Gần kiệt sức khi làm mẹ đơn thân
Cuộc sống càng khó khăn hơn khi phải tự mình chăm lo đứa bé, những cái ngu ngơ khi lần đầu làm mẹ, những lúc mệt mỏi muốn bỏ con lại trong trại mồ côi mà ra đi.
Ảnh minh họa
Tôi 30 tuổi, là mẹ của công chúa nhỏ 4 tuổi, cháu chưa biết mặt cha bao giờ. Năm 25 tuổi, tôi gặp cha đứa bé khi làm chung công ty, biết hắn đã có vợ nhưng tôi vẫn không tránh khỏi được sự đeo đuổi nhiệt tình của hắn rồi mềm lòng sa ngã và trao đi tất cả. Khi biết tôi có thai, hắn vừa mừng vừa lo vì không biết giải quyết thế nào bởi vợ hắn không sinh được con. Lúc hắn kêu giữ lúc lại kêu bỏ, cuối cùng hắn nói một câu giữ hay bỏ do tôi tự quyết.
Tôi quyết giữ cái thai lại dù biết trước tương lai sẽ chấm dứt từ đây, bao khó khăn cực khổ sẽ phải gánh chịu. Tôi im lặng nói dối gia đình ra Hà Nội làm nhưng thực chất là xin vào trung tâm bảo trợ xã hội ở Đồng Nai, nơi cưu mang những người cơ nhỡ. Cuộc sống bắt đầu thay đổi khi phải sống với đủ thành phần xã hội, tôi nghĩ mình không thể vượt qua nổi nhưng vì con nên cố. Vào cái đêm chuyển dạ, một mình tôi trong bệnh viện, không người thân nào bên cạnh, rồi may thay tôi đã mẹ tròn con vuông.
Cuộc sống càng khó khăn hơn khi phải tự mình chăm lo đứa bé, những cái ngu ngơ khi lần đầu làm mẹ, những lúc mệt mỏi muốn bỏ con lại trong trại mồ côi mà ra đi. Khi con được gần 5 tháng, may mắn có người cùng hoàn cảnh chấp nhận giữ con cho tôi đi làm không lấy đồng xu nào, ngày tôi đi làm, tối về với con. Tôi chấp nhận làm công nhân khi có trình độ đại học, lúc ấy quan trọng với tôi là tiền để nuôi con. Khi con được 14 tháng, một trận dịch tay chân miệng hoành hành cả trung tâm, những đứa trẻ lần lượt nhập viện và con tôi cũng không tránh khỏi.
Vì Bệnh viện Đồng Nai quá tải tôi bế con xuống Bệnh viện Nhi Đồng 2 nhập viện thì vô tình gặp con của đứa em họ cũng bị bệnh. Tôi yêu cầu em họ che giấu chuyện, khi nào bé lớn tôi sẽ dẫn bé về nhà. Được vài tháng em họ đã nói cho gia đình tôi biết vì không chịu nổi cảnh tôi sống khổ như vậy. Ba dang rộng vòng tay đón nhận đứa cháu ngoại và tha thứ lỗi lầm của tôi, chấp nhận tôi về nhà và làm lại cuộc sống.
Con được 19 tháng đi nhà trẻ mà không khóc tiếng nào và rất ngoan, tôi nghĩ con biết thân biết phận nên không làm mình lo lắng. Rồi tôi càng lo lắng hơn khi về Sài Gòn 3 tháng trời không xin được việc. Lúc tuyệt vọng thì may mắn lại đến khi có người cô làm trưởng phòng hành chính nhân sự một công ty nhận vào làm trợ lý. Gần 3 năm trời làm công nhân dường như tôi quên hết những gì mình đã học, đã làm. Tôi vô làm như một con ngốc với bao ánh mắt nhìn dị nghị. Cô đã tận tình hướng dẫn, chỉ bảo tôi từng bước, làm được 6 tháng cô xin nghỉ vì chán việc, một mình tôi tiếp tục làm với sếp mới.
Video đang HOT
Việc có con tôi che giấu không cho ai biết nên sếp mới vào gây khó dễ khi giao nhiều việc cho tôi, sếp làm không đúng cũng phải nhịn, nhiều lúc nản muốn nghỉ cho xong nhưng nghĩ tới con phải ráng, hình như càng ráng càng làm tôi nản. Ngoài việc văn phòng tôi làm thêm trên mạng, rảnh lúc nào làm lúc đó kiếm thêm được tiền sữa cho con. Bắt đầu năm 2014 tôi không còn may mắn và xui xẻo đến liên tục, sếp bắt đầu khắt khe quan sát từng ly từng tý, kiếm được sơ hở của tôi là đánh giá làm việc không tốt và cho tôi lựa chọn, tự nghỉ việc hoặc công ty buộc thôi việc.
