Ghen quá là bệnh!
Cháu V.V.T. bị người phụ nữ hàng xóm rạch mặt vì giống chồng chị này cho thấy khi người ta ghen quá có thể dẫn đến hành vi bất thường.
TS Bùi Quang Huy, chủ nhiệm khoa tâm thần Bệnh viện 103, khẳng định đây là những biểu hiện của chứng bệnh hoang tưởng ghen tuông, gặp khá nhiều trong đời sống nhưng người mắc bệnh không nghĩ đó là bệnh.
Hoang tưởng ghen tuông
TS Huy cho biết khoa tâm thần Bệnh viện 103 mới đây đã tiếp nhận một nữ bệnh nhân có biểu hiện ghen ghê gớm. Dù chưa có bằng chứng chồng ngoại tình nhưng vợ đã thuê thám tử theo dõi chồng nhiều ngày liên tục. Không nhìn thấy tình địch, cũng không tìm được biểu hiện gì chứng minh chồng ngoại tình, nhưng vợ vẫn thuê người bắt nhốt chồng để tra tấn và… bắt khai nhận. “Đây là biểu hiện của chứng hoang tưởng ghen tuông. Gia đình đã phải cưỡng ép người vợ vào bệnh viện điều trị”, TS Bùi Quang Huy nói.
Theo TS Huy, ai cũng có thể ghen, nhưng chỉ coi ghen là bệnh khi xuất hiện tình trạng ghen tuông vô lý cố định trên bệnh nhân, bệnh nhân có suy nghĩ sai lầm và suy nghĩ chi phối hành vi. Như trường hợp người phụ nữ rạch mặt cháu V.V.T., ông Huy cho đó là biểu hiện bệnh lý rất rõ khi suy nghĩ sai lầm tưởng cháu T. là con chồng mình, khiến chị này thường xuyên rạch mặt cháu bé, gây hậu quả nghiêm trọng lên sức khỏe và tinh thần cháu bé.
TS Trịnh Hòa Bình (Viện Xã hội học) phân tích thêm: ghen tuông dẫn đến những xử sự quá thể có thể xuất phát từ những tính toán nhỏ nhen, từ sự vị kỷ và từ đó nghĩ ra tất cả những thứ cay độc để trút vào một ai đó nhằm nhắc người ta chú ý đến mình, thật ra cũng là một kiểu bệnh lý. Tuy nhiên, theo TS Huy, mặc dù là bệnh nhưng người bị bệnh ghen không mất năng lực hành vi, và vẫn phải chịu trách nhiệm trước pháp luật bởi những hậu quả do họ gây ra.
Nên đến bệnh viện
Video đang HOT
Phân tích góc độ tâm lý ở trường hợp người phụ nữ rạch mặt cháu bé, nhà tâm lý Nguyễn An Chất cho rằng người phụ nữ này trước đó có thể đã có sự mâu thuẫn, cự cãi với chồng vì cho rằng chồng trăng hoa. Chị càng có thêm niềm tin vào sự không chung thủy của chồng khi cảm thấy bé T. có nét giống chồng. Ban đầu có thể chị không tin nhưng càng nghe nhiều lời bàn tán, cộng với sự nghi ngờ về tính trăng hoa của chồng khiến chị bỗng dưng tin rằng đứa trẻ hàng xóm là con riêng của chồng. Tất cả những điều đó khiến chị bị sang chấn về mặt tâm lý đột ngột, từ đó dẫn đến hành vi bản năng không thể kiểm soát là rạch mặt cháu bé.
“Bốn lần rạch mặt cháu bé, người phụ nữ đó thật sự muốn triệt tiêu đối tượng mà chị ta cho là nguồn gốc của mâu thuẫn, mầm họa đe dọa hạnh phúc gia đình mình. Đồng thời với việc thỏa mãn nỗi ức chế, người phụ nữ này còn xem hành vi đe dọa (rạch mặt) cháu bé như là một cách để bảo vệ hạnh phúc gia đình mình. Tất nhiên, kết quả hoàn toàn ngược lại với mục đích ban đầu”, ông Chất chia sẻ.
Ông Chất cũng nói ghen tuông là gia vị cần thiết để duy trì hạnh phúc vợ chồng, cho ít quá thì nhạt nhẽo, cho quá tay thì đắng chát. Do vậy, ghen cũng cần phải có nghệ thuật và đòi hỏi từ hai phía vợ chồng không chỉ có sự hiểu biết, tri thức ứng xử mà còn phải biết tôn trọng chính bản thân mình để làm sao có được cuộc sống gia đình hòa thuận, hạnh phúc.
