Ghét con riêng của bố
Cháu đang là học sinh cuối cấp 2, sau còn một em học tiểu học; gia đình cháu về cơ bản là tương đối hạnh phúc.
Mọi chuyện trở nên bất ổn khi có chị xen vào gia đình cháu. Chị hơn 20 tuổi, đang là sinh viên dưới Hà Nội, cháu không hề biết tới chị hay nghe ai kể hết. Bỗng một ngày cháu thấy bố mẹ cãi nhau gay gắt, bố bỏ nhà về cơ quan ngay trong đêm (hồi đó bố cháu làm việc xa nhà, thi thoảng mới về). Dần dần cháu biết hơn, chị là con riêng của bố, không được nhà nội thừa nhận, mang họ mẹ. Chị tự ý liên lạc với bố cháu, yêu cầu ông đi xét nghiệm ADN, kết quả chị đúng là con gái bố. Bố cháu muốn bù đắp cho chị nên chu cấp tiền bạc, những dịp nghỉ lễ chị lên thăm bố hoặc ngược lại. Mẹ cháu rất tức giận, ngăn cấm bố, điều này khiến mọi chuyện tồi tệ hơn dù bố hết lời giải thích để mẹ hiểu.
Cháu ghét chị. Có lần cháu đọc được tin nhắn bố gửi cho chị: “Nếu bố biết con là con mình thì sẽ không bao giờ kết hôn, ở vậy nuôi con suốt đời”. Cháu rất buồn sau khi đọc được như thế mà không dám nói với mẹ. Hiện mọi chuyện tạm lắng, bố mẹ cháu không cãi nhau nữa, nhưng cháu rất sợ chị sẽ gây rối khiến gia đình cháu tan nát.
Sau khi làm xét nghiệm ADN xong, chị cũng không được bố cháu cho về nhận tổ tiên. Cháu vào xem trang cá nhân của chị, thấy chị sống rất kín kẽ, không chia sẻ gì nhiều. Chỉ có một lần chị ngang nhiên nói bác gái cháu (chị gái bố), bảo bác sống phải tích đức cho bản thân. Chị dường như cũng không thèm nhận nhà nội.
Bố cháu giờ vẫn liên lạc với chị, gửi đặc sản và gửi tiền cho chị nữa. Cháu thấy bố rất muốn lấy lòng chị và sợ chị giận hờn. Cháu phải làm sao đây khi bố có con riêng?
Cặp bồ với anh bảo vệ
Tôi lấy chồng năm 24 tuổi, cưới rồi cuộc sống như bị bó hẹp trong 4 bức tường, chỉ có đi làm rồi về dọn nhà, nấu cơm, chờ chồng về ăn.
Tôi làm giao dịch viên ở ngân hàng, lúc nào cũng cần sự chỉn chu. Từ lúc lấy chồng, tôi như những chị cùng cơ quan, bắt đầu bàn về chuyện nhà cửa, con cái. Một ngày kia, tôi giật mình giữa đêm và khóc vì cảm thấy tuổi trẻ qua mau quá.
Chồng tôi làm ngành xây dựng, có tối phải trực ở công trình, những lúc đó tôi cảm thấy cô đơn nhất. Anh về chỉ lăn ra ngủ và chơi điện thoại, tuy không nhậu nhưng anh cũng chẳng cười nói gì, nín thinh như cục xi măng dính trên áo vậy. Chúng tôi kết hôn do lúc đó nhà tôi đang có một món nợ, nhà anh hứa sẽ trả giúp nếu tôi kết hôn với anh. Vì bố mẹ, tôi chấp nhận. Chuyện chăn gối tôi đều qua loa; trước kia tôi từng gần gũi bạn trai cũ, cảm giác đó với chồng tôi lại không có được.
Cuộc sống của tôi cứ như vậy cho đến khi gặp người đàn ông khác, anh là bảo vệ của ngân hàng tôi đang làm, không đẹp trai, được cái anh cười rất tươi. Tôi chú ý anh bởi nụ cười ấy. Mỗi lần tan ca, tôi đều cố gắng "vô tình" gặp và chào anh, nhìn nụ cười ấy tôi cảm thấy nhẹ nhõm khi đối mặt với chồng. Hôm đó, tôi để quên đồ tại cơ quan, đến nơi chỉ có anh trực. Anh rất nhiệt tình và không biết khi đó như thế nào mà tôi lại ôm anh. Mãi sau khi về nhà, dường như chúng tôi đã hiểu nhau hơn, những tin nhắn ngày càng nhiều, nội dung từ công việc đến cả những chuyến đi phượt của anh. Anh làm tôi sống lại cảm xúc của tuổi trẻ, thật sự tôi biết mình đã thích anh rồi. Chúng tôi chia sẻ về nhiều chuyện thầm kín. Cứ thế đến một ngày anh hẹn tôi đi nhà nghỉ, tôi có được điều mình đang tìm kiếm ở anh.
Đỉnh điểm là anh mời tôi đi cắm trại, tôi phải nói dối chồng là đi du lịch với mấy cô bạn đồng nghiệp. Chuyện tình cảm của tôi cứ diễn ra như vậy, tôi đoán chồng biết việc tôi làm nhưng anh không nói gì; có thể anh cũng có người tình.
Cuộc sống vợ chồng tôi thu hẹp lại. Hiện tại, tôi không thể ly dị chồng vì món nợ gia đình nhưng cũng muốn được sống là chính mình. Tôi phải làm sao?
Hiếm muộn suốt 2 năm nhưng đến khi mang bầu, nhà chồng chỉ hỏi duy nhất một câu khiến nàng dâu uất nghẹn Hiếm muộn, mong con suốt 2 năm nhưng đến khi có bầu, nàng dâu lại không được chồng và gia đình chồng quan tâm, chia sẻ, chỉ vì một lý do "muôn thuở". Sau khi kết hôn, hầu như gia đình nào cũng mong muốn nhà mình sớm có thêm người, luôn vui vầy bên tiếng cười trẻ thơ. Nhưng vì nhiều lý...