Đang chán nản công việc tôi xin nghỉ vì nghĩ mình còn công việc làm thêm kiếm sống, không ngờ một tháng sau nghỉ việc công việc làm thêm cũng không còn vì công ty phá sản. Tôi lao vào kiếm việc, đến nỗi ngủ cũng nằm mơ về chuyện việc làm. Với tuổi 30, kinh nghiệm không nhiều xin việc thật khó, 2 năm trời làm văn phòng, làm thêm mà không chịu trau dồi tiếng Anh giờ xin việc thấy khó vô cùng.
Đã 4 tháng thất nghiệp, gửi biết bao hồ sơ, được 8 công ty mời phỏng vấn mà không chỗ nào nhận, có công ty nhận nhưng tôi không làm vì tính chất công việc và chế độ không tốt, nói thẳng ra họ tuyển người vào bóc lột sức lao động. Lần này tôi xin việc nói rõ mình có con, để mong họ chọn những người có gia đình làm việc lâu dài hơn và tránh được thai sản, vậy mà cũng không hy vọng gì cả. Tôi đang sống với ba, anh trai và chị dâu, không thoải mái vì mạnh ai nấy sống, giờ có xin làm công nhân hay phục vụ, giúp việc cũng không được vì không ai giữ con cho làm cả. Tôi rơi vào tuyệt vọng, bế tắc, mong muốn được chia sẻ.
Theo VNE
Bỏ mặc vợ chăm gia đình, chồng chơi bời, ngoại tình
Đi làm về là anh ngồi chơi xúc xắc ăn tiền, con riêng của anh bây giờ cũng một tay em chăm lo và dạy dỗ.
Em năm nay 26 tuổi đã lập gia đình được 6 tháng. Em là đứa con gái sống rất nguyên tắc và nghiêm túc. Em quen chồng hiện tại qua chị bạn giơi thiệu. Anh hơn em 14 tuổi. Mối tình đầu ngốc nghếch của em bị anh lừa dối hết lần này đến lần khác.
Anh sống trong Sài Gòn nên mỗi tháng ra Hà Nội thăm em vài lần. Em viên mãn với mối tình đầu và rất trân trọng anh. Em đưa anh về nhà ra mắt, sau một thời gian tìm hiểu ban đầu gia đình em không đồng ý vì chênh lệch tuổi tác và anh ở xa quá. Nhưng vì tình yêu và sự cố gắng của hai đứa thì mọi chuyện đã được như ý muốn.
Nhưng sau khi tìm hiểu, bố mẹ em phát hiện anh đã có vợ và hai con trai. Em không tin bởi trước em hỏi thì anh vẫn chối, nhưng cuối cùng anh đã thú nhận. Em trải qua những ngày tháng kinh khủng đó trong sự dằn vặt và đau đớn.
Bằng sự từng trải tình trường của mình, anh vẫn tiếp tục thuyết phục và bám riết lấy em và phải có em bằng được. Anh không ngần ngại đưa cả hai con từ Sài Gòn ra để em thấy hai đứa rất thiếu thốn tình cảm của mẹ. Thậm chí, anh đưa cả giấy ly hôn chứng minh đã bỏ vợ được ba năm và ở vậy nuôi con. Nhìn hai đứa nhỏ và tình yêu trong em với anh còn quá lớn, em lại mủi lòng cho anh thêm cơ hội.
Tưởng rằng mọi chuyện chỉ ở đó ai ngờ trong Sài Gòn anh cũng có bồ kém tuổi em. Cô ấy hành hạ và khủng bố em bằng tinh thần. Ngày đêm nhắn tin gọi điện đe dọa và nói rằng anh với cô ấy từng chung sống, chăm hai đứa nhỏ con anh. Em hao mòn và mệt mỏi nhưng anh vẫn không chịu buông tha. Anh nói rằng cô ấy chỉ là gái qua đường, quen anh chỉ vì tiền chứ không yêu đương gì rồi anh đã kết thúc cô ấy.
Em lại thêm một lần ngu dốt, mu muội tin vào thứ tình yêu của anh. Em không dám quyết định, đổ tại duyên số và tìm cách thuyết phục gia đình, sau 6 tháng dằn vặt bố mẹ em chỉ nói một câu: "Bố mẹ không đồng ý nhưng vì thương con bố mẹ chiều theo ý con, sau này có hối hận thì hãy quay về, gia đình lúc nào cũng chào đón con". Nghe xong lòng em đau quặn lại, em tự nhủ sẽ phải cố gắng sống thật tốt để bố mẹ không phiền lòng.
Sau ba năm chinh chiến là một đám cưới đầy nước mắt, ngày vui của em mà em không cầm được lòng, chỉ vì một mối tình mà em đã phụ lòng cha mẹ, em không hối hận nhưng chỉ thấy có lỗi thôi. Em khóc suốt cả buổi lễ.
