Gặp nhau thêm được gì?
Em vẫn phải về với hạnh phúc hiện tại, anh vẫn phải gồng gánh tiếp ngày mai.
Có người từng bảo với anh rằng tình yêu bản chất là một tập hợp của mọi loại cảm xúc, mà đã là cảm xúc thì nó luôn luôn phức tạp. Hai chữ “phức tạp” đó anh chưa bao giờ hiểu hết, cho đến lúc mình không còn thuộc về nhau nữa…
Ngày chia tay, khoảng cách giữa hai đứa lớn đến mức có thể ôm trọn cả một khoảng trời đầy nắng. Chân anh nhỏ bé, bước thế nào cũng chẳng đến em. Anh đã tự nhủ lòng sẽ quay lưng đi thật nhanh, để như người ta thường nói “mắt không thấy, tim không đau”. Anh chặn facebook, xóa số điện thoại, tránh né cả con đường đi ngang nhà em. Để rồi sau đó anh đều đặn vào facebook anh bằng một tài khoản khác, vẫn bấm hàng số quen thuộc mỗi đêm về, vẫn viện cớ đi lại rất nhiều lần con đường cũ mong một lúc nào đó có thể nhìn thấy em.
Ngày em nói vạn lời tàn nhẫn, anh cứ nghĩ rằng nỗi đau anh mang đã quá lớn, quá sức chịu đựng, nghĩ rằng tình yêu nơi anh không còn đủ nuôi dưỡng để vết thương này lành da. Để rồi anh vẫn không yên khi em bị đau, vẫn chạnh lòng khi em viết một dòng buồn bã.
Buồn cười quá em nhỉ? Đây là tình yêu mà mọi người thường nói đó sao? Tình yêu mà cả bản thân cũng không hiểu nổi mình đang làm gì. Tình yêu mà chúng ta vẫn luôn hành động một cách phi lý và đau đớn đó sao?
Anh đã từng hơn một lần muốn gặp em đến tha thiết. Khi nước mắt rơi nghiêng hằng đêm, bản thân quá mệt mỏi với những khó khăn. Khi anh gần như gục ngã và cần hơn một lời an ủi. Khi anh cần một bờ vai để khóc cho thỏa thích, một cái nắm tay thật chặt để anh mạnh mẽ đối mặt với bão tố ngoài kia. Khi mà nỗi đau đến một mức nào đó có cả mùi, cả vị, đắng chát và hanh hao!
Video đang HOT
Anh chẳng gọi để giữ một cuộc hẹn, anh chẳng tìm để hi vọng một yêu thương (Ảnh minh họa)
Và rồi điều cuối cùng anh làm đó là… không làm gì cả!
Anh chẳng gọi để giữ một cuộc hẹn, anh chẳng tìm để hi vọng một yêu thương… Em biết vì sao không? Vì tình yêu ở giây phút này chẳng còn giống với tình cảm ngày trước. Nếu ngày xưa muốn là anh có thể chạy đến bên em thì bây giờ để nhìn thấy em với anh cũng là một điều xa xỉ. Vì khoảng cách ở hai ta chẳng còn là một khoảng trời nữa mà là bầu trời của em chẳng hề có anh.
Gặp nhau rồi thì đã sao? Hai ta chẳng khác hai người lạ là mấy. À không, còn là hai người lạ từng làm tổn thương nhau nữa và vì em đã không còn là em. Em của ngày xưa… yêu anh!
Nếu ngồi cạnh nhau mà nụ cười còn phải ngượng nghịu, nếu nhìn thấy nhau mà tim đau mắt ướt, nếu cách nhau một bước chân mà tưởng chừng là cả một đại dương, vậy ta gặp nhau để làm gì?
Gặp nhau thêm một lần, tình yêu vẫn không thể hồi sinh, cảm xúc vẫn không thể trở lại.
Gặp nhau thêm một lần, em vẫn phải về với hạnh phúc hiện tại, anh vẫn phải gồng gánh tiếp ngày mai.
Gặp nhau thêm một lần, như uống một liều giảm đau cấp tốc, mãn nguyện tạm thời, đau đớn dài hơi…
Trời vẫn lạnh, anh tự mặc thêm áo ấm, nghe một bài nhạc vui, xóa tin nhắn.
Thêm một lần, thì được gì…
Theo VNE
Cháu nhớ ông nhiều lắm
Cháu mãi nhớ lời dạy của ông sẽ sống vui và hạnh phúc, ông mãi là điểm tựa, thiên thần hộ mệnh đời cháu.
Thế giới này là một bức tranh muôn màu muôn vẻ, có bao nhiêu điều để nhớ, để yêu vậy có mấy ai thật sự lần nào trải lòng mình ra để nói lời yêu quý nhất dành tặng người thân mình chưa? Tất nhiên ai cũng có người để nhớ, thời gian sẽ cho bạn điều đó. Tôi thường nghe người ta nói không có gì tồn tại vĩnh viễn đến một lúc nào đó nó rời xa chúng ta mãi mãi. Đối với tôi thời gian không bao giờ xóa nhòa những kí ức đẹp nhất của tôi về ông - người tôi luôn đặt niềm tin, sự kì vọng lớn nhất. Hôm nay đứa cháu nhỏ của ông đã đi được nửa chặng đường, quay đầu nhìn lại người ông yêu quý nhất của mình đã đi xa. Dù biết là muộn nhưng tôi vẫn muốn dành những dòng tri ân này đến ông với tất cả những tình cảm chân thành nhất.
