Gặp bố chồng “dê sòm” phải làm sao đây!!
Trong chiếc váy mặc ở nhà ngắn quá đầu gối, ôm sát cơ thể, tôi bắt gặp ánh mắt ông nhìn tôi sững sờ. Ánh mắt đó kéo dài rất lâu. Rồi ông cất tiếng khen “Chiếc váy rất đẹp”.
Tôi thích mặc váy ngắn. Đây đã là thói quen, sở thích từ thời thơ ấu. Cũng một phần do tôi nhạy cảm với nhiệt độ, không thể chịu được cảm giác nóng bức, bó sát, ngột ngạt. Vì vậy mà mùa hè cũng như đông, tôi đều sắm cho mình rất nhiều bộ váy áo. Tuyệt nhiên, mặc quần tây, quần jean, sơ vin đến công sở hay đi chơi không phải là gout của tôi.
Trước khi lập gia đình, mẹ đã thường nhắc nhở tôi khi về nhà chồng hãy biết giữ kẽ, ăn mặc tránh hở hang, tránh mặc juyp quá ngắn… Cũng vì những điều này mà tôi và mẹ đã tranh luận nảy lửa không biết bao nhiêu lần, bởi tôi cho rằng, ăn mặc hợp với lứa tuổi, vẫn lịch sự và trên hết tôn được vẻ đẹp trời phú cho mình thì tại sao lại không thực hiện.
Còn một lý do nữa khiến tôi rất có hứng thú với những chiếc váy ngắn trên đầu gối là vóc dáng của tôi rất đẹp. Ngay cả chồng tôi bây giờ, từ khi mới quen rồi yêu nhau cũng thường tự hào về đôi chân thon dài của tôi. Anh luôn khuyến khích tôi nên mặc váy, kết hợp với đôi giày cao gót trông rất sexy.
Rồi mỗi lần đi qua đường hay đi dạo phố, mua sắm, những ánh mắt ngước về phía tôi với vẻ chiêm ngưỡng, ghen tị đều giúp tôi tự tin hơn nữa.
Vì vậy, khi đã kết hôn và về sống cùng nhà chồng – thực chất là sống với bố chồng vì mẹ chồng tôi đã mất sớm, tôi càng muốn thể hiện nét quyến rũ trời ban, tôi muốn họ hàng nhà chồng, bạn bè, hàng xóm mới phải công nhận rằng tôi đẹp, tôi hợp với những bộ váy ngắn. Và trên hết tôi muốn chồng tự hào tôi là người vợ xinh đẹp.
Video đang HOT
Ánh mắt bố chồng nhìn tôi chăm chú trong một khoảng thời gian rất…rất dài. (ảnh minh họa)
Nhưng ngay trong ngày đầu tiên tôi thực hiện bổn phận làm dâu, làm vợ, điều khó xử đã xảy ra. Hôm đó, chồng phải đi làm sớm. Tôi vẫn còn thời gian nghỉ phép, ở nhà lo bữa điểm tâm cho bố chồng. Trong chiếc váy mặc ở nhà ngắn quá đầu gối, sát nách, ôm sát cơ thể, tôi xuống nhà bếp chuẩn bị bữa sáng thì bắt gặp bố chồng đang ngồi xem tivi ở phòng khách. Tôi chào ông và bắt gặp ánh mắt ông nhìn tôi sững sờ. Ánh mắt đó vẫn nhìn tôi chăm chú trong khoảng thời gian rất… rất… dài. Điều này khiến tôi không thoải mái.
Khi tôi quay bước vào nhà bếp, ông cất tiếng: “Chiếc váy rất đẹp”. Trong hoàn cảnh đấy, tôi chỉ biết quay lại mỉm cười bẽn lẽn và ngượng ngùng, bối rối, rồi nhanh chóng chạy về phòng ngủ của mình thay bộ quần áo khác trong khi ánh mắt của bố chồng vẫn “dán” về phía mình. Thú thật lúc đó, tôi không biết ông ấy nhìn gì ở tôi, nhìn đôi chân hay nhìn bộ váy…
Cũng từ ngày hôm đó, mỗi lần tôi mặc váy ngắn là ông lại đến bên và khen ngợi tôi. Rằng tôi có vóc dáng đẹp, rất hợp với mặc váy. Ông còn khen tôi rất giống mẹ chồng. Và những lúc ấy bao giờ ông cũng nhìn chăm chăm vào chiếc váy tôi đang mặc khiến tôi mất tự nhiên.
