Gặp người cha 12 năm cõng con tới lớp: “Có những hôm học tầng cao, hai cha con phải lết từng bậc thang vì cha không còn sức”
Câu chuyện 12 năm cõng con đến trường của chú Tuyết đã khiến nhiều người không khỏi xúc động.
Trong Ngày của Cha năm nay, câu chuyện về người cha 12 năm cõng con đến trường đã làm xúc động hàng nghìn người và tạo nên những hiệu ứng cảm xúc mạnh mẽ trong cộng đồng. Được biết, hai cha con trong câu chuyện truyền cảm hứng ấy chính là chú Mai Ngọc Tuyết (54 tuổi) và cậu con trai Mai Khánh Tân (21 tuổi), sống ở thành phố Vị Thanh, tỉnh Hậu Giang.
Bên cạnh những mẩu chuyện cảm động về tình phụ tử bao la, nếu như bạn có cơ hội được theo chân hai cha con ấy, lắng nghe những lời chia sẻ chân thật về cuộc sống của họ, hẳn bạn sẽ còn ngỡ ngàng hơn về nghị lực sống phi thường và tinh thần lạc quan của cha con chú Tuyết.
Câu chuyện về hai cha con chú Mai Ngọc Tuyết đã chạm đến trái tim của nhiều người
Hành trình 12 năm cha làm “đôi chân” đưa con đến trường
Mai Khánh Tân (21 tuổi) sinh ra trong gia đình làm nông, người mẹ bỏ đi từ khi cậu còn nhỏ rất nhỏ. Gia cảnh không mấy khá giả, nhưng éo le thay, khi lên 5 tuổi, Tân đã không còn có thể di chuyển bình thường vì đôi chân đã bị liệt do ảnh hưởng của căn bệnh viêm não Nhật Bản.
“Lúc đó người Tân nóng, đem lên bệnh viện tỉnh, phải thở máy rồi sau đó thành bị liệt luôn. Nhiều lúc tôi cũng sợ mất lắm con. Hồi đó, bác sĩ cũng nói, có 100 người mắc căn bệnh này thì chỉ có 1 người may mắn qua khỏi”, chú Tuyết hồi tưởng lại câu chuyện của cậu con trai.
Và nếu ai đó định dành cái nhìn thương hại cho cha con Tân thì KHÔNG, bởi cả hai vẫn đang nỗ lực từng ngày và tràn đầy lạc quan về cuộc sống. Sau khi biết tin con trai sẽ mang theo khiếm khuyết trên cơ thể đến suốt đời, chú Tuyết không gục ngã, chấp nhận đồng hành cùng con trong suốt chặng đường gian nan phía trước.
Trước khi góp đủ tiền mua cho con trai chiếc xe lăn, chú Tuyết đã trở thành “đôi chân” thứ hai của Tân. Dù là ngày nắng hay ngày mưa, 2 cha con đều cùng nhau đi học. Suốt thời gian 12 năm học, ngôi trường mà Tân theo học đều cách nhà khoảng 4-5 km. Và ròng rã suốt 12 năm trời ấy, trên những con đường gập ghềnh, khó đi của miền Tây sông nước đều in dấu chân của người cha vĩ đại này.
Ròng rã suốt 12 năm, ngày ngày chú Tân vẫn đều đặn cõng Tân trên con đường gập ghềnh của miền Tây sông nước
Những ngày cấp 1, sức khoẻ của Tân rất yếu nên chú Tân thường phải buộc cậu vào sau lưng rồi cõng đến trường. Khi Tân lớn lên một tí, chú Tân mới tích góp mua được chiếc xe máy nên con đường đến trường của hai cha con cũng vơi bớt nhọc nhằn.