Mẹ tôi thường nhớ đến bà bằng những dòng nước mắt lăn dài trên khóe mi với cả nỗi niềm tâm sự, cũng như một lời tưởng nhớ đến đấng sinh thành đã chăm sóc mẹ từ lúc còn nằm trong nôi. Còn đối với ông thì mẹ luôn dành một tình yêu tha thiết và lòng kính trọng hết mực tin yêu của người con dành cho cha, cả một đời lo cho con khai sáng những tâm trí. Cũng như là nơi thắp sáng ước mơ tương lai cho con bay xa, là nơi đặt niềm tin, sự công bằng, ông là người cho con cháu noi theo. Nhưng ông mãi mãi rời xa con cháu về với miền cực lạc xa xôi, tuy ông đã xa con cháu nhưng con cháu vẫn một lòng nhớ đến ông và sống mãi trong tim mỗi người con trong gia đình.
Theo bước chân trở về với những khoảng thời gian mà lúc ông chưa rời bỏ con cháu ra đi. Cuộc sống của ông luôn diễn ra một cách bình yên, cả một đời vất vả để lo cho con cháu, cuộc sống không giàu sang phú quý, không có chức có quyền và vô cùng đơn giản. Hằng ngày ông làm việc cực nhọc nhưng tối đến là bữa cơm gia đình đầm ấm bên các con và cháu. Ông luôn làm tròn trách nhiệm của một người chồng, người cha, người ông trong gia đình.
Ông mãi là điểm tựa, thiên thần hộ mệnh đời cháu (Ảnh minh họa)
Đã từ lâu ông bị bệnh huyết áp cao, căn bệnh khó có thể chữa khỏi nên lúc nào trong người ông vẫn có thuốc mang theo đề phòng lúc bệnh tái phát. Dáng dấp hình hài của ông không lẫn vào ai được, ông gầy và ốm, mái tóc bạc phơ với khuôn mặt nghiêm nghị ít nói, nhưng đằng sau cái ít nói cái nghiêm nghị là cả một tấm lòng đôn hậu và bao dung không lúc nào là không lo cho gia đình. Vì ông nghĩ gia đình không chỉ là nơi cư ngụ mà là nơi chứng kiến niềm vui nỗi buồn trong cuộc sống là nơi nuôi dưỡng những tâm hồn còn đang thơ dại, cho những ai lầm đường lạc lối quay về. Cuộc sống đôi khi với ông chỉ đơn giản là sống để cho nhau yêu thương sẻ chia, tuổi đã già nhưng ông rất chăm chỉ suốt ngày luôn chân, luôn tay không chịu nghỉ, lúc thì chăm những luống rau ngoài vườn, lúc thì cho gà ăn, cả ngày loay hoay với công việc....
Thuở nhỏ tôi phải sống xa ba mẹ, họ đều vào trong Nam để làm ăn vì điều kiện nhà lúc đó còn khó khăn nên tôi được ông chăm sóc. Ở với ông tôi rất thích nên không còn cảm giác nhớ mẹ, đòi có mẹ bên cạnh. Trước nhà là một giàn hoa thiên lí mỗi buổi trưa hè gió thổi thoang thoảng mùi hương thơm nồng cả mũi, xung quanh đó là những chậu mai được cắt tỉa khéo léo từ bàn tay của ông. Những buổi trưa hè được ông kể chuyên cổ tích cho nghe quạt cho ngủ, với ông tôi có rất nhiều kỉ niệm. Tôi luôn nhớ và nghĩ về ông, trên đời này những thứ vật chất mất đi có thể làm ra nhưng người ông, người mẹ, người cha mất đi không bao giờ tìm lại vì chỉ có một trên đời. Ước muốn có vẻ như đơn giản mong ông sống bên tôi nhiều hơn nhưng căn bệnh tim quái ác đã mang ông đi về thế giới bên kia.
Trước lúc ra đi ông dặn tôi hãy cố gắng học đừng phụ lòng ông, cái thời khắc ông mãi mãi rời xa đứa cháu này tôi đã khóc rất nhiều và tự hỏi ông trời sao không cho điều ước của tôi thành hiện thực, nỡ đành nào mang người tôi yêu quý nhất rời xa khiến tôi như tuyêt vọng. Thời gian thoáng đã 3 năm từ ngày ông về thế giới bên kia đến giờ vẫn không quên lời ông dặn. Tôi muốn hét thật lớn để nơi xa xôi kia ông có thể nghe thấy rằng, "Ông ơi cháu đã chọn đúng con đường cho tương lai của mình rồi ông ạ, giờ cháu đã là một cô sinh viên năm cuối trưởng thành biết tự lo cho mình đúng như điều mong ước của ông". Nếu ông nghe được lời tôi nói chắc chắn ông sẽ rất vui, trong tôi giờ muốn được thấy nụ cười hiền hậu, tiếng la mắng của ông nhưng điều đó là không thể mà chỉ cảm nhận được trong tâm tưởng mà thôi. Cảm ơn ông đã dạy cháu biết cách làm người, nhận ra vốn sống quý giá ở đời không có gì quý hơn tình yêu hãy yêu và biết cách đón nhận sự thật. Cháu mãi nhớ lời dạy của ông sẽ sống vui và hạnh phúc, ông mãi là điểm tựa, thiên thần hộ mệnh đời cháu.
Theo VNE
Em yên bình khi không còn anh Em đã từng nghĩ mình không thể nào tìm được sự bình yên nếu vắng anh nhưng giờ thì khác. Anh à! Đã hơn 1 năm rồi phải không anh. Hơn một năm kể từ khi em nhận được từ anh một quyết định mà với em khi ấy nó quá tàn nhẫn. Sự chia tay của anh giống như một cú sốc...