Giá chồng nghèo đi 1 chút
Đã gần 1 năm rồi tôi chưa được ăn bữa cơm với chồng theo đúng nghĩa. Với tôi, những bữa cơm thường chỉ là sự nguội lạnh của đồ ăn và cảm giác trống trải, uất nghẹn chờ chồng.
Người ta ước có được vị trí của tôi bây giờ, còn tôi, tôi chỉ ước có một buổi tối đầm ấm bên chồng, một đêm nằm gối đầu vào tay chồng ngủ mà không bị làm phiền bởi những cuộc điện thoại liên hồi.
Tôi đang phải tự học cách thích nghi với những lời khen ngợi: “Gia đình cậu hạnh phúc thế”, “Nhất cậu mới kiếm được người chồng như vậy”. Mỗi lần nghe họ khen như thế, miệng tôi cười nhưng tim thì đau nhói. Vì họ không hiểu được rằng, gần 1 năm qua, kể từ khi gia đình tôi phất lên nhờ công việc làm ăn của chồng thuận lợi, tôi chưa được ăn với chồng bữa cơm. Anh ấy về rất muộn, có hôm báo trước, có hôm không. Cũng có hôm chồng tôi về nhà với bộ dạng say mèm vì đi tiếp khách. Thời gian đầu tôi tự nhủ với lòng mình cố gắng chấp nhận vì đó là công việc. Nhưng khi nó trở thành một điệp khúc, lặp đi lặp lại trong cuộc sống của hai vợ chồng thì tôi cảm thấy mình kiệt sức.
Cuộc sống của tôi trở thành địa ngục kể từ khi công việc làm ăn của chồng phát đạt (ảnh minh họa)
Tôi cảm thấy chán chường khi phải chờ chồng từ ngày này qua ngày khác. Tôi biết chồng mình là người nghiêm chỉnh, không bồ bịch linh tinh nhưng vì công việc bận bù đầu nên anh không còn đủ sức để dành thời gian cho vợ con. Những buổi sinh nhật vắng anh, ngày lễ kỉ niệm anh về muộn… Chuyện như vậy đã trở thành cơm bữa. Điều đau khổ là tôi không thể cáu với anh, bởi vì toàn bộ cái gia đình này đang dựa vào anh mà sống. Anh đang lao vào kiếm tiền như con thiêu thân lao vào lửa. Càng làm ra tiền, anh càng ham, mà kiếm tiền vì ai? Chẳng phải vì mẹ con tôi hay sao? Bởi thế nên ngoài cam chịu, tôi không còn điều gì để nói nữa cả.
Thực sự, tôi là người sống nội tâm. Tôi cảm thấy nhớ cuộc sống vợ chồng trước đây. Tuy chúng tôi không giàu có nhưng cuộc sống cũng tạm ổn. Sáng anh đèo tôi đi làm, tối về hai vợ chồng cùng vào bếp nấu cơm. Hôm nào mát trời, vợ chồng tôi lại cùng con đi dạo. Cuộc sống không lí tưởng về tiền bạc nhưng lại hạnh phúc đến nhường nào. Giờ đây thì những điều đó trở nên xa vời.
Video đang HOT
Vì điều kiện công việc của anh bận, anh yêu cầu tôi nghỉ làm để chăm sóc con cái và phụng dưỡng bố mẹ. Anh nói một mình anh kiếm tiền là đủ rồi, tôi cần phải lui về làm hậu phương. Từ sáng tới tối, tôi quẩn quanh với những việc bếp núc. Nhưng điều đó không khiến tôi buồn. Chỉ cần được thấy chồng về nhà, ăn bữa cơm với gia đình, tối tối cùng vợ xem một bộ phim thì những thiệt thòi khác tôi coi như chưa từng có. Đáng tiếc là tôi không có cái diễm phúc để đón nhận những điều ấy.
Có khi nào, tôi mất cái gia đình này chỉ vì chồng quá giàu hay không? (Ảnh minh họa)
Đã gần 1 năm nay, khi tôi sống trong sự sung sướng về vật chất thì cũng đồng nghĩa với việc tôi nếm trải sự cô đơn và lạc lõng trong chính ngôi nhà của mình. Tôi có nói với chồng nhưng anh ấy nói rằng tôi là người không biết cảm thông. Anh ấy còn bù đầu với trăm công nghìn việc ngoài kia, mong kiếm được nhiều tiền cho vợ, con bớt khổ vậy mà tôi chỉ ngồi ở nhà đếm những bữa cơm chồng về muộn.
Tôi không còn biết nói gì, chỉ biết im lặng. Nhưng sức chịu đựng của con người có hạn, chờ mãi, chờ mãi khiến tôi héo mòn. Giờ đây, tình cảm đang dần một chết đi trong tôi, tôi muốn nói với chồng nhưng anh không hiểu. Giá mà chồng tôi bớt giàu đi một chút, giá mà những dự án không kéo anh đi, giá mà anh hiểu một nụ hôn với vợ cũng có ý nghĩa đến nhường nào? Có khi nào, tôi mất cái gia đình này chỉ vì chồng quá giàu hay không?
Theo VNE
"Chồng em áo rách em thương"
... Chồng người áo gấm xông hương mặc người.
Em đã từng so sánh bản thân mình với bạn bè, với những đứa cùng trang lứa. Thật sự đôi chút em có tủi thân vì cuộc sống giàu sang của họ, nhưng rồi em lại nghĩ, nếu trên đời này ai cũng giàu có hết thì ai nghèo. Nếu trên đời này ai cũng than thân trách phận, ai cũng nhìn thấy cái của người khác mà lại ước có được như người ta thì đúng là mọi thứ đã đơn giản. Thế thì đã không gọi là cuộc sống.
Em lấy anh khi em tròn 25 tuổi, cái tuổi lẽ ra còn được dong chơi, mộng mơ nhưng em lại yêu anh và quyết định xây dựng gia đình. Em là một cô gái học hàng đàng hoàng, có công việc tốt, gái Hà Nội lạ đem lòng yêu một chàng trai tỉnh lẻ. Anh không có gì cả ngoài cái bằng đại học. Ra trường, anh cũng đi làm công việc bình thường. Nhà em ở Hà Nội nhưng không giàu có gì, bố mẹ cũng không có tiền chu cấp cho em nhiều. Nên hai đứa lấy nhau phải thuê nhà tự lập. Bạn bè cứ bảo em: "Mày xinh xắn, học giỏi, có công việc ổn định thế mà lại đi lấy cái ông nghèo xác xơ, thật là phí". Khi đó em chỉ cười "phí gì, anh ấy hơn tao nhiều".
Họ chê anh nghèo, vì họ nghĩ, một cô gái mang cái mác Hà Nội như em, có công việc như em thì thiếu gì mấy anh giàu có theo đuổi. Điều đó không sai, nhưng hôn nhân không chỉ vì danh vọng và tiền bạc. Đó là vì tình yêu anh ạ.
Em lấy anh khi em tròn 25 tuổi, cái tuổi lẽ ra còn được dong chơi, mộng mơ nhưng em lại yêu anh và quyết định xây dựng gia đình. (ảnh minh họa)
Chúng mình cưới nhau, mỗi năm đi họp lớp mà một năm bạn bè thành đạt, giàu có. Họ kiếm tiền dễ như trở bàn tay, còn chúng mình, công việc cứ nhàng nhàng lại đi thuê nhà nên tiền để ra cũng không nhiều. Em và anh cùng cố gắng để có thu nhập tốt hơn và còn lo cho con cái.
Tổ ấm của chúng mình có thêm nhiều tiếng cười từ khi con ra đời. Dù không nhà lầu, không xe hơi, không sung túc bằng bạn bè, chồng em cũng không kiếm được nhiều tiền như chồng ai đó, nhưng em thấy, đó là hạnh phúc.
Sau khi sinh con, em càng ngày càng đẹp hơn. Đúng là ai cũng bảo em &'gái một con trông mòn con mắt'. Em trở nên ngọt ngào và đằm thắm. Mọi thứ với em thật sự tốt. Em luôn lạc quan, sống vui vẻ nên không có gì cản trở em cả. Em trở thành người phụ nữ được rất nhiều người đàn ông để ý, ngay cả khi họ biết em có gia đình.
Em đi làm, ông sếp chỗ em cũng rất quý mến và cho em rất nhiều cơ hội. Nhiều người còn trêu em, bảo em tận dụng vẻ đẹp của mình để tiến thân. Nhưng em không bao giờ làm thế, chỉ đơn giản, em là gái đã có chồng.
Em sẽ trân trọng và yêu thương chồng của em dù xung quanh em có nhiều người đàn ông giàu có như thế nào đi nữa... (ảnh minh họa)
Hôm rồi, đi gặp các bạn cùng lớp để cà phê nói chuyện vì lâu ngày không tụ tập. Mấy người bạn cứ bảo em là ngày càng đẹp ra, chắc được nhiều người tán tỉnh. Em chỉ cười vui vẻ mà thôi. Những lúc đó, em lại nghĩ đến anh. Chồng em không bằng người khác về phương diện kiếm tiền. Cũng có thể chồng em không hào nhoáng, không giàu có nhưng đó là chồng em, người em đã lựa chọn gắn bó suốt cuộc đời.
Chỉ cần là chồng em, em không muốn ai nói lời không tôn trọng hoặc coi thường anh. Em cảm thấy, anh là người đàn ông tuyệt vời nhất, người khác không thể so sánh với anh. Họ giàu, họ đẹp trai hơn nhưng họ là chồng của ai đó, không phải chồng mình.
Đã lựa chọn thì đừng mơ ước xa vời. Chồng em có thế nào, em yêu như thế, em tự hào như thế. Em không thể đứng núi này trông núi nọ. Nếu ai cũng như em, hạnh phúc sao vẹn toàn, hạnh phúc sao bền vững được. Nhiều người không hiểu, hạnh phúc là thứ giá trị đắt nhất mà dù cố gắng tìm kiếm cũng không dễ dàng tìm ra nó.
Em sẽ trân trọng và yêu thương chồng của em dù xung quanh em có nhiều người đàn ông giàu có như thế nào đi nữa...
Theo VNE
Lấy chồng giàu như tôi, vinh hay nhục? Nhìn bên ngoài, ai cũng bảo tôi sướng. Đúng là, nếu chỉ nhìn thì tôi sướng thật. Thử hỏi trong cái đám bạn cùng trang lứa với tôi, có đứa nào sướng hơn tôi? Ít ra, tôi cũng là đứa học cao nhất đám, đi lên Hà Nội lập nghiệp rồi lấy được anh chồng ở thủ đô giàu kếch xù. Đám cưới...