Ghê sợ người chồng bệnh hoạn
Tôi có cảm giác, cuộc sống có quá nhiều lo toan, bận rộn khiến anh căng thẳng, không còn ham muốn…
ảnh minh họa
Lịch làm việc thay đổi bất ngờ nên chúng tôi phải về sớm hơn 1 tuần. Muốn gây bất ngờ cho chồng nên tôi không gọi điện báo trước. Máy bay hạ cánh ở sân bay Tân Sơn Nhất lúc 11 giờ đêm. Xong thủ tục thì cũng đã nửa đêm. Bước lên taxi, chị trưởng phòng còn nói vui: “Về giờ này chắc ông xã hết hồn”. Tôi nghĩ, chắc là anh đã ngủ nên không gọi điện thoại.
Bà cô chồng ra mở cửa, mắt nhắm mắt mở: “Ủa, sao nghe thằng Tuấn bảo tuần sau con mới về?”. Tôi trả lời cho qua: “Tại xong việc rồi nên con xin về sớm. Anh Tuấn ngủ rồi hả cô?”. “Chắc là vậy. Tối nay cô nhức đầu nên ngủ sớm. Hồi nãy cô nghe tiếng nó về nhưng nó không gọi cô dậy hâm đồ ăn”. Tôi bảo cô đi ngủ, còn mình thì khệ nệ mang vác mọi thứ lên lầu.
Chồng tôi là một kiến trúc sư. Anh có công ty riêng. Chúng tôi gặp nhau trong một lần công ty tôi thuê tư vấn thiết kế một gian trưng bày ở hội trợ triễn lãm quốc tế. Năm đó tôi đã 28 tuổi và bị mấy đứa cháu gọi là “bà cô già khó tính”. Còn ba mẹ tôi, đi đâu cũng than vãn “có trái bom nổ chậm trong nhà”…
Video đang HOT
Quen anh được 6 tháng thì hai bên người lớn giáp mặt. Ba mẹ tôi “mừng hơn bắt được vàng” khi có người chịu rước tôi đi. Đám cưới diễn ra sau đó 2 tháng. Cưới xong, chúng tôi thuê nhà ở riêng. Bà cô của anh đã hơn 50 tuổi nhưng chưa lấy chồng được đưa về sống chung. Tôi không có lý do gì để phản đối vì cô làm hết mọi thứ trong nhà để tôi yên tâm làm việc, kiếm tiền. Hơn thế nữa, có cô “coi ngó”, chồng tôi cũng bớt nhậu nhẹt, chơi bời, bè bạn…
Tôi đã lên kế hoạch sinh con năm 30 tuổi nhưng mãi vẫn chưa thấy gì. Chồng tôi dường như không mấy bận tâm về điều đó. Đến nỗi, đôi lúc tôi phải trách móc xa gần: “Anh mê bạn, mê công việc hơn mê vợ con”. Anh làm thinh không nói gì nhưng tôi có cảm giác, cuộc sống có quá nhiều lo toan, bận rộn khiến anh căng thẳng, không còn ham muốn…
Tôi không thể chia sẻ được với ai điều khó nói này nhưng có lẽ sếp tôi cũng nhận ra điều gì đó nên hứa, sau chuyến công tác về, sẽ cho tôi nghỉ phép một tuần để đi du lịch Hạ Long. Tôi nghĩ, biết đâu phong cảnh hữu tình ở đó sẽ giúp chúng tôi thực hiện được mong ước có con của mình…
… Phòng ngủ của vợ chồng tôi ở trên lầu. Tôi bật đèn ngoài hành lang rồi gõ cửa nhè nhẹ. Không có động tĩnh gì. Tôi sốt ruột chờ đợi. Mãi vẫn không thấy anh ra mở cửa; tôi vừa lo lắng, vừa bực bội quay xuống nhà lấy chìa khóa dự phòng.
Theo thói quen, việc đầu tiên của tôi khi bước vào phòng là bật đèn. Ánh sáng bừng lên. Cùng lúc ấy, một cảnh tượng khủng khiếp hiện ra trước mắt tôi. Dưới sàn nhà, thức ăn, rượu, ly tách… vương vãi. Còn trên giường ngủ của vợ chồng tôi là hai người đàn ông không một mảnh vải che thân đang nằm trong một tư thế mà dẫu đầu óc của tôi có giàu tưởng tượng đến đâu cũng không thể nghĩ ra…
Đến giờ tôi vẫn không tìm đủ ngôn từ để diễn tả cảm xúc của mình lúc đó. Một cảm giác vừa tởm lợm, ghê sợ, đau đớn, giận dữ, khinh thường… trộn lẫn vào nhau khiến toàn thân tôi tê dại.
