Giá có người nắm tay nói Đừng đi
Bạn bè nói em thật sướng khi suốt ngày được vi vu. Nào ai biết em chỉ mong một người nào đó chạy đến ôm lấy em và bảo đừng đi nhé, ở lại vì anh được không.
Em ngồi trong phòng chờ ngay trước cửa lên máy bay. Tiếng động cơ bên ngoài ầm ì vang động cả một góc trời. Những hành khách kế bên chúi mũi vào điện thoại, laptop,… thi thoảng nở nụ cười. Chỉ riêng em ngẩn ngơ nhìn ra khoảng không đầy ánh sáng mà tưởng chừng như tối đen trước mặt.
Bạn bè nói em thật sướng khi suốt ngày được vi vu. Nào ai biết em chỉ mong một người nào đó chạy đến ôm lấy em và bảo đừng đi nhé, ở lại vì anh được không. Nhưng chẳng ai cả. Những cuộc đưa tiễn ngọt nhạt cũng thưa dần khi tần suất bay của em dày lên nhanh chóng. Một phần công việc, một phần đam mê. Em ao ước được chạm tới bầu trời, cùng với một người nào đó.
Thật lòng em luôn muốn có ai đó níu giữ em ở lại (Ảnh minh họa)
Người đã từng nắm tay em ngay lần đầu tiên gặp mặt. Một cách thật bất ngờ. Anh bảo ngồi nhìn em lặng lẽ khóc, từ xa, thương không chịu nổi. Em vẫn nhớ khoảnh khắc đó, chúng ta là hai người xa lạ. Nhưng em cũng nhớ anh đã lo lắng và ân cần đặt vào tim em những bước chuyển tình cảm đầu tiên, khi anh bảo: “Có anh ở đây rồi, em đừng buồn đừng khóc nữa nhé!”
Video đang HOT
Ấy vậy mà em cũng không khóc nữa thật. Bao nhiêu muộn phiền tan vào không trung, nhanh đến bất ngờ. Em thấy lòng mình trống rỗng, mọi thứ mờ ảo. Tới khi nhận ra thì em đã yêu anh tự lúc nào. Chúng ta đã thương nhau tự lúc nao.
Người ta bảo tình cảm dễ đến thì dễ đi. Em xua tay, nào tin nổi. Hạnh phúc ta đang có, âu yếm ta gửi trao, những ngọt ngào em giấu trong ngực, những bồi hồi vẹn nguyên cho những lần hò hẹn, những chộn rộn khó tả mỗi lần anh đón đưa. Tháng ngày trôi qua mà em vẫn nghĩ mình yêu anh, nhiều như ngày đầu. Hoặc nhiều hơn, rất nhiều. Em không rõ.
Chỉ biết mọi thứ trong anh vội vàng tan biến. Lạnh nhạt và hững hờ. Cảm giác như mọi thứ rơi tõm vào một hố sâu mà không ai trong chúng ta kéo lên được. Em nhìn anh, anh nhìn em. Cứ như thế, trong cái bâng khuâng của những kẻ thương nhau mà không nói được, biết nhau đau mà không cảm được. Vậy là xa.
Tình dễ đến thì cũng dễ đi anh à (Ảnh minh họa)
Em cứ ngồi đó. Uể oải đến lạ thường. Không dưng nhớ ra một câu nói nào đó của một nhà văn mới nổi – Thật dại dột khi bạn nhất định phải cần một người nào đó mới có thể hạnh phúc.
Em tự hỏi mình liệu có thực sự cần anh không, hay em chỉ đang cần một người nào đó nắm tay mình và giữ em ở lại. Mọi thứ nhạt nhòa, không rõ nét. Có lẽ tình cảm em dành cho anh cũng vậy. Như mảng sương khói bảng lảng trong những buổi chiều tà, vương vất nhưng không gợi chút gì hoàn chỉnh. Hẳn là chữ quên đã tìm đến và gõ cửa trái tim em. Chỉ là em cố chấp và bảo thủ đến mức tin rằng anh là người duy nhất và không cho phép một người nào đó khác bước vào. Em khờ dại quá đúng không anh? Nhưng giờ thì mọi chuyện sẽ khác, sẽ khác…
Em xách chiếc túi nhỏ, chậm rãi bước vào khoang nối ra máy bay. Bỏ lại sau lưng những mệt nhoài và lo nghĩ. Em tự nhủ với lòng mình, mong khi trở về, có người nào đó ôm em và bảo đừng đi nữa, ở lại với anh, được không. Được không?
Theo Tiin
Em yêu những cái nắm tay
- Từ cái nắm tay đầu tiên đầy bối rối, cái nắm tay giữa phố đông người... đến cái nắm tay "thô bạo" anh kéo em ra khỏi căn phòng chật chội thiếu ánh sáng.
Em yêu cái nắm tay đầu tiên đầy bối rối. Anh hào phóng chìa cả bàn tay cho em nắm lúc mình leo núi. Em ngập ngừng, lẩm nhẩm nghĩ trong đầu: "Ừ thì mình vừa mới yêu nhau cơ mà!", rồi run rẩy phó mặc bàn tay nho nhỏ trong tay anh. Những ngón tay động đậy, đẫm mồ hôi, rụt rè và xấu hổ như thuở mới tập tành yêu.
Em yêu cái nắm tay giữa phố đông người. Những ánh mắt hiếu kỳ ngoái lại nhìn hai kẻ đang yêu khư khư dính chặt lấy nhau. Những ngón tay đan thật chặt, vừa khít kì lạ, như một lời quả quyết đầy thách thức: "Này nhé! Đố em dám chạy đi đâu. Này nhé! Phải cho họ thấy rằng chúng mình yêu nhau. Em ngại ngần gì chứ? Dũng cảm lên đi nào! Hãy để anh đưa em qua mọi nẻo đường..."
Ảnh minh họa
Em yêu cái nắm tay ấm áp ngang qua một chiều cuối thu ngả nghiêng là gió. Những chiếc lá vàng trải dài bước chân. Anh lặng yên dắt em đi bên cạnh, lắng nghe thời gian thì thầm bên tai một điều thật khẽ: "Em sẽ không cô độc đâu cô bé! Anh sẽ cùng băng qua tất cả những ngày gió và mùa đông lạnh còn dài phía trước, với nồng nàn hơi ấm bàn tay".
Em yêu cái nắm tay "thô bạo" anh kéo em ra khỏi căn phòng chật chội thiếu ánh sáng. Mỗi khi buồn, em lại tự giam mình trong căn phòng tối, tự giằng xé giữa một mớ bòng bong suy nghĩ. Cái nắm tay vội vã và mạnh mẽ đến nỗi không cho em một giây lau khô những giọt nước mắt nhem nhuốc trên gương mặt. "Nhìn kìa em! Phía trên kia là bầu trời xanh hi vọng. Đừng thu lu trong cái vỏ ốc xấu xí. Bởi cuộc sống vẫn trôi. Và ngày mai nắng lên, nỗi buồn hôm nay đã cũ lắm rồi."
Em yêu cái nắm tay những lúc em tựa đầu vào vai anh. Anh nhẹ nhàng cầm lấy đôi bàn tay xinh xắn, đặt trên chúng những ngón tay thô ráp, tặng cho em một bình yên rất trong lành giữa cuộc sống bao bộn bề, nặng nhọc. "Chừng nào yêu thương còn đong đầy, anh sẽ che chở em những khi em yếu đuối nhất. Đừng nghi ngờ những điều vẩn vơ. Hãy vững niềm tin vào anh, em nhé!"
Và như thế, những cái nắm tay lặng thinh mà ân cần biết bao yêu thương, biết bao tin cẩn của anh đi cùng em xuyên suốt năm tháng. Lúc ngại ngùng, lúc cuồng nhiệt, lúc mạnh mẽ, lúc hiền hòa như tình yêu - luôn rực rỡ những gam màu cảm xúc. Anh bước ra từ thế giới thần kỳ, với phép màu là cái nắm tay và tình yêu anh chân thành. Cuộc sống lúc sôi nổi niềm vui, lúc trầm lắng buồn phiền, nhưng em chẳng sợ đâu khi có anh bên cạnh.
Này chàng trai của em, hãy mau đến bên em hò hẹn cùng phố... Bởi ngón tay em đang nhớ anh vô vàn!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Ấm áp những cái nắm tay Đôi khi, chỉ cần một cái nắm tay cũng giúp hai người xa lạ bỗng trở nên thân quen, khiến những giận hờn bỗng chốc tan biến, khiến bạn bình tĩnh, ấm áp và mạnh mẽ hơn... Có một câu nói rằng: "Còn gì trong cuộc sống có thể tươi đẹp hơn hình ảnh một chàng trai và cô gái, tay nắm chặt...