Gái xấu- bất hạnh đủ đường…
Có lần gái ế xấu xí như tôi đi mua chiếc khẩu trang, bà bán hàng tỏ ý không bằng lòng khi tôi ướm thử lên mặt. Tôi đi mua quần áo, cũng bị người bán hàng dè bỉu sau lưng…
Liệu tôi có đáng bị đối xử như thế hay không?
Trước tôi tự nhân thấy mình rất xấu. Chẳng hiểu vì lý do gì mà từ khi chuyển xuống Hà Nội học, mặt mũi tôi bỗng nổi mụn tùm lum. Vì gia đình không có điều kiện chạy chữa nên tôi âm thầm đau khổ với cái mặt dày mụn, đi tới đâu là có người xì xào bàn tán, chê bai.
Đường nét trên gương mặt tôi vốn không lấy làm đẹp đẽ gì, nay lại bị thêm rất nhiều mụn, vết thâm. Có người nói xấu sau lưng tôi “mặt mũi gì như nghĩa địa”, “mặt to như cái mâm”, “miêng doe”… Chẳng có gì bất ngờ khi tôi đứng vị trí số 1 trong bảng xếp hạng những bạn nữ xấu nhất lớp (do các bạn nam trong lớp nhận xét, bình bầu) Tôi đã khóc rất nhiều.
Video đang HOT
Có lần gái ế xấu xí như tôi đi mua chiếc khẩu trang, bà bán hàng tỏ ý không bằng lòng khi gái xấu như tôi ướm thử lên mặt. Bà nói: “Cháu bịt thử lên mặt như vậy rồi ai dám mua hàng của cô”. Tôi đi mua quần áo, thử vài bộ đồ cũng bị người bán hàng dè bỉu sau lưng “người thì xấu xí mà còn bày đặt thử tới thử lui mãi chả xong”. Hóa ra xấu thì nên biết điều, nên qua quýt, xuề xòa…
Tốt nghiệp đại học cũng là lúc tôi hết bị mụn khắp mặt. Nhưng lỗ chân lông to, vết thâm là những “di chứng cuối cùng”. Tôi uống thuốc nam, mua kem dưỡng đắt tiền, đầu tư tiền tới spa làm đẹp… mục đích là để đẹp hơn, tự tin hơn khi đi phỏng vấn xin việc. Tôi thấy mình trong gương ổn hơn rất nhiều so với mấy năm học đại học.
Nhưng với thời buổi đi ra đường, đập vào mắt là “cái đẹp” thì ngoại hình của tôi vẫn bị anh phỏng vấn đánh loại D (loại thấp nhất khi đánh giá ngoại hình ứng viên). Phỏng vấn tới vài chục công ty, tôi bó tay nhờ người quen xin việc. Nhờ vả đến “gẫy cả lưỡi” thì người ta mới chịu nhận một đứa xấu như tôi vào làm việc. Họ bảo rằng: “Không cần người giỏi, chỉ cần đẹp. Nhìn thấy người đẹp chỉ có thêm năng lượng làm việc…”. Còn trông thấy tôi, họ bảo “không giãn cơ mặt ra được”.
Ngoại hình xấu còn khiến tôi cảm thấy mình là người phụ nữ bất hạnh nhất trên đời. Từ lúc còn đi học tới khi ra trường đi học vài năm, trông thấy bạn bè yêu đương, vật vã, đau khổ vì tình mà tôi cảm thấy xót xa. Tôi nói với họ, an ủi họ vài câu chứ thực tình nhiều khi tôi cũng thèm muốn có một người đàn ông yêu mình, làm cho mình đau cũng được. Nhưng rốt cuộc chẳng ai thèm lợi dụng, lừa gạt một con bé xấu xí.
Bố mẹ tôi thấy sốt ruột, thường xuyên tra hỏi tôi đã có ai chưa, rồi kể lể bạn bè cùng lứa đã có con tay bồng tay bế, rồi nhờ người quen mai mối… Nhưng vẫn không có tiến triển gì. Người quen nói thẳng “Chỉ sợ thằng ấy nó chê cháu xấu, không xứng…”. Khi hỏi lại xem “người kia làm nghề gì” thì tôi nhận được câu trả lời nó bán nấm, học hết cấp 2…
Là gái ế nhiều năm, tôi cay đắng nhận ra đàn ông giờ quá coi trọng hình thức. Cứ bảo rằng “tốt ghỗ hơn tốt nước sơn”, “cái nết đánh chết cái đẹp” ư? Ngoại trừ khiếm khuyết về hình thức, tôi là người chu toàn công việc bếp núc, chăm sóc gia đình, tính nết được khen thùy mị, nết na… Vậy nhưng tôi có ai thèm ngó ngàng tới?
Bạn bè, người thân tôi quen biết nhiều người tính tình đỏng đảnh, lười biếng, hỗn hào… vậy tại sao họ vẫn có người yêu, vẫn có chồng cưng chiều, chăm sóc. Chẳng lẽnhan sắc có một thứ quyền lực khủng khiếp đến thế?
Tôi băn khoăn không biết có nên vay tiền ngân hàng đi phẫu thuật thẩm mỹ không? Tôi sẽ đi gọt mặt, chỉnh lại khuôn miệng, hàm răng… rồi làm lại cuộc đời, bắt đầu một công việc mới tốt hơn, kiếm được người đàn ông tử tế.
Còn nếu như tôi chờ đợi kiếm tiền, tích cóp hàng tháng như hiện tại thì ít nhất khoảng 10 năm nữa tôi mới đủ tiền thực hiện phẫu thuật thẩm mỹ. Nghĩ đến 10 năm nữa, khi đó tôi đã 37 tuổi – 37 tuổi liệu tôi có còn cơ hội tìm kiếm được một người bạn đời? Liệu cuộc đời thực có còn câu chuyện cổ tích giống như truyện nàng lọ lem?
Theo PNT
Tôi cảm thấy nhục nhã với gia đình
Tôi sinