Gặp lại người cũ tôi thấy hối tiếc dù giờ đã có chồng con
Tôi toàn nằm mơ và suy nghĩ về người ấy, khóc rất nhiều vì biết mình thật vô duyên.
Tôi với anh học chung 5 năm trời, tôi một cô bé bình thường, bạn bè chỉ bảo có duyên, hiền và nhút nhát, còn anh đẹp trai kinh khủng (theo lời mọi người), hai đứa quen nhau khi chỉ mới 17 tuổi. Được một năm gia đình tôi biết chuyện. Nhà tôi rất khó, cấm cản, còn tôi đòi sống chết với người con trai hiền lành đó. Có lần giáo viên đưa chuyện chúng tôi quen nhau ra phê bình giữa cuộc họp phụ huynh khi tôi bị tụt hạng học kỳ đó. Thế là chúng tôi phải chia tay để chuẩn bị cho kỳ thi đại học.
Thời đó không có điện thoại, Facebook hay mail, sau một năm trời không liên lac tôi nhận tin người đó đi nước ngoài. Tôi chạy ngay ra sân bay nhưng lại không dám gặp mặt, chỉ ngồi khóc. Cứ nghĩ mọi chuyện đã qua, tôi và người ấy chắc không còn gì. Hai năm trôi qua, tôi nhận được điện thoại của người ấy và bắt đầu những cuộc trò chuyện như bạn bè nhưng thực sự thấy vui và hạnh phúc. Trong một lần nói chuyện, cả hai tranh cãi về cách xưng hô nên giận nhau và không liên lạc thời gian dài. Vậy là từ khi chia tay đã 3 năm chúng tôi không hề gặp mặt.
Ảnh minh họa.
Thời gian này tôi bắt đầu đồng ý yêu người mới, gia đình anh làm ăn cùng nhà tôi, không khá giả, anh là một người tự tin và giao tiếp giỏi. Khi ra trường anh làm nhà nước nên khá ổn định, gia đình anh bắt đầu thúc cưới, tính ra chúng tôi biết nhau cũng lâu rồi, gia đình anh rất mến tôi, còn mẹ tôi chỉ nói rằng lựa chọn là ở con nhưng người này rất gia trưởng, đã chấp nhận thì không được hối tiếc điều gì. Tôi ra trường với tấm bằng khá giỏi và nhiều công ty mời đi làm nhưng đều từ chối, đồng ý về quê vì nghĩ phụ nữ quan trọng nhất vẫn là gia đình.
Đám cưới diễn ra, tưởng cuộc sống của tôi sẽ êm đềm trôi qua nhưng từ khi tôi mang thai và sinh con, anh dần thay đổi tính nết, nhậu nhẹt bê tha, nịnh bợ sếp, sống giả tao và lừa dối tôi nhiều hơn. Tôi khóc lóc năn nỉ, cãi nhau hay đòi ly dị nhưng anh vẫn không thay đổi. Trong một lần cãi nhau, tôi bị ăn tát. Sau lần đó tình cảm vợ chồng lục đục liên tục, hở chút là chồng lại mách với mẹ tôi, vì anh biết tôi rất sợ mẹ, mẹ nói gì tôi cũng nghe. Nhiều lần tôi đâm ra chán nản vì anh toàn nói thêm, nói lỗi ở tôi nhiều.
Video đang HOT
Tôi không bao cố gắng giải thích nữa và yêu cầu sống ly thân vì tôi đã nói anh là người giỏi giao tiếp và ăn nói khéo đến mức tôi ghê sợ, tôi không sống với người 2 mặt. Tôi yêu cầu anh không được méc 2 bên gia đình nữa, anh đồng ý, chúng tôi sống chung nhà như 2 người dưng, không nói chuyện trừ khi con liên quan tới con. Tôi không nói nhiều về những sai lầm của chồng vì mẹ bảo anh chưa ngoại tình tức còn thương tôi, nếu thế là được rồi, nhưng tôi thực sự không thấy hạnh phúc.
Thời gian cứ vậy trôi, bỗng nhiên người cũ xuất hiện sau 10 năm bặt vô âm tín. Tôi giờ là người phụ nữ có chồng con cũng không suy nghĩ nhiều. Ngày chúng tôi họp lớp, gặp nhau không nói chuyện nhưng tôi biết tim mình vẫn không chịu ngủ yên. Tôi cố gắng chú tâm để hàn gắn gia đình đang rạn nứt vì chồng đã và đang cố gắng. Chồng tôi bớt nhậu, có nhậu cũng bớt say xỉn, có say xỉn cũng bớt hung hăng, và cũng không đánh tôi nữa. Vậy là ổn, nhưng tôi toàn nằm mơ và suy nghĩ về người ấy, tôi khóc rất nhiều vì biết mình thật vô duyên. Chính tôi chia tay, bỏ đi lấy chồng, lựa chọn cuộc sống này mà giờ hối tiếc gì chứ.