Hồi tưởng lại những ngày tháng ấy, Tân nhớ nhất là những lần cậu phải học trên tầng cao. Có những thời điểm, hai cha con phải bò lên từng bậc thang bởi người cha đã thấm mệt, không còn sức cõng con nữa. “Mình nhớ nhất một kỷ niệm là hồi học lớp 10, cha vừa cõng mình đến trường vừa thở nhiều lắm. Mình cũng chỉ biết động viên bằng cách hỏi ‘Cha có mệt không cha?’, chứ cũng không thể làm được điều gì khác”, Tân tâm sự.
Ngày tạnh ráo còn đỡ vất vả, chứ đến ngày mưa thì quả thật là một “cực hình” với hai cha con cậu. Đã có nhiều hôm hai cha con té ngã sõng soài vì cứ đến mùa mưa là đường làng trở nên trơn trượt dễ ngã.
“Năm Tân tròn 8 hay 9 tuổi, có hôm hai cha con chú đi ngang một cây cầu. Cây cầu bỗng dưng bị gãy, thế là cả hai lao thẳng xuống sông. Cả người ướt sũng nên chú phải đưa Tân về nhà thay đồ. Sau đó chú kêu xe ôm thay chú chở thằng Tân đến trường. Cũng mừng là suốt thời gian đi học, Tân chăm học lắm, không thường xuyên nghỉ học đâu”, chú Tân vừa cười, vừa nhắc lại câu chuyện của hai cha con.
Biết Tân ham học, vậy nên người cha nghèo cũng lấy đó làm động lực để chăm chỉ làm việc, chắt chiu từng đồng một nuôi dưỡng giấc mơ đưa con tới trường. Trong cảnh “gà trống nuôi con”, chú Tuyết chẳng nề hà việc gì, ai thuê gì là chú làm cái đó. Bình thường, ban ngày, người cha sẽ đi phụ hồ, làm cỏ thuê đến tối lại đi đánh cá, bẫy ếch nhằm góp nhặt để nuôi con ăn học và chữa bệnh.
Với chú Tuyết, Tân là cả “bầu trời” yêu thương, cũng như là biết bao niềm hy vọng, khát khao của chú. Chú từng nói, điều chú sợ nhất là tuổi già, bởi chú lo khi đó sẽ không còn sức để chăm lo cho Tân được nữa. “Chú chỉ mong con cố gắng học tập, sau này có công ăn việc làm ổn định nuôi sống bản thân”, chú Tuyết tâm sự về ước mơ giản đơn của đời mình.
Video đang HOT
Để kiếm tiền nuôi con ăn học, chú Tân chẳng nề hà việc gì
“Cha là người quan trọng nhất…”
Chúng tôi có cuộc hẹn với hai cha con Tân vào một buổi tối muộn. Thời điểm đó, Tân vừa trở về từ ca học cuối cùng trong ngày, trong khi cha cậu cũng đã hoàn thành mọi công việc. Trên gương mặt hao gầy còn in đậm dấu ấn thời gian, gương mặt chú Tuyết vẫn ánh lên nét tự hào khi kể về cậu con trai.
Chú hào hứng chia sẻ: “Suốt 12 năm học, thành tích học tập của Tân luôn toàn đạt loại khá, giỏi. Năm nào, nó cũng được lĩnh thưởng. Không có năm nào là không được nhận giấy khen về hết”.
Ngôi nhà nhỏ đơn sơ của Tân và chú Tuyết
Từ một cậu nhóc 5 tuổi phải nhập viện trong tình trạng nguy kịch ngày nào, giờ đây Tân đã trưởng thành và trở thành chàng tân sinh viên khoa Công nghệ của trường Cao đẳng Cộng đồng Hậu Giang. Mặc dù phải đi học chậm hơn 2 năm so với bạn bè đồng trang lứa do ảnh hưởng của bệnh, thế nhưng trong học kỳ vừa qua, Tân vẫn đạt học lực loại giỏi với mức điểm 3.22/4.0. Mặc dù trường cách nhà khoảng 10km, thế nhưng Tân đã có thể tự mình đi đến trường, nhờ chiếc xe ba bánh cũ được cha vay tiền để mua lại.
Tân còn chia sẻ thêm, sau khi câu chuyện của hai cha con được chia sẻ trên nhiều phương tiện truyền thông, chàng trai đã có một chiếc máy tính mới để tiếp tục nuôi dưỡng ước mơ trở thành lập trình viên. Tân không quên gửi lời cảm ơn đến những người tốt bụng đã nhắn tin động viên và giúp đỡ cha con cậu.
Tân thủ thỉ kể về cuộc sống sinh viên mới mẻ của mình: “Với mình, mọi thứ bây giờ đều ổn cả. Mình có thể đi lại mà không cần nhờ sự giúp đỡ của cha. Ngoài ra, mình đã làm quen được môi trường mới và bắt nhịp với kiến thức trên giảng đường”.
Giờ đây, Tân đã có thể bước đi trên đôi chân của mình mà không cần nhờ đến sự giúp đỡ của cha dù bước đi còn chậm, còn run
Ít ai biết rằng, trước khi trở thành một tân sinh viên, Tân từng có quãng thời gian bỏ học vì thương cha vất vả. Đó là năm Tân học lớp 9, trong một lần đưa con đến trường, chú Tuyết gặp tai nạn giao thông rồi phải nhập viện điều trị một thời gian. Lo lắng cho cha, thế nhưng Tân cũng chẳng thế sớm ngày ở bên cạnh để chăm sóc cha khi đau ốm bởi đôi chân không tiện đi lại.
“Hồi đó mình tính bỏ học trên trường rồi theo học một cái nghề nào đó cho cha bớt khổ. Vì sau khi bị tai nạn, sức khoẻ của cha mình không còn được như trước. Thời gian sau, có các thầy cô và một số người nữa cũng xuống động viên, thuyết phục mình đi học trở lại”, Tân chia sẻ.
Dẫu cuộc sống phía trước còn nhiều khó khăn, nhưng tin chắc Tân sẽ sống tốt thôi, bởi cậu vẫn luôn có cha ở bên, đồng hành và cùng bước đi trên mọi chặng đường. Với chàng trai, cha không chỉ là chỗ dựa tinh thần mà còn là cái ô che chắn cậu trước mọi giông bão.
“Đã có những lúc mình cũng tủi thân nhưng nhìn tình yêu của cha, mình lại có động lực để tiếp tục cố gắng. Cha là người quan trọng nhất trong đời mình. Mình mong ước cha sẽ sống khoẻ mạnh, đợi mình kiếm được tiền để lo cho cuộc sống của cha sau này”, Tân vừa nhìn cha, vừa tâm sự với chúng tôi về những hoài bão và dự định mà cậu vẫn đang ấp ủ trong thời gian sắp tới.
Ra cổng trường thi nhìn cảnh những ông bố đợi con hàng giờ giữa cái nóng đổ lửa: Ngày của Cha nhưng vẫn dành tất cả cho con!
Trong Ngày của Cha, nếu ai đó hỏi bất kỳ người bố nào về mong ước của họ. Câu trả lời nhận được nhiều nhất sẽ luôn bắt đầu bằng hai chữ "Mong con"...
Hôm nay là một Ngày của Cha đặc biệt, bởi nó trùng với ngày thi cuối trong kỳ thi tuyển sinh vào lớp 10 tại Hà Nội. Và vì thế mà nó cũng trở nên ý nghĩa hơn, bởi chỉ qua những hình ảnh chụp vội nơi cổng trường thi, chúng ta đã được chứng kiến cái gọi là tình yêu thương của cha một cách thật rõ ràng.
Kỳ thi chuyển cấp hàng năm luôn diễn ra vào quãng thời gian có nền nhiệt nóng nhất năm. Thế nhưng, điều này cũng chẳng thế ngăn cản được các ông bố đứng đợi hàng tiếng đồng hồ ngay trước cổng trường, bên yên xe máy hay quán cóc ven đường để chờ đợi tin tức từ những đứa con trong phòng thi.