Tôi đã dọn ra khách sạn ở hơn 1 tuần lễ nay kể từ buổi tối đó. Tôi không nghe điện thoại, không cho anh gặp mặt để giải bày. Mà có gì để giải bày nữa đâu? Chồng tôi bệnh hoạn đến thế sao? Nếu vậy thì chuyện này đã có từ lâu rồi, sao tôi không biết?
Tôi phải xử lý cuộc hôn nhân của mình như thế nào đây? Chồng tôi hư hỏng hay là anh có bệnh? Nhưng dù anh có một trong hai thứ ấy, thì tôi cũng không thể kê toa, bốc thuốc cho anh, cho cuộc hôn nhân của mình…
Theo VNE
Bây giờ em vẫn một mình
Mới đó mà đã 15 năm rồi. Bây giờ em vẫn một mình. Anh tự hỏi chẳng lẽ từng ấy năm trời, em vẫn chưa tìm được người nào có đủ kiên nhẫn theo đuổi, đợi chờ?
Anh bật cười khi nghe thằng bạn oang oang: "Thắm "cuội" hả? Bây giờ bà ấy là tiến sĩ rồi nhưng vẫn lông bông. May cho thằng Minh, hồi trước mà cứ đeo theo bà ấy thì có mà tàn đời". Sau câu nói ấy, cả bọn bật cười. Lâu lắm rồi, mấy thằng K07 mới có dịp ngồi lại với nhau đông đủ như vậy. Những câu chuyện lan man từ Đông sang Tây rồi lại trở về quá khứ. Ngày đó, lớp mình có cô Thắm xinh như mộng...
Đầu tiên, Thắm yêu anh Quân, lớp trưởng, đẹp trai, học giỏi, có nhiều tài lẻ. Quân chưa đáp lại thì Thắm đã nói với mọi người anh chàng lớp trưởng là của em. Thế là chẳng ai dám bén mảng lại gần Quân. Được một thời gian lại nghe Thắm nói cô yêu anh lớp phó phong trào đàn giỏi, hát hay, chơi bóng xuất sắc. Cứ thế, đến hết 4 năm đại học thì toàn bộ ban cán sự lớp đều trở thành người yêu của em.
Mới đó mà đã 15 năm rồi. Bây giờ em vẫn một mình. Anh tự hỏi chẳng lẽ từng ấy năm trời, em vẫn chưa tìm được người nào có đủ kiên nhẫn theo đuổi, đợi chờ? (ảnh minh họa)
Nhưng hỏi ra thì ai cũng "có tiếng mà không có miếng". Mang danh là bồ bịch mà đi chơi với nhau, em chẳng cho nắm tay, đụng chạm. Ai đòi hôn thì em ra điều kiện nọ kia nhưng cuối cùng lại "chạy làng" luôn. Anh là người cuối cùng "trong đám xuân xanh" ấy và cũng chịu chung số phận. Anh giận dỗi gọi em là "Thắm cuội" và tuyên bố: "Từ nay không có nợ nần gì hết, em hoàn toàn tự do". Em có vẻ buồn và nói rằng đàn ông là những người không có đủ kiên nhẫn...
Mới đó mà đã 15 năm rồi. Bây giờ em vẫn một mình. Anh tự hỏi chẳng lẽ từng ấy năm trời, em vẫn chưa tìm được người nào có đủ kiên nhẫn theo đuổi, đợi chờ? Hãy mở lòng mình ra đi Thắm, bởi sự kiên nhẫn nào cũng có giới hạn. Nếu trời không chịu đất thì đất phải chịu trời. Đàn bà con gái chỉ có một thời thôi em ạ. Nếu em còn mãi cô đơn như thế thì bọn anh sẽ cảm thấy có lỗi vô cùng. Bởi tất cả đều làm cho em thất vọng, tất cả đều đã góp phần làm cho em chẳng còn niềm tin vào đàn ông...
Theo VNE
Tôi bất chấp mọi thứ yêu người góa chồng Bây giờ, khi bố mẹ giục tôi lấy vợ, tôi cũng muốn được đưa cô ấy về nhà lắm, nhưng lại sợ bố mẹ nói này, nói kia. Tôi đã từng yêu một người con gái, cũng đã từng đưa về ra mắt gia đình. Bố mẹ tôi cũng rất quý mến em, nhưng được một thời gian, chúng tôi chia tay với...