Ác mộng lại đến, khi cưới xong em vào Sài Gòn ở với chồng và con chồng. Là cô dâu mới nhưng em lại dùng hết lại đồ cũ của gia đình anh. Hai ngày hôm sau thì tiền cưới của em không cánh mà bay, em hỏi thì anh nói là anh vay khi nào có anh trả. Nghĩ rằng vợ chồng với nhau nên em cũng im lặng để cho gia đình suôn sẻ. Cứ như thế em sống cùng anh và hai con, em xin việc nhưng vẫn chưa được nên ở nhà chăm con và chồng, tiền hết anh tự mang về để em chi tiêu nhưng không nhiều.
Ảnh minh họa: InImages.
Sau một lần cãi nhau, em đã ra Bắc. Nhưng em đã nhận được hàng loạt những hình ảnh về tin nhắn qua lại giữa anh và người yêu cũ bằng những ngôn từ dung tục. Em đau đớn nhưng chỉ nhận lại từ anh đúng một câu: "Tại em kêu mệt mỏi chán nản nên anh mới một phút sa ngã chứ anh chưa làm gì sai cả, anh thề sẽ không có thêm lần nào nữa". Em nói với anh lời chia tay vì thiết nghĩ chúng em chưa có gì ràng buộc.
Em về ở với bố mẹ một thời gian nhưng cũng không dám nói gì cả. Lâu sau, mẹ bắt đầu nghi ngờ, sau đó em đành phải lên nhà chị gái và không kìm được em đã tâm sự hết với chị rồi em ra chùa ở để cho tâm mình thanh thản. Em ở được mấy ngày nhưng anh tìm được em và đón em về. Em có cuộc họp gia đình với các chị và chồng em, mấy chị, em bàn sẽ giữ kín không cho bố mẹ biết sợ bố mẹ buồn. Chồng em nhận lỗi và hứa là sẽ thay đổi. Em lại theo vào Sài Gòn sống.
Nhưng một loạt các cuộc điện thoại, nhắn tin đòi nợ chồng em lại tới. Mỗi chỗ vài chục có chỗ vài trăm triệu. Trong khi đó anh sĩ diện nói với gia đình nhà em mua nhà ngoài Hà Nội, nhưng thực tế mới chỉ trả được 1/4 số tiền, bây giờ không có tiền nộp vao lãi tăng lên vù vù. Em hỏi đến thì anh chửi, cái chung cư vợ chồng em đang ở thì chị vợ cũ của anh cũng đang kiện đòi chia đôi tài sản. Em chán nản và hai đứa đã cãi nhau. Em hỏi đến số vàng lúc cưới hai bên gia đình cho để làm vốn thì cũng lại không cánh mà bay, anh nói anh để dưới kho. Thế là em trắng tay.
Liên tiếp những cuộc cãi vã, tranh luận, chửi nhau, đánh nhau diễn ra. Mỗi lần như thế em lao vào như con thiêu thân vì nghĩ rằng thà chết đi còn sướng hơn, em uống thuốc ngủ để mong quen đi mọi chuyện.
Tuy vậy, em vẫn sống tốt với gia đình nhà chồng và nhất là hai đứa con, em chăm sóc rất chu đáo nên không ai nói gì em cả, ngược lại hai đứa nhỏ cũng rất tin em.
Em định sinh đứa con để khuây khoả nhưng kinh tế còn hạn hẹp mà chồng em không có trách nhiệm, đi làm về là ngồi riết chơi xúc xắc ăn tiền, con anh bây giờ cũng một tay em chăm lo và dạy dỗ anh chẳng thèm đả động huống chi em sinh thêm đứa nữa.
Em chỉ mong anh thay đổi, yêu thương và chăm lo cho gia đình, đừng nói dối em vậy mà không được. Em dùng đủ mọi cách, ngọt ngào có, ghê gớm đanh đá cũng có nhưng không ăn thua. Thương chồng và nghĩ rằng bình yên, hạnh phúc là quan trọng, có thiếu tiền rồi chịu khó cũng làm ra nên em có nói với anh: "Anh nợ ai bao nhiêu như thế nào thì anh cứ nói với em rồi vợ chồng cùng nhau làm trả nợ, có vất vả em cũng không ngại, chỉ mong anh đừng lừa dối gì em". Vậy mà cũng không thay đổi được gì.
Em rất do dự không biết là có nên tiếp tục với anh không hay dừng lại để lựa chọn cuộc sống khác. Bây giờ ra đi em cũng rất ái ngại, ngại với gia đình chồng rồi thương bố mẹ em. Rồi mọi người sẽ nhìn em bằng ánh mắt gì đây? Em không còn niềm tin nơi anh nữa rồi. Nhưng tình thương với con anh và anh thì còn nhiều lắm...
Theo VNE
Chàng thân thiết với em gái của chị dâu Bản thân tôi cảm thấy hai người họ nói chuyện rất thân thiết với nhau dù chỉ là những vấn đề chung, nhỏ nhặt trong nhà. Tôi và bạn trai quen nhau cũng mấy năm rồi, mọi chuyện cũng không có gì cho đến gần đây. Tôi luôn có những suy nghĩ linh tinh về bạn trai nhưng không biết là linh cảm...