Theo TS Bùi Quang Huy, nên cho những người quá ghen đến bệnh viện để thăm khám điều trị, đặc biệt là hành vi nghiêm trọng như ở người phụ nữ rạch mặt cháu T.. TS Huy cho biết điều trị hoang tưởng ghen tuông không khó nhưng thời gian điều trị dài (thậm chí có thể kéo dài hàng năm, sau khi ở bệnh viện phải điều trị củng cố tại nhà).
Ông Trịnh Hòa Bình cũng nói ghen tuông vô lý gây hậu quả nghiêm trọng sẽ giảm đi nếu mỗi người chúng ta có ý thức tôn trọng cá nhân hơn, cao thượng hơn, biết kiềm chế những hành vi xấu.
Theo VNE
Đang mặn nồng, anh bỗng 'ngãng ra'
Các tin nhắn ngày càng thưa hơn và còn không chủ động nữa, anh thường xuyên cáo bận khi mình rủ đi cafe.
Mình và người ấy quen nhau qua một lần đi phượt cùng bạn bè. Anh ấy là bạn của chị bạn, hơn mình 1 tuổi. Buổi đó mọi người gặp nhau để cùng đi, cũng là hôm đầu tiên bọn mình gặp nhau. Vì mới gặp nên mình cũng không ấn tượng gì, cũng như những người khác, cười nói và xã giao với nhau bình thường thôi.
Buổi tối hôm đó ở trên tàu đi ra đảo, khi mọi người đang nói chuyện vui vẻ với nhau, thì mình thấy anh ấy cầm cốc nước đi ra và đưa cho người phụ lái khi anh này đang ngồi một mình ở mui tàu. Rồi hai người họ nói chuyện với nhau. Cảnh tượng đó làm mình ấn tượng và thấy mến anh ấy vì mình cảm giác đó là một con người ấm áp và biết quan tâm đến người khác.
Những ngày sau đó, đi chơi cùng mọi người, bọn mình cũng nói chuyện với nhau, thật sự cũng có cảm giác thân quen và thoải mái lắm. Mình nhận thấy anh có cảm tình với mình (chẳng thế mà thấy anh hay chụp "trộm" mình, và khi xem ảnh cũng toàn thấy ảnh mình mà).
Ảnh minh họa: Inmagine.
Sau bữa đi đó, mọi người ai về nhà nấy, mình và anh cùng trao đổi email, skype cho nhau để lấy ảnh, sau là chuyện trò. Nhưng vì bận nên bọn mình cũng rất ít khi nói chuyện với nhau, cũng chỉ hỏi han vài ba câu rồi lại làm việc. Vì chưa có cảm giác gì mấy nên mình ít nói chuyện gì với anh, có chăng chỉ là do anh chủ động hỏi han mình qua Yahoo thôi (đôi khi mình không trả lời lại anh nữa do đang trong giờ làm việc mà), còn tuyệt nhiên có số điện thoại nhưng gần như không liên lạc.
Mãi khi qua đợt Tết vừa rồi, qua mỗi lần chat với anh trên mạng, được anh hỏi han quan tâm, mình cảm thấy mến, và bắt đầu có chút cảm tình. Mình tìm hiểu thêm về anh ấy ở chị bạn mình, chị nói: "Nó là người tử tế, sống tình cảm, nhiệt tình với bạn bè và là trai "tơ" đàng hoàng đấy. Bọn chị rủ nó đi cafe mà nhất định không đi chỉ vì cháu nó ốm và chị dâu lại mới sinh đứa thứ hai, mặc dù cafe là món khoái khẩu của nó đấy nhé". Mình cười thầm. Những gì chị nói về anh, trực giác mình cũng cảm nhận được. Quan sát qua Facebook, với những mối quan hệ bạn bè, qua những lần tiếp xúc, cách nói chuyện... nhìn thấy đó là một con người tốt.
Từ đó trở đi, mình mở lòng, và bọn mình nói chuyện nhiều hơn trước. Những tin nhắn, và những cuộc điện thoại thường xuyên hơn. Những cuộc hẹn thay vì có cả bạn chung của hai đứa thưa hẳn. Chúng mình hẹn gặp riêng, đi ăn, đi chơi, nói chuyện với nhau (tuy không thường xuyên, khoảng 1 tuần hoặc 10 ngày mới hẹn gặp nhau một lần). Mỗi lần về, anh đều nhắn tin hỏi thăm xem ngủ chưa, hôm nay đi chơi với anh thế nào... Đi đâu xa anh đều nhắn tin dặn dò đầy đủ, hỏi han xem ngày hôm nay mình thế nào, ăn uống ra sao, dặn phải giữ gìn sức khỏe.
