Gặp 2 tuần anh đã nói yêu em, có nên tin?
Tùng từng yêu một cô gái và mối quan hệ ấy rất nhiều người biết. Nhưng khi gặp tôi, nhắn tin với tôi được hai tuần thì anh ấy lại nói yêu tôi.
ảnh minh họa
Tôi đã từ chối vì sợ anh ấy lăng nhăng? Tôi có hỏi thì anh ấy bảo tình cảm với cô gái kia chỉ là bạn bè thôi. Anh thường xuyên nhắn tin cho tôi, nhiều đêm 2h sáng anh bảo nhớ tôi. Xin chuyên viên tâm lý tư vấn giúp tôi nên làm gì, những dấu hiệu trên có phải anh ấy đã yêu tôi không? (Thùy).
Trả lời:
Thuỳ thân mến,
Video đang HOT
“Chàng có yêu mình thật lòng hay không?”, tâm trạng thấp thỏm này luôn ngự trị trong trái tim của bất kỳ người con gái nào khi bắt đầu một mối tình. Và nếu không tìm được câu trả lời đích thực, rất có thể bạn sẽ đánh mất một nửa thật sự của mình.
Thông thường để biết được người ấy thích hoặc có cảm tình với mình thì không quá khó nhưng muốn biết họ có yêu mình thực lòng thì có lẽ không dễ dàng mà có câu trả lời trong một sớm một chiều.
Bạn và anh ấy gặp nhau được hai tuần thì anh nói lời yêu bạn. Bạn phân vân, từ chối là điều dễ hiểu và là điều nên làm. Mới gặp nhau được hai tuần mà đã nói “yêu” thì ai mà không nghi ngờ. Có lẽ từ “quý mến, thích” có thể chấp nhận được trong mối quan hệ của bạn và anh ấy trong giai đoạn này.
Bạn thắc mắc những dấu hiệu trên có phải anh ấy đã yêu bạn? Theo tôi, đó mới chỉ là cảm xúc thích, mến, dừng lại ở cảm nhận, ấn tượng trong một vài lần tiếp xúc, nói chuyện, còn yêu thực sự thì có lẽ chưa. Tình yêu và hôn nhân được ví như bạn trồng cây vậy, không thể vừa trồng hôm qua mà hôm nay đã ra hoa, kết trái và bền vững được.
Mỗi người có cảm nhận và cách yêu khác nhau. Để xác định anh ấy có yêu thực lòng thì trước tiên hãy là bạn tốt của nhau. Nếu sau khi xem xét mà nhận thấy mình cũng có tình cảm với anh ấy thì bạn hãy duy trì ở mức độ tình bạn và giữ khoảng cách nhất định để có thời gian hiểu được nhau.
Tình yêu hôn nhân bền vững thường được xây dựng trên tình bạn. Ở giai đoạn bạn bè, bạn sẽ có thời gian tìm hiểu rõ về con người ấy như tính cách, quan niệm, giá trị, lối sống, gia đình, bè bạn… cũng như tình yêu anh ấy dành cho bạn.
Bạn đừng quá bận tâm đến chuyện anh ấy từng trải qua một mối tình mà rất nhiều người biết. Khi chấp nhận yêu, bạn cũng phải chấp nhận cả quá khứ của anh ấy. Việc bạn cần làm là tìm hiểu xem hiện giờ mối quan hệ của họ như thế nào? Vì sao họ lại chia tay? Đã chấm dứt hẳn chưa…
Một yếu tố nữa bạn cần có để nhận biết tình cảm của anh ấy, đó là thời gian. Khi gặp và thương ai đó, người ta thường hay suy diễn, tưởng tượng, phóng đại về tình cảm dành cho nhau dẫn đến ngộ nhận đó là tình yêu đích thực nhưng đó mới chỉ là cảm giác, ấn tượng qua những lần tiếp xúc, nói chuyện.
Hãy cho anh ấy thêm thời gian và cơ hội để có thể chứng tỏ tình yêu với bạn. Chúc bạn thành công.
Theo VNE
Tình yêu, có phải cứ tìm là sẽ có?.
Cứ tưởng cuộc sống của tôi là một màu hồng hạnh phúc, nhưng ở đời được này thì sẽ mất kia. Người bạn trai tôi quen hơn 2 năm bỏ rơi tôi đúng lúc tôi trót mang trong mình giọt máu của anh ta.
Tôi sinh ra và lớn lên tại Đà Lạt, 18 tuổi, tôi quyết định không thi đại học cho dù gia đình có khuyên răn, năn nỉ, thậm chí là chửi mắng. Hơn 1 năm sau khi tốt nghiệp, tôi quyết định đi theo con đường nhiếp ảnh. Đà Lạt vốn dĩ quang cảnh đã đẹp, thời tiết lại mát mẻ, trong lành, luôn là niềm cảm hứng vô tận cho những ai đã gắn bó với thành phố bé nhỏ xinh đẹp này. Trong khi đám bạn tôi kéo nhau xuống Sài Gòn học, đi làm. Tôi vẫn ở lại đây.
Nắm bắt được xu hướng chụp ảnh cộng với một chút năng khiếu nghệ thuật, những hình ảnh tôi chụp được rất nhiều người khen và đặt chụp. Tôi vừa được làm công việc mình yêu thích, vừa có thu nhập ổn định, cảm thấy mình thật may mắn vì đã lựa chọn đúng con đường. Cứ tưởng cuộc sống của tôi là một màu hồng hạnh phúc, nhưng ở đời được này thì sẽ mất kia. Người bạn trai tôi quen hơn 2 năm bỏ rơi tôi đi thành phố lập nghiệp, đúng lúc tôi trót mang trong mình giọt máu của anh ta. Khi một người đàn ông đã nhất quyết ra đi, bạn có làm gì thì anh ta cũng chẳng thèm để mắt. Đau khổ, tủi nhục, nhưng lại là người có cá tính mạnh, bỏ ngoài tai sự dè bỉu của mọi người, tôi nhất quyết giữ lại đứa bé. Tôi trở thành mẹ khi chỉ mới 22 tuổi. Ba mẹ tôi thương con, cho dù trách mắng, buồn phiền, họ vẫn đứng ra bênh vực, che chở cho tôi. Từ ngày tôi sinh con, ba của đứa trẻ vẫn không hề đoái hoài. Tôi quyết tâm làm người mẹ đơn thân, nuôi dạy con cho thật tốt. Đối với tôi, con người đấy không còn tồn tại nữa. Con trai tôi được một tuổi, tôi nhận đi chụp ảnh lại. Cứ như thế, tôi chăm chỉ đi làm, có thêm sự giúp đỡ của ông bà ngoại, tôi dần lấy lại sự ổn định. Mấy năm trời chụp ảnh, tích cóp dành dụm, tôi tự mở một studio ảnh cho riêng mình.
Tôi chụp rất nhiều ảnh cưới, gặp rất nhiều cặp đôi, đôi khi tôi lại chạnh lòng. Tôi không có được niềm hạnh phúc hai người đấy. Bạn bè cũng động viên tôi hãy quên hết những đau khổ trước kia, mà hướng về một tương lai tốt hơn. Họ bảo tôi còn trẻ, đẹp, tôi hoàn toàn có thể tìm cho con mình một người bố thật sự. Nhưng ở Đà Lạt rất nhiều người biết chuyện của tôi, không ai dám ngỏ lời với một cô gái không chồng mà đã có con như thế. Từng mang lầm lỡ nên tôi chẳng dám mơ mộng nhiều. Một ngày, cặp cô dâu chú rể tôi chụp ảnh bảo, hai người họ gặp nhau trên OakClub, khuyên tôi thử vào đó làm quen và hẹn hò xem thế nào. Tò mò tôi cũng vào thử. Một ngày, hai ngày..., rồi một tuần lướt OakClub, tôi vẫn không thấy một người nào có vẻ hợp với tôi. Đang định bỏ cuộc, thì tôi thấy có tin nhắn gởi đến. Không thể tin vào mắt mình, tôi phải lòng anh ấy ngày từ cái nhìn đầu tiên. Anh đẹp trai, gương mặt nam tính, nghiêm nghị nhưng lại có chút gì ấm áp, thu hút. Anh gởi một lời chào ngắn gọn. Tôi lịch sự hồi đáp. Những ngày đầu chat với nhau, tôi thấy anh rất e dè, kiệm lời. Tôi luôn là người chủ động đặt câu hỏi, mở lời. Anh có vẻ thích công việc tôi đang làm, tôi cũng thấy vui vì có người lắng nghe tôi huyên thuyên về những bức ảnh. Có lẽ vì tôi khá cởi mở và tự tin, dần dần tôi cảm giác anh thích được nói chuyện với tôi và chủ động nhắn cho tôi hơn. Tuy nhiên tôi lại không kể cho anh nghe về bé Bảo, không phải tôi cố ý giấu, chỉ vì tôi nghĩ chưa đến lúc, với cả tôi với anh chỉ là bạn bình thường, không nói thì cũng chẳng ảnh hưởng gì đến anh.
Chúng tôi bắt đầu trao đổi số điện thoại, không chỉ nhắn tin, cứ 2,3 ngày chúng tôi lại gọi điện cho nhau. Dù ở xa (anh người Sài Gòn), anh vẫn thường quan tâm, hỏi han tôi. Có một lần tôi bệnh, vì không thể ở bên cạnh, anh lo lắng thấy rõ. Nghe điện thoại mà cảm tưởng như là anh thấy rất có lỗi vì đã không giúp gì được cho tôi. Lúc đầu tôi chỉ xem anh như một người bạn, giờ đây tôi nhận ra rằng anh thật sự quan trọng với tôi như thế nào. Tôi cảm thấy con tim mình đã biết yêu trở lại. Dò hỏi anh đã yêu ai bao giờ chưa, anh bảo anh từng yêu rồi, và giờ hai người không ở bên cạnh nhau nữa. Tôi không hiểu tình cảm của anh là thế nào, anh nói rằng anh thích tôi, nhưng thỉnh thoảng anh gọi nhầm tên tôi là tên người ấy. Trong lòng tôi nhói đau mỗi khi vô tình buột miệng anh lại nhắc đến tên người đó. Nhưng tôi có tư cách gì để trách móc, giận hờn anh? Tôi vẫn chưa kể với anh rằng tôi có một đứa con.Nếu biết được sự thật thì chắc chắn anh sẽ nghĩ tôi là một đứa hư hỏng, lừa đảo. Cho dù tình cảm của tôi là thật, liệu anh có chấp nhận tôi?
Lần hẹn tới ở Đà Lạt, tôi thật không biết phải đối mặt với anh như thế nào... Có thật tình yêu, chỉ cố gắng tìm là sẽ có?
Theo VNE
Muốn bỏ vợ con để sống với người tình đồng tính Gần một năm trôi qua, tôi vẫn sống với người tình, muốn trở về với vợ con mà lòng không thể. Tôi 27 tuổi, kết hôn hơn 2 năm, thời gian đầu chúng tôi rất hạnh phúc. Tôi tự nói với bản thân phải cố gắng giữ hạnh phúc đang có. Tôi luôn kiềm chế mình, không muốn qua lại với người đồng...