Bố chồng tôi năm nay mới 57 tuổi, nhưng trông ông vẫn rất phong độ, trẻ trung. Làn da ông vẫn hồng hào, cơ thể săn chắc. Theo như lời chồng tôi kể lại, mẹ chồng tôi cũng thuộc tuyp phụ nữ đẹp, dáng cao. Khi còn sống, mẹ chồng cũng là người rất thích mặc váy ngắn nhưng vì thời xưa mọi người vẫn giữ lối suy nghĩ cũ nên gần như bà chỉ mặc váy những lúc ở nhà.
Mấy ngày trước, khi chỉ có tôi và bố chồng ở nhà. Hôm đó, tôi vẫn mặc váy ngắn. Ông đã kể cho tôi nghe chuyện tình của ông và mẹ chồng tôi ngày trước. Ông bảo nếu đứng nhìn ngắm từ đằng sau, khi mặc váy ngắn, tôi giống vợ ông như tạc, cả hai đều có đôi chân đẹp. Và ông say mê, yêu mẹ chồng và luôn tự hào về bà cũng bởi những nét đẹp đó. Câu chuyện của ông giúp tôi giải toả được những căng thẳng và có suy nghĩ khác về người bố chồng đáng kính.
Từ hôm đó đến nay, tôi đã không còn mặc váy ngắn nữa, nếu có tôi đều chọn những chiếc váy dưới đầu gối, kín đáo hơn. Đơn giản, không phải tôi sợ ánh mắt nhìn chăm chăm của ông mà tôi lo ông sẽ nhớ nhiều đến mẹ chồng, rồi sẽ đau khổ, buồn bã cả ngày bởi bà ra đi quá sớm và quá đột ngột. Có lẽ tôi phải thay đổi phong cách ăn mặc của mình, bởi tôi không muốn mang lại cho bố chồng những kỷ niệm buồn.
Theo VNE
Phải làm sao khi nhìn sếp già 'giày xéo' thân vợ
Tôi không thể tin vào mắt mình khi vợ và lão sếp già của cô ấy không mảnh vải che thân đang quấn lấy nhau trên chiếc giường hạnh phúc của vợ chồng tôi.
Tôi là một người đàn ông yêu vợ, thương con và hết lòng vì gia đình. Công việc của một viên chức nhà nước với mức thu nhập 5 triệu/ tháng cũng khiến tôi vô cùng áy náy vì không thể mang lại cuộc sống giàu sang, nhà lầu, xe hơi cho vợ và hai con. Dù rất muốn tìm kiếm việc làm thêm để có nhiều tiền mang về cho vợ nhưng lực bất tòng tâm. Chẳng hiểu do tôi không có số làm giàu hay do bất tài vô dụng mà làm ăn với bạn bè vụ nào thì thất bát vụ đó. Điều đó cũng khiến cho gia đình tôi thường xuyên rơi vào cảnh túng thiếu, cãi vã.Vợ tôi làm lễ tân cho một công ty kinh doanh thực phẩm. Xét về vai trò làm vợ, làm mẹ thì tôi luôn thầm cảm ơn vì sự đảm đang của cô ấy. Tôi biết cô ấy có nhiều nổi khổ tâm riêng mà lỗi là do tôi - người đàn ông trụ cột trong gia đình nhưng chưa làm tròn bổn phận, trách nhiệm. Vì thế nên đi làm có được đồng nào tôi cũng nhịn ăn, nhịn tiêu để mang đủ tiền về cho vợ. Tôi ít khi nào dám hẹn hò gặp gỡ bạn bè bù khú rượu bia vì sợ tốn kém. Tôi cũng chẳng bao giờ la cà vào những quán cà phê để ngồi nhâm nhi, tán phét với anh em bạn bè chiến hữu. Hết giờ làm là tôi lại lao ngay về nhà phụ vợ việc nấu ăn, giặt giũ và lo cho hai đứa trẻ con.
Những lúc nhà hết tiền, con ốm đau, vợ cáu gắt, mắng chửi thế nào tôi cũng nín nhịn vì thấy lỗi phần lớn là do mình chứ không phải do cô ấy. Những lúc vợ chồng bất hòa cô ấy lại than thân trách phận: "Sao cái số tôi lại khổ thế này. Lấy phải thằng chồng chỉ biết ăn tàn phá hại. Ước gì anh đừng bao giờ xuất hiện trong cuộc đời của tôi thì chắc tôi không phải chịu những tháng này nghèo đói thế này".
Tôi biết chỉ vì quá stress, mệt mỏi nên vợ mới nói những câu khó nghe như vậy. Tôi biết tận trong tâm khảm cô ấy là một người tốt bụng, luôn sống và hi sinh vì gia đình. Những lúc đó tôi thường đi ra ngoài chờ vợ nguôi cơn thịnh nộ mới dám quay về nhà xin lỗi và làm lành với cô ấy.