Nhưng khoảng 3 tuần trở lại đây, mình thấy có điều gì đó bất ổn. Không biết có phải do mình suy nghĩ quá nhiều không nữa. Từ khi anh chuyển việc làm, và buổi tối còn đi học thêm nên bọn mình gần như hẹn nhau nhưng không gặp được. Cứ bảo khi nào rảnh thì đi, nhưng chẳng lúc nào mình thấy anh rảnh cả, ngày đi làm, tối lại đi học, lùi hẹn hết lần này đến lần khác.
Các tin nhắn gửi cho mình ngày càng thưa hơn và còn không chủ động nữa. Nếu như trước kia, mình nhắn tin vào lúc anh đang ngủ hay bận gì đó mà không nhắn lại được thì hôm sau anh sẽ trả lời ngay để mình biết. Còn bây giờ không thế nữa, thậm chí mình nhắn đi nhưng không có hồi âm. Có lần mình hỏi, giả vờ dỗi, anh bảo, thế để bây giờ anh qua nhà đón đi ăn, nhưng mình bực quá không thèm đi nữa.
Đỉnh điểm nhất là mới hôm kia, sau vài ngày im hơi lặng tiếng thì mình nhắn tin hỏi thăm. Anh không trả lời. Nhắn tiếp một tin bảo đi cafe. Lại không trả lời, rồi mãi tới trưa hôm qua anh nhắn lại một tin rằng: "Xin lỗi em, dạo này anh bận quá nên không có thời gian đi đâu nữa" rồi im bặt.
Mình cũng nghĩ chắc do anh bận nên dặn mình không nên suy nghĩ gì nhiều, nhưng thú thật mình vẫn không khỏi lo lắng và phân vân. Không biết mình làm sai điều gì? Hay người ấy không còn tình cảm với mình nữa? Hay tình cảm đó chỉ là sự ngộ nhận từ phía mình? Suy nghĩ, nhưng rồi mình lại không tin vào cảm nhận của mình nữa, vì cứ tin anh không phải là người như thế. Mình cũng không biết nên làm thế nào nữa vì tình cảm dành cho anh là tình yêu rồi chứ không phải đơn thuần là thích nữa. Mình cũng không dám hỏi thẳng bởi nghĩ nếu hỏi thì mình sẽ hỏi người ta với tư cách gì đây?
Mình phải làm sao đây? Với một mối quan hệ không thể gọi tên, không hẳn là bạn, không hẳn là yêu như thế? Mình đã trải qua một cuộc tình buồn và mang đầy sự lợi dụng, dối trá của người ta dành cho mình, những gì còn đọng lại là những bài học mình nhận được. Đôi lúc mình không còn tin vào tình cảm của người khác dành cho mình nữa.
Mình đã đi chậm lại, cẩn thận và thực tế hơn sau tình yêu trước. Suốt quãng thời gian qua, mình cũng gặp nhiều người, đi qua nhiều mối quan hệ, không phải không có ai yêu mình, không phải mình chưa có cảm tình với ai, nhưng mình tin mình không tìm thấy "người ấy" trong số họ nên mình vẫn chọn cách độc thân.
Cho đến khi gặp anh, đó là sự cảm nhận về sự đồng điệu của tâm hồn, của quan điểm sống, của những điều giống nhau. Yêu là đồng cam cộng khổ, quan tâm, chia sẻ, để bên nhau trọn đời, xác định tương lai chứ không phải là chơi bời cho qua ngày, từ lâu đã là quan điểm yêu thương của một đứa sống nội tâm và tình cảm như mình. Nhưng đến cả anh, người mình hy vọng về một tình yêu thương bây giờ cũng thay đổi như thế khiến mình thật sự không còn niềm tin vào bất kỳ ai nữa.
Theo Ngoisao
Cách tìm chứng cứ chồng ngoại tình 'Thăm dò' điện thoại, Facebook, thậm chí xe của chàng... sẽ giúp bạn tìm ra bằng chứng anh ta 'ăn phở'. Nếu chỉ mới nghi ngờ chồng có bồ theo những lời rỉ tai từ người ngoài hoặc bạn tự suy diễn thì không nên áp dụng những cách dưới đây vì có thể khiến hạnh phúc gia đình tan vỡ. Chỉ dùng...