Gay muốn cưới vợ do chữ hiếu
28 tuổi tôi nhận ra mình là gay, lúc đó tôi hoang mang lo sợ. Chưa được bao lâu thì ba mẹ nói tôi phải kết hôn với người con gái là bạn học hồi xưa.
Tôi sinh ra và lớn lên trong một môi trường không cho phép mình thể hiện điều gì gọi là khác người. Vì vậy ngay từ nhỏ tôi đã không ý thức được mình là gay, nói đúng hơn là không dám nghĩ tới. Đến tuổi yêu, tôi cũng tìm cho mình một cô gái xinh xắn và tử tế để yêu mà không biết rằng đó chỉ là tình cảm nhất thời cao hơn tình bạn.
Mãi cho đến năm 28 tuổi tôi mới nhận ra mình đồng tính, lúc đó tôi rất hoang mang lo sợ. Chưa được bao lâu thì ba mẹ nói tôi phải kết hôn với người con gái là bạn học cùng thời với tôi. Với tôi, cô ấy chỉ là tình bạn, nhưng ngược lại cô ấy rất yêu tôi.
Lúc đó tôi đã nghĩ đơn giản là không muốn làm ba mẹ buồn và biết đâu tôi có thể thay đổi được nên đã chấp nhận. Tôi thực sự hối hận về điều đó nhưng giờ đã muộn vì ngày kết hôn đang đến gần. Lòng tôi rối như tơ vò, tôi phải làm gì đây để không xảy ra cuộc hôn nhân này khi tôi không dám đối diện với sự thật. Mong cho tôi một lời khuyên.
Ảnh minh họa: News
Video đang HOT
Cứ cho rằng trước đây, môi trường sống không cho phép bạn thể hiện bất cứ điều gì là khác người, khiến bạn không dám sống thật với chính mình. Đó được coi là nguyên nhân khiến bạn sống trong sự mập mờ về giới tính của mình để rồi xảy ra những chuyện không như mong muốn. Nhìn lại quyết định của mình, có thực là do hoàn cảnh sống hay vì thiếu quyết đoán nên bạn mới ở vào cảnh “tiến thoái lưỡng nan” như vậy?
Tôi đồng ý với Minh khi cho rằng, hồi nhỏ bạn chưa ý thức được đâu là thiên hướng tình dục của bản thân. Đến tuổi yêu, bạn cũng tìm cho mình một mối tình như bao thanh niên khác nhưng bạn cũng biết đó chỉ là tình cảm nhất thời, chóng qua. Giờ đây, khi đã trưởng thành, bạn không có quyền đổ lỗi cho hoàn cảnh xã hội và cho nhận thức của mình nữa. Nếu thực sự không muốn, bạn hoàn toàn có nhiều lựa chọn khả dĩ hơn trước việc bố mẹ bắt phải lấy cô bạn học thay vì chấp nhận như vậy.
Vì chữ hiếu, bạn không muốn làm cho đấng sinh thành buồn nên đành chấp nhận. Vì bản thân, bạn nghĩ biết đâu mình sẽ thay đổi khi lấy cô ấy làm vợ. Tuy vậy, ngày cưới đến gần bao nhiêu, bạn lại rối như tơ vò và tỏ ra hối hận về quyết định của mình bấy nhiêu. Một khi bạn còn lưỡng lự với bản thân và coi việc lấy vợ như một cơ hội để kiểm chứng thì dù bạn đến với ai, cũng khó có được sự bình an và hạnh phúc thực sự.
Lúc này, bạn nên mạnh dạn đối diện với chính mình để nhận ra đâu là con người thực của mình. Khi đã xác định rõ ràng, bạn sẽ có thêm niềm tin, sức mạnh và động lực để thực hiện những điều mình mong muốn. Đừng vì ngày cưới đã gần kề mà bạn không dám đối diện để cuộc đời mình bị sắp đặt theo một cách không mong muốn như thế. Đến khi ấy, bạn chẳng thể kêu ai, cũng chẳng thể đỗ lỗi cho ai khi đời sống hôn nhân không đem lại hạnh phúc.
Dù muốn hay không, bạn nên dừng lại và có những chia sẻ thẳng thắn với người lớn trong việc này. Sẵn sàng với những phương án dù bị cấm cản hay cho phép, thông cảm hay lên án để một khi đã nói ra, bạn được sống thật với con người của mình. Dù cô ấy yêu bạn nhưng đời sống hôn nhân không phải của một người. Đừng vì sự nhút nhát, thiếu quyết đoán của mình để rồi những quyết định kế tiếp có thể sẽ không đem lại hạnh phúc cho chính bạn mà còn cho những người yêu thương bạn nữa.
Dư luận xã hội là điều khó tránh khỏi. Mặc cảm, tội lỗi với gia đình là điều bạn cũng phải đối diện. Không dễ để sống chung với những cảm xúc ấy nhưng thà rõ ràng, dứt khoát một lần để tránh khỏi những lầm tưởng, quan trọng hơn vì được là chính mình, thiết nghĩ là lựa chọn bạn nên hướng tới.
Minh thân mến, cho dù bạn chọn mình là ai, sống với cuộc sống nào thì cũng đều có những niềm vui, nỗi buồn, cơ hội và thách thức với bản thân. Cuộc sống sẽ không thiếu những lúc xô mình gục ngã nhưng bản thân bạn vẫn là người quyết định mình có đứng dậy và bước tiếp hay không.
