoại hình và học thức mình thuộc dạng khá nhưng khả năng nấu ăn thì cũng hơi kém. Thật may, mẹ anh cũng là người thoải mái, không bắt ép mình phải nấu cơm ra mắt gì cả mà tự tay làm hết mọi thứ. Quả thực mẹ anh như vậy cũng khiến tâm lý mình cởi mở hơn rất nhiều. Nhưng để có nhiều thời gian nói chuyện mình cũng lăng xăng chạy đi chạy lại phụ bếp núc để hai mẹ con thêm thân thiết hơn.
Chuyện cũng chẳng có gì đáng nói nếu như trong bữa ăn mình chả may lỡ làm một việc nhớ lại mình vẫn không hết sượng sùng. Không biết trước đó chồng mình có nhắc khéo sở thích của mình hay không mà mẹ anh nấu toàn những món khoái khẩu của mình đặc biệt là món canh cua và cà muối.
Dù rất ý tứ nhưng khi cắn miếng cà đầu tiên thì ôi thôi nước bắn đằng nước hạt bay đằng hạt mà bay đi đâu không bay lại bay ngay vào bát cơm mẹ chồng mình. Lúc đó mình bối rối mà xấu hổ kinh khủng chỉ muốn kiếm chỗ nào chui vào ngay lập tức. Cứ tưởng sẽ bị nhận ngay một bản ca anh hùng thì tự dưng mẹ chồng mình phá lên cười rồi nói: "Không sao, không sao ngày xưa mẹ cũng từng như con đấy". Thế là cả nhà được trận cười "no" cả bữa.
Từ đó về sau, hễ ăn canh cua và cà muối là mình lại nhớ tới kỷ niệm vô cùng ấm áp đó. Thế nên dù sống cùng nhà với mẹ chồng suốt 5 năm nhưng bữa cơm nào nhà mình cũng tràn đầy tiếng cười và hạnh phúc khôn tả. Mình cảm thấy mình đúng là một trong số rất ít cô nàng ngoài kia có thể ăn ý và có được &'bà' mẹ chồng đáng yêu đến vậy. Bởi thế người ta vẫn nói &'đàn bà sướng hay khổ là do mẹ chồng' mà.
Theo blogtamsu
Chỉ cần anh về với mẹ con em, em sẽ tha thứ tất cả Em không đòi hỏi gì nhiều, chỉ cần anh nghĩ lại và quay trở về bên em, yêu thương mẹ con em như trước kia, em sẽ tha thứ tất cả và gia đình mình sẽ lại hạnh phúc như trước kia. "Loại đàn bà như cô đừng mong tôi tha thứ!" Chồng ơi, ngày mình lấy nhau em đã hỏi anh "Sẽ...