Về nhà thì mát đấy, nhưng đụng tay làm gì cũng nhớ đến con...
"Mình ngoài này thấy nóng thế nào thì cũng chẳng bằng áp lực làm bài của con. Hai tiếng nói ra thì dài mà mau trôi lắm. Nhà tôi gần đây nhưng cũng không dám về nhà. Nhỡ đâu con không làm được bài, đi ra mà không thấy mình, tội đứa nhỏ", chú Long đưa con đi thi ở Hà Nội tâm sự. Và đây chỉ là một trong vô vàn người cha khắp cả nước, đội cả trời nắng để đưa con tới trường.
Dù kết quả thi có thế nào, bố vẫn rất yêu con
Ngày thi chuyển cấp quan trọng, bố dậy sớm hơn bạn; nhiều khi đến giờ bạn tự hỏi, không biết là mình đi thi thi hay bố nữa vì trông ông hồi hộp lắm. Bố liên tục nhắc nhở bạn kiểm tra đồ đạc, nhắc tới nhắc lui sau đó lại tự mình kiểm tra lại hết đồ dùng của bạn xem đã đủ chưa. Từ những vật dụng quan trọng như chứng minh thư, giấy báo vào thi cho đến từng đồ nhỏ nhặt nhất như bút chì, cục tẩy... bố cũng không bỏ sót nhắc con một cái nào.
"Có nuôi con mới hiểu lòng cha mẹ", có thể trong một giây phút nào đó, những đứa trẻ sẽ thấy bố mình sao nhiều lời quá, cứ để ý những cái đâu đâu. Nhưng suy cho cùng bố mẹ nào cũng vậy đấy. Dù các con có lớn khôn thế nào, vụt lớn trở thành sĩ tử có nhiều kinh nghiệm thi cử đến đâu... thì đều vẫn cứ là đứa trẻ nhỏ hậu đậu và đôi khi rất lơ đãng khi rời xa vòng tay bố mẹ.
Và mặc cho thời tiết mấy ngày này dở dở ương ương như nào, tấm lưng có ướt đẫm mồ hôi thì bố cũng chẳng đành lòng đi về nhà. Bố chọn cách đứng đứng chờ một góc cây, để có thể nhìn vào phòng thi và là người đầu tiên con nhìn thấy khi đi ra khỏi cổng trường. Có lẽ đây là phương thức để bố tiếp sức tinh thần cho con, hoặc ngẫm nghĩ kỹ hơn thì là cách bố tự an ủi mình khi chờ đợi tin tức của những đứa trẻ.
"Về nhà thì mát đấy nhưng mình cũng chẳng thể làm được điều gì đâu. Cứ động tay vào việc gì thì lại nhớ con mình đang ngồi trong phòng thi, lo lắng không biết nó có ôn thi trúng tủ, tính toán có nhầm câu nào. Thà mình cứ ra đây ngồi với các bố khác, tám chuyện vài câu cũng thấy yên lòng", chú Quang - một phụ huynh vừa cười vừa chia sẻ về hội bạn gồm những ông bố chưa từng quen nhau nhưng đã có thể nói chuyện vui vẻ vì cùng tâm trạng thấp thỏm đưa con đi thi.
