Giá chị lấy người khác, có lẽ đời chị đã bớt khổ hơn…
Thực ra đây không phải là chuyện của em, nhưng em muốn kể lại những điều mắt thấy tai nghe, để cho những người phụ nữ từng ly hôn đừng đi vào vết xe đổ này nữa, để không phải đau khổ, phẫn uất và tủi nhục…
Chị Vân là hàng xóm của nhà tôi. Chị là người rất hiền lành, xinh xắn. Nhưng số chị đã khổ ngay từ khi lấy người chồng đầu tiên. Sau khi sinh con, chị bị trầm cảm, lại không có thu nhập ổn định, nên bị cả gia đình chồng hắt hủi. Chị ra toà và không được quyền nuôi con.
Ly hôn được khoảng 2 năm, chị tái hôn với một người làm nghề chụp ảnh cưới. Lúc đầu, ai cũng mừng cho chị vì lấy được trai tân, lại tốt bụng và yêu chị thật lòng. Nhưng có ai ngờ, khi lấy nhau về, anh ta lại bộc lộ rõ bản chất là kẻ nhu nhược, cái gì cũng nhất nhất nghe theo mẹ. Mẹ anh ta và những người trong gia đình nhà chồng luôn thành tiền với chị, luôn nói chị “bỏ bùa” anh ta nên mới cố lấy bằng được, chứ chẳng ai ngu mà rước chị về.
Chị sống chung với mẹ chồng được hơn 8 tháng, mà như sống trong địa ngục. Cả nhà chồng bày trò đi đặt điều, nói xấu chị. Rồi thi nhau chửi bới chị vô cớ, coi chị chẳng khác nào con sen. Tết nhất, chị về thăm bố mẹ đẻ hai ngày cũng bị chị chồng túm tóc chửi rủa, là hư đốn, không chu toàn với nhà chồng. Trong khi đó, anh chồng thì im lặng, không biết mở lời một câu để bênh vực vợ. Phận làm con dâu, chị chỉ biết im lặng và khóc.
Suốt những tháng ngày ấy, cả nhà chồng luôn nghĩ ra đủ trò để bắt chị xin lỗi, bắt chị nhận hết mọi sai lầm là của mình. Họ thủ thỉ rỉ tai anh chồng là chị mang hết tiền về nuôi con riêng, về nuôi mẹ… Đỉnh điểm là cách đây mấy tháng, mẹ chồng và chị chồng giàn cảnh ở nhà mất cắp, khi chị về nhà thăm mẹ đẻ bị ốm. Ai cũng khăng khăng nói rằng chị là thủ phạm lấy cắp tiền của mẹ chồng. Bà ta bắt anh chồng tống cổ chị ra khỏi nhà. Chị là người được nuôi dạy tử tế, nên khi họ xúc phạm quá đáng như vậy, chị không biết là sao, chỉ biết nói mời công an đến điều tra, thì bà mẹ chồng không chịu. Họ chửi rủa chị suốt ngày đêm. Vì quá uất ức, chị đã dại dột uống 70 viên thuốc ngủ để tự tử. May sao anh chồng phát hiện kịp, đưa đi cấp cứu.
Đã không được câu thăm hỏi nào, bà mẹ chồng còn gọi mẹ đẻ của chị ra bắt thanh toán viện phí, rồi bắt bố mẹ chị xin lỗi vì làm mất mặt gia đình nhà chồng. Bố mẹ chị cũng không chịu nổi sự xỉ nhục đó, nên đã đưa chị về nhà ngoại. Anh chồng sau đợt đó cũng cảm thấy hối hận, nên xin mẹ đẻ chị cho hai vợ chồng chị đi thuê nhà sống riêng.
Video đang HOT
Nhưng cũng chỉ được thời gian đầu anh ta tử tế với chị, vì chị có thai. Sau cứ nhìn thấy chị ở nhà vì ốm nghén, không đi làm, anh ta lại vô cớ chửi chị là đồ ăn bám. Có lần, khi chị mang bầu 5 tháng, anh ta uống rượu say về còn đuổi chị ra ngoài giữa đêm khuya. Đêm ấy, chị phải nằm ngủ ở cổng chùa. Chị đã nghĩ sẽ bỏ anh ta, nhưng nghĩ đến đứa con trong bụng, chị lại nhịn nhục trở về. Ngày chị lâm bồn, tiền viện phí mẹ chị cũng phải trả.