Ảnh minh họa
Nhưng rồi có chuyện động trời xẩy ra khiến tôi không còn chút niềm tin, tình yêu với cô ấy nữa.
Hôm ấy, tôi được công ty cử đưa đoàn khách xuống Hải Phòng thăm quan cơ sở thứ hai của cơ quan đóng trụ sở ở dưới đó. Dự định chuyến đi của tôi sẽ kéo dài vài ba ngày nhưng do công việc hoàn tất sớm nên tôi đã về nhà sớm hơn dự kiến 1 ngày.
12g trưa thứ 7 tôi từ Hải Phòng về đến nhà. Vào khoảng thời gian đó, tôi đoán chắc hai đứa trẻ được mẹ nó gửi bên ông bà ngoại. Thường thì thứ 7 vợ tôi vẫn đi làm nhưng không hiểu sao hôm nay tôi lại thấy đôi giày hàng ngày cô ấy vẫn hay đi để ở góc nhà. Và tôi thật sự tò mò khi kế bên đó có một đôi giày nam bóng lộn của một vị khách nam giới nào đó.
Bất chợt, tôi nghe tiếng động khe khẽ phát ra từ phòng ngủ của hai vợ chồng và theo quán tính tôi bước ngay về phía đó. Một cảnh xấu xa đập vào mắt khiến tôi vô cùng choáng vàng. Vợ tôi và ông sếp già của cô ấy đang lao vào nhau ngay trên chiếc giường cưới hạnh phúc của vợ chồng tôi. Ông sếp 60 tuổi hả hê dày vò cơ thể của cô ấy. Vì quá sốc, tôi đánh rơi chiếc túi xách đang cầm trên tay khiến hai kẻ hư hỏng kia hoảng hốt khi bị bắt quả tang.
Tôi đứng như trời trồng để mặc cho tình nhân của vợ vơ vội quần áo và chuồn nhanh ra về. Vợ tôi cũng nhanh chóng mặc lại quần áo và định xách túi đi ra ngoài với thái độ rất thản nhiên như không có mặt tôi đang ở đó.
Không giữ được bình tĩnh tôi gào lên: " Cô đứng lại và giải thích chuyện này là thế nào? Cô dám đưa trai về nhà ngủ giữa ban ngày hả? Cô đúng là một con *".
Tưởng thái độ gay gắt của tôi sẽ khiến cô ấy sợ hãi và quỳ dưới chân mà xin tôi tha thứ. Thế nhưng, mặt cô ấy dương lên tự đắc, cười nhạt bảo: "Anh là cái thá gì mà dám xúc phạm tôi. Ừ, tôi là con * đấy. Nhờ con * này mà anh có tiền đổ xăng hàng ngày và cơm ăn ba bữa đấy. Nhờ con * này bán thân nên các con cái anh mới được ăn ngon mặc đẹp đấy. Mỗi tháng anh đưa về được mấy đồng bạc chẳng đủ tiền cho anh ăn sáng lại còn ra vẻ tinh vi. May tôi còn có chút nhan sắc nên còn được lão sếp già 60 tuổi để ý nên kiếm chác được ít tiền chứ không cả nhà này chỉ có nước ăn cám". Nói xong cô ấy còn lườm tôi đầy vẻ thách thức rồi bỏ đi.
Tôi đứng như trời trồng và cảm thấy trời đất như sụp đổ. Tôi biết tôi kém cỏi nhưng ông trời "trừng phạt" tôi như thế có quá đáng lắm không? Tôi không thể bỏ vợ và càng không muốn hai con phải chịu cảnh cha mẹ li tán. Tôi hận vợ 1 thì tôi hận chính mình 10. Vì tôi bất tài nên cô ấy mới phải bán thân cho sếp. Vì tôi tất cả. Tôi chẳng xứng là một thằng đàn ông. Kẻ đáng chết chính là tôi chứ không phải cô ấy.
Theo VNE
Vợ muốn sinh con cho người đàn ông khác ???? tôi phải làm sao đây Vừa mới cưới, em phát hiện ra vợ mình phải lòng và muốn sinh con cho một người đàn ông khác. Em và vợ em quen nhau khi còn ngồi trên giảng đường đại học. Chúng em tốt nghiệp, rồi đi làm, tình cảm vẫn tốt đẹp. Trong suốt hơn 4 năm yêu nhau, chúng em có rất nhiều kỷ niệm vui buồn,...