Dù cho bạn có lớn tồng ngồng thì bố cứ vẫn muốn được theo bạn đến tận cổng trường, chờ đợi con bước ra từ phòng thi
Hình ảnh người bố hướng mắt xa xăm tới phòng thi. Chỉ một ánh mắt nhưng cũng đủ nói hết tâm trạng thấp thỏm, lo âu của bố
Một người bố tranh thủ nghỉ ngơi trên chiếc xe yên xe trước điểm trường thi của con dưới tiết trời nắng 39-40 độ ở Hà Nội
Lang thang một ngày tại nhiều điểm thi của Hà Nội, chúng tôi "góp nhặt" được vô số cuộc nói chuyện dễ thương của những ông bố. Chủ đề thì không nằm ngoài ngoài chuyện thi cử và nỗi niềm thương con ôn thi vất vả. "Tôi nào có đặt áp lực, tại nó cứ muốn thi chuyên này chuyên kia rồi lại tự suy nghĩ nhiều. Bố mẹ bảo vào dân lập cũng được, đắt tí nhưng mình vẫn cố lo được cho con", "Cháu nó thức đến 1-2 giờ sáng, tôi nhìn thấy cũng sót mà không có cách nào giúp nó. Thôi mong kỳ thi này qua nhanh để tất cả trở lại với bình thường"...
Và những người bố ngày thường có bình tĩnh đến đâu, đứng trước kỳ thi của con cũng không giấu được vẻ rối bời, thấp thỏm. Khi đứng trước mặt đứa trẻ, bố có thể vẫn vui đùa với con, khuyên con bình tĩnh làm bài, không có gì phải lo lắng cả. Thế nhưng khi đứa trẻ bước vào phòng thi, ai nấy cũng đầy suy tư và trăn trở, rồi cứ chốc chốc lại lén nhìn cổng trường để ngóng trông tình hình con.
So với mẹ, tình yêu của bố hiếm khi có những lời khuyên chu đáo và văn vở, không có cuộc trò chuyện bên tai hay hỏi con rằng ngày hôm nay có gì thú vị. Điều bố quan tâm hơn cả là những thứ thực tế hơn, chẳng hạn khi con đi ra khỏi cổng trường có ô che nắng chưa, con có khát không hoặc đơn giản là khi con làm bài không tốt, có ai ai ở bên để trao một cái ôm an ủi.
Bố có thể đi giữa trời nắng nhưng con gái của bố thì không
Có nuôi con mới thấu hiểu hết lòng cha mẹ
Mình về nhà thôi con gái nhé!
Ngày của Cha nhưng nỗi lòng chỉ có "Mong con..."
Khi hỏi nhanh vài người bố mong muốn điều gì trong Ngày của Cha, câu trả lời mà chúng tôi nhận được đều vô cùng xúc động. Bởi câu trả lời của tất cả đều bắt đầu bằng hai chữ "Mong con...": Mong con thi tốt, mong con đỗ đạt thành người giỏi giang, mong con không buồn nếu như lỡ không đậu vào ngôi trường chuyên con mong ước... Dường như mọi tâm tư, khát vọng của bố đều đặt hết lên các con rồi!
Rồi mai này gói xôi đỗ năm nào, dòng tin nhắn nhắc nhở con ngủ sớm hay những lời rì rầm thắp hương sớm ngày con đi thi... sẽ chỉ còn là những kỷ niệm của những đứa trẻ. Sẽ có lúc, con phải tự mình bước đi trên con đường của riêng mình, không thể núp bóng sau lưng bố mỗi khi thấy sợ sệt. Nhưng có một điều chắc chắn, đó là tình cảm của bố dành cho con sẽ luôn vẹn nguyện kể cả khi con đã trưởng thành.
Ánh mắt, cử chỉ tràn đầy yêu thương mà bố dành cho con
Mọi kỳ thi của con đều là cột mốc quan trọng nhất đời bố
Cứ an tâm làm bài vì đã có bố ở đây
Hôm nay là Ngày của Cha, bạn sẽ về và dành tặng bố một cái ôm thật chặt chứ?
Con gái ghét môn Toán nhưng lại nhớ như in những con số này về cha mình khiến dân mạng nghẹn ngào Những con số về người cha này khiến dân mạng cảm thấy ấm lòng. Cô gái thật hạnh phúc khi có được người cha tốt! Mới đây, mạng xã hội cảm thấy ấm lòng khi đọc được chia sẻ của một bạn nữ có tên Kim Thanh kể về cha mình. Theo lời kể của cô gái, cha cô là một giáo viên...