Chăm con, chăm cháu, một tay mẹ chị làm cả, thế nhưng anh chồng lại đi kể với bạn bè rằng anh ta làm việc hùng hục để nuôi vợ, con, nuôi cả nhà vợ. Sinh con được hai tháng, chị thương mẹ quá vất vả, người chồng lại vô dụng, không biết thương vợ thương con, chị làm đồ ăn mang ra chợ bán, kiếm thêm thu nhập.
Chị từ một cô gái xinh đẹp, giờ đã trở thành một người đàn bà xồ xề, lam lũ. Anh ta khinh chị ra mặt. Thậm chí, hằng tháng, anh ta còn không hề đưa tiền sinh hoạt cho vợ. Chỉ có điều, những lúc ra ngoài, anh ta luôn tỏ ra yêu vợ, thương con. Trong khi hôm thằng bé con bị ốm, anh ta cũng cáo bận không vào bệnh viện…Con nằm trong phòng cấp cứu thập tử nhất sinh, gọi thế nào anh ta cũng mặc kệ.
Tình cờ một hôm, tôi nhìn thấy anh ta vui vẻ, tay trong tay với một đứa con gái khác đi vào nhà nghỉ. Nhìn thái độ có vẻ anh ta chiều chuộng nó lắm. Tôi bức xúc quá, xông ra, chửi anh ta một trận, rằng anh ta là đồ đạo đức giả. Anh ta còn trừng mắt nhìn tôi. Nghĩ đến chị mà tôi cảm thấy đau lòng quá. Ở đời, có mấy ai khổ sở như chị. Đàn bà một lần ly hôn, chỉ mong tìm được bến đỗ. Ai ngờ, chị lại gặp phải loại đàn ông khốn nạn thế này…
Theo Emdep
Bây giờ chồng tôi đã quên đón con rồi, chắc có ngày anh quên cả vợ luôn
Lão quay qua nhìn tôi bằng ánh mắt vô tội lẫn ngây thơ. "Ủa, con em đón rồi mà". Sau đó, lão lại ngớ ngớ ra rồi hớt hơ hớt hải "Chết, anh quên con rồi".
Tôi không hiểu sao mấy anh cứ hay chê phụ nữ chúng tôi "não cá vàng" sau sinh. Tôi cũng sinh con đây thế mà trí nhớ tôi vẫn rất tốt, rất minh mẫn. Còn lão chồng tôi có sinh đứa nào đâu mà "não cá vàng" thế không biết.
Lão ấy à, có hôm đi tới công ty rồi chạy như bay về nhà vì quên tập tài liệu quan trọng. Kết quả hôm ấy lão gọi điện than thở với tôi bị trừ mất nửa ngày lương vì đến quá trễ. Thế có điên không ạ?
Có lần tôi còn phải đem giày đến tận công ty lão vì lão đi luôn đôi dép lê ở nhà mà không thay ra. Đến nơi, ai nhìn tôi cũng cười cười thông cảm. Một cậu nhân viên cười nói: "Trưởng phòng may chưa mặc luôn đồ ngủ tới công ty thôi chị ơi". Tôi nghe mà suýt sặc nước. Nếu có ngày đó xảy ra, chắc "não cá vàng" của lão đã đạt đến độ thượng đỉnh.
Tôi sinh con xong vẫn minh mẫn lắm. (Ảnh minh họa)
Được ưu điểm lão cũng biết chăm sóc gia đình, thương yêu vợ con lắm. Lão không ngại đi chợ, trả giá, nhưng mấy lần mua xong thứ này rồi bỏ quên thứ khác. Có lần tôi kêu lão đi chợ mua cá về nấu canh chua. Khi về thấy lão xách vào nhà túi rau. Tôi hỏi cá đâu? Lão ngớ người tầm vài giây rồi chạy bạt mạng: "Chết cha, anh để quên cá ở ngoài hàng rau rồi".