Khi biết người cũ vẫn còn tình cảm tôi lại càng dằn vặt nhiều hơn, chúng tôi cũng chỉ nói chuyện như bạn bè, người cũ khuyên tôi nhiều và cũng sẽ giúp đỡ nếu tôi có khó khăn gì, vì anh giờ đã có người yêu. Tôi muốn thóat khỏi cuộc sống hiện tại, muốn sống cùng con, chắc chắn bản thân lo được với mức lương hiện tại, nhưng lại thấy mình thật ích kỷ. Tôi nên để cho chồng có cơ hội sửa sai, cho con có quyền được sống trong một gia đình có mẹ cha? Tôi bế tắc lắm.
Theo Thùy/Ngoisao
Gia đình tan nát vì người đàn bà góa chồng
Chẳng lẽ vì một người đàn bà góa chồng mà gia đình tôi tan vỡ thật sự? Rồi mẹ tôi sẽ sống ra sao? Các em tôi thì thế nào?
Chào các bạn, năm nay tôi 24 tuổi, đang làm kế toán. Tôi là chị hai, sau tôi là một em trai đang học lớp 11. Bố tôi làm xây dựng. Trước đây mẹ tôi làm giáo viên mầm non, nhưng mẹ đã nghỉ việc được 5 năm theo yêu cầu của bố. Cuộc sống gia đình tôi khá êm ấm nhưng khoảng một năm gần đây sóng gió bắt đầu nổi lên.
Lịch trình mỗi ngày của bố tôi như sau ăn sáng tại nhà rồi đi làm cả ngày. Chiều về dùng cơm cùng gia đình, cả nhà trò chuyện rất vui vẻ. Ai cũng có những câu chuyện nho nhỏ kể nhau nghe, ăn xong tôi và em trai lo việc của mình, bố mẹ cùng xem ti vi. Nhưng rồi bố thay đổi dần dần, mới đầu là không dùng bữa sáng, vì quan tâm chồng, mẹ hỏi mãi thì bố nói là vì công việc gấp nên ăn ở chỗ làm. Sáng nào bố cũng vội vàng ra khỏi nhà.
Những bữa cơm gia đình có bố cũng thưa dần. Ban đầu ba mẹ con ngồi đợi, nhưng rồi chỉ còn có mẹ. Bố về rất khuya, hỏi thì bố nói phải xã giao này nọ. Có hôm thấy mẹ chờ bố đến 11, 12 giờ đêm. Nhưng khi về, người bố nồng nặc mùi bia rượu, tắm xong là ngủ, kêu là đã ăn tối ở ngoài. Mẹ tôi vốn là người phụ nữ của gia đình, bà chịu đựng chứ không cằn nhằn lời nào. Là con gái lớn, tôi có góp ý thì bố nói do công việc chứ đâu có muốn như vậy.
Chuyện bố đi sớm về muộn diễn ra thường xuyên, nhưng càng ngày càng tệ. Mỗi lần nhậu say bố lại kiếm cớ để gây chuyện với mẹ. Chỉ là những chuyện vô cùng vặt vãnh như sao không mở trước nước nóng, tại sao ở nhà mà không bật đèn ngoài sân... Chỉ cần mẹ trả lời là bố làm ầm lên. Thậm chí có lần bố còn đuổi cả ba mẹ con ra khỏi nhà chỉ vì tôi và em trai bênh vực mẹ. Cứ nghĩ bố đang say nên chẳng ai trách móc gì cả.
Cuộc sống của gia đình tôi trước đó khá êm ấm, chỉ một năm trở lại đây bắt đầu nổi sóng gió. (Ảnh minh họa)
Khoảng 3 tháng trước, mẹ tôi đi chợ tình cờ gặp cô bạn cùng dạy mầm non trước đây. Cô ấy nói thấy dạo này bố tôi ghé khu phố của cô ấy rất thường xuyên. Cô ấy còn cho biết thêm là mấy người trong khu phố nói là bố tôi đang quen cô H, một phụ nữ góa chồng. Về nhà mẹ có kể cho tôi nghe, khi đó tôi cũng trấn an mẹ là đừng quá lo, mẹ nên tin bố. Nhưng thật ra tôi cũng rất phân vân, không có lửa làm sao có khói. Tôi có nói với mẹ cùng xác minh thử.
Chiều đó hết giờ làm tôi về chở mẹ đến khu phố mà bạn mẹ đã nói. Hai mẹ con ngồi đợi lòng cứ hi vọng những gì nghe được là sai. Nhưng rồi cả hai mẹ con tôi thấy bố, mẹ bối rối đến mức tôi cảm thấy đau lòng. Tôi kêu mẹ cùng vào để ba mặt một lời xem sao. Mẹ tôi không đồng ý và đòi về. Lòng rất ấm ức, tôi đi một mình 3 ngày liên tiếp và chiều nào bố tôi cũng đến.
Tôi quyết tâm phải gặp bố và cô ta một lần. Hôm đó tôi đến khá trễ, khi vào nhà bố tôi và cô H đang ăn tối, còn có một bé gái khoảng 10 tuổi. Có lẽ đó con cô ta. Tôi không kiềm chế được bản thân nên nói cô ấy khá nặng. Nhưng bố tôi đã mắng tôi té tát: "Mày là đứa mất dạy, tao cho mày ăn học đúng là phí tiền, mày đi ra khỏi đây ngay".
Tối đó bố về nhà, bố làm ầm lên. Không chỉ có vậy bố còn đập đồ đạc trong nhà rất nhiều. Bố nói: "Mẹ con mày là nợ của đời tao, tao chán lắm rồi, tao cần có niềm vui riêng, tao cần có cuộc sống riêng". Mẹ tôi khóc và kêu bố đừng nói nặng làm tổn thương con cái. Tôi và em trai mới đầu giận lắm nhưng rồi cũng xuống nước năn nỉ.
Tưởng đâu bố tôi sẽ suy nghĩ lại nào ngờ sáng hôm sau bố mang đồ đạc ra đi. Bố tới ở với cô H. Mẹ tôi suy sụp mất ăn mất ngủ. Tôi nói để tôi tới nhà cô H làm cho ra lẽ, làm cho cả hai xấu mặt luôn. Nhưng mẹ tôi một mực ngăn cản, bà nói là bà tin bố tôi sẽ suy nghĩ lại rồi quay về.
Tôi cũng không bao giờ nghĩ rằng gia đình êm ấm của mình giờ lại tan vỡ như hôm nay. (Ảnh minh họa)
Bố tôi không ghé nhà lần nào, cũng không có một cuộc điện thoại. Ba mẹ con tự an ủi nhau mà sống. Chiều thứ bảy vừa rồi, tôi có mời một vài người bạn cùng chỗ làm đến chơi cho biết nhà, với lại cũng có buổi tiệc nho nhỏ vì sinh nhật tôi. Vô cùng bất ngờ, bố tôi về nhà. Đứng ở ngoài sân ông dùng những lời lẽ vô cùng khó nghe để nói với ba mẹ con. Ông nói rất lớn: "Tụi mày là đồ ăn bám, không có tao, tụi mày chết đói hết rồi". Chưa hết ông còn kêu mẹ hãy kí vào đơn li dị, để chia đôi ngôi nhà.
Mẹ tôi khóc lóc vật vã, còn tôi thì nhục nhã trước mặt mọi người. Tôi đứng như trời trồng, cảm giác hụt hẫng tràn ngập. Tôi chẳng biết nên làm gì, tôi nói: "Bố nói nhỏ thôi, hay là vào nhà rồi nói". Vậy mà, ông la lên: "Mày câm miệng, nhà này của tao, tao muốn làm gì kệ tao". Tôi buồn đến vô cùng, tôi chỉ biết ôm mẹ rồi khóc. Bạn bè cùng chỗ làm thấy không khí quá căng thẳng nên im lặng ra về.
Ông nói cho mẹ tôi ba ngày để suy nghĩ rồi quyết định. Ông sẽ nhờ người định giá trị căn nhà. Nếu mẹ muốn giữ nhà thì đưa tiền cho ông. Ông còn nói nhanh chóng ra tòa để giải quyết cho dứt điểm, ông chán việc day dưa với mẹ con tôi lắm rồi.
Tôi hoang mang lắm, thật lòng tôi không thể hình dung có một ngày người bố mẫu mực của mình lại thay đổi đến vậy. Tôi cũng không bao giờ nghĩ rằng gia đình êm ấm của mình giờ lại tan vỡ như hôm nay. Mẹ tôi khóc đến đổ bệnh, em tôi thì lơ là việc học tập. Đầu óc tôi rối bời, đến nơi làm việc mà cứ chông chênh như trên mây, tôi phải làm gì bây giờ, mọi người giúp tôi với.
Theo Afamily
"Vỡ mộng" sau hôn nhân? Đừng cố gắng thay đổi vợ theo ý muốn của bạn, điều đó chỉ làm mối quan hệ các bạn trở nên tồi tệ hơn. Và tôi chắc chắn bạn không thể làm thế, bạn biết đấy, bản tính thì khó dời Anh minh hoa Tôi thấy thật buồn cười khi nghe không ít người ca than, đại khái như: vì sao trước...