Chúc bạn mạnh mẽ, can đảm và dứt khoát để có những quyết định đúng đắn, đem lại niềm vui, hạnh phúc và sự bình an cho mình.
Thân mến.
Theo VNE
Hai lần tuột tay khỏi đám cưới
Tôi luôn có cảm giác mình là người phụ nữ vô cùng thiếu may mắn. Những gì mọi phụ nữ khác đều dễ dàng có được - tới tuổi thì yêu, yêu rồi lập gia đình, sinh con đẻ cái - thì với tôi, thật quá khó khăn.
Tôi không nghĩ mình kém xinh. Bằng chứng là tôi lọt mắt nhiều đàn ông và cũng được họ theo đuổi. Nhưng trong tình yêu tôi chẳng bao giờ may mắn. Vấn đề không nằm ở tôi, không nằm ở người tôi yêu, mà luôn từ phía gia đình của họ.
Người yêu thứ nhất là bạn học của tôi. Tình yêu thủa ban đầu vừa trong sáng vừa ngây ngô, nhưng tôi cứ tin rằng, cả hai đều yêu bằng tất cả trái tim mình. Quấn quýt bên nhau năm năm, khi tình yêu đã đủ chín chắn, chúng tôi mới chính thức bàn chuyện đưa nhau về ra mắt gia đình. Thực tình, suốt năm năm bên người bạn trai ấy, tôi chưa bao giờ nghĩ mối tình này sẽ bị gia đình anh ngăn cản, bởi ngần ấy thời gian chúng tôi bên nhau, dù chưa chính thức công bố nhưng gia đình anh biết tôi là bạn học, có bao giờ tôi thấy họ tỏ vẻ không ưng gì tôi đâu...
Lý do mẹ anh đưa ra để phản đối hôn nhân là chúng tôi không hợp tuổi. Gia đình bên đó nói nếu hai đứa kết hôn sẽ gặp họa sát thân. Thế là, dù rất yêu tôi (như lời bạn trai tôi nói), anh vẫn phải bỏ tôi. Đúng thôi, anh yêu tôi, nhưng tính mạng của anh mới là quan trọng nhất.
Tôi đau khổ ôm mối tình đầu sâu nặng đến 5 năm ra đi, nặng nề bước tiếp trên hành trình đơn độc của mình. Khi ấy, tôi vẫn nuôi niềm tin dù đã yếu ớt hơn rất nhiều rằng sẽ có người đàn ông khác xứng đáng hơn tìm đến tôi gõ cửa.
Rồi tôi gặp anh qua công việc. Anh gần như săn đuổi và phải khó khăn lắm mới sưởi ấm lại được cho trái tim đã lạnh lẽo, đầy run rẩy của tôi. Nhưng khi tôi cảm thấy mình đã thực sự yêu và muốn được bên anh đến hết cuộc đời, thì hạnh phúc lại một lần nữa nhìn tôi trêu ngươi. Vẫn lý do cũ, tôi không được gia đình người yêu chấp nhận, vì không hợp tuổi!
Anh rủ tôi có bầu trước, đặt các cụ vào sự đã rồi, hy vọng suy chuyển được tình thế. Tôi đồng ý. Nhưng ngay cả cái "mưu" ngàn lần mất giá ấy cũng không giúp nổi tôi, đứa con mà tôi mang trong mình, thật bất hạnh, đã không thể giúp cho mẹ nó mang về cho nó một mái ấm. Mẹ anh tìm đến tận nơi sỉ nhục tôi không ra gì. Bà còn mạnh mồm rằng ngay cả cháu, không có đứa này thì có đứa khác. Tôi cắn môi đến bật máu trong ngày bỏ thai. Cả đời tôi tin rằng, mình sẽ không có được hạnh phúc. Mọi sự trớ trêu luôn xuất hiện, cứ khi hạnh phúc tưởng như đã đến rất gần, thì chắc chắn lại có bàn tay vô hình đưa ra giằng lấy mất của tôi.
Giờ tôi sợ yêu lắm, chính xác hơn là ngại thêm một lần va vấp. Đàn ông thật khó tin. Ngay cả những người từng yêu tôi, tưởng như sẵn sàng chết vì tôi, thì khi gặp khó khăn, họ cũng ra đi hết. Ước mơ về một đám cưới và một gia đình nho nhỏ của phụ nữ chúng tôi chẳng lẽ khó khăn để cánh đàn ông thực hiện đến vậy sao? Nói thật, tôi chẳng tin vào đàn ông nữa. Khi yêu thì thề non hẹn biển đấy, nhưng những lời thề đó, có bao nhiêu % sự thật?
Theo VNE
Hãy dừng lại, đừng làm người thứ 3 Tụi em là bạn học, sau này về làm chung một chỗ. Hai đứa chơi rất thân với nhau, sau đó anh ấy cưới vợ nhưng tình cảm bạn bè vẫn không thay đổi. Hằng ngày, ở công ty, mỗi khi có thời gian rảnh, em đều chạy qua phòng anh ấy đùa giỡn, ăn uống. Cứ tưởng mọi chuyện bình thường như...