Thương chồng, tôi mua nào thuốc bổ trí nhớ, thuốc dưỡng thần kinh,... cho lão uống. Lão ngoan ngoãn uống lắm. Lúc nào cũng uống rồi lầm bầm: "Uống cho nhớ tốt chứ có ngày quên mất vợ con".
Thế mà càng uống lão càng điên điên dở dở hơn. Tôi gọi điện bảo lão về sớm thì đi đón con rồi tạt qua chợ mua gì về nấu ăn. Nói rõ ràng thế mà không hiểu sao lão chỉ nhớ mỗi vế sau. Tới gần 6h chiều, cô giáo gọi điện cho tôi nỉ non kêu tôi tới đón cháu cho cô đi về. Tôi giật thót người.
Đón con về rồi, tôi bảo con bé đứng bên ngoài, tôi giả vờ vào nhà xem lão đang làm gì ở trong. Tôi thấy lão lúi húi chiên chiên rán rán gì đó. Tôi giả vờ hỏi: "Con đâu anh?". Lão quay qua nhìn tôi bằng ánh mắt vô tội lẫn ngây thơ. "Ủa, con em đón rồi mà?". Sau đó, lão lại ngớ ngớ ra rồi hớt hơ hớt hải: "Chết, anh quên con rồi. Anh quên mất phải đón con bé. Em coi cá, anh đi đón con chứ nó khóc".
Con gái tôi thấy ba cuống lên thì cười ngoài cửa. Lúc này anh mới thở phào. Vâng, đến con mà lão chồng tôi cũng quên được thì chẳng hiểu anh nhớ cái gì?
Lão lớ ngớ rồi hớt hơ hớt hải: "Chết, anh quên mất con rồi". (Ảnh minh họa)
Có lần, sáng lão đi làm trễ hơn tôi nên lão xung phong đi mua cá cho tươi. Đến chiều tôi đi làm về, mở tủ lạnh chẳng thấy cá đâu. Tôi hỏi, lão còn nói là sáng nay lão không mua, lão chẳng biết cá gì hết? Tôi cũng thôi vì nghĩ chắc lão lại quên mất cá ở ngoài chợ rồi cũng nên.
Vài ngày sau, phòng làm việc của lão bắt mùi hôi thối không sao chịu được. Đã thế lão còn hay mở máy lạnh nên mùi càng nặng hơn. Chủ nhật tôi nghỉ làm nên ra sức dọn dẹp. Và cuối cùng tôi dọn ra một bịch cá đã phân hủy. Tôi chụp ảnh lại, gửi lão xem.
Lão cười khổ thanh minh chắc do mua về lão vội đi làm nên quên cất vào tủ lạnh. Rồi lão quên bén luôn bịch cá, cứ như thể nó không hề tồn tại trong trí nhớ vậy. Thế hỏi có bực mình với lão không?
Nhìn vào chồng mình, tôi tin "não cá vàng" là có thật mọi người ạ. Chỉ là đến mức như chồng tôi thì khó sống quá. Mới gần 40 tuổi đã thế, lão già thêm vài tuổi nữa chắc lão quên mất đường về nhà luôn quá. Mà chẳng biết có nên đưa lão đi khám không biết, vì công việc lão vẫn làm rất tốt, chỉ có cuộc sống hàng ngày thì cứ như con cá vàng thế đấy.
Theo Afamily
Đến chăm con dâu ở cữ mà mẹ chồng mình hết xem phim lại nằm ngủ, bát ăn cơm xong cũng đến tay mình rửa Mẹ chồng của mình ở nhà cả ngày hết xem phim lại nằm ngủ, đến bát ăn xong cũng vứt chỏng chơ để mình phải bò dậy rửa. Bà bế cháu 1 lúc lại than cháu nặng nên bế trẹo vai, đau lưng. Mới sinh con được gần 1 tháng nhưng mình đã ức chế đến mức muốn bị trầm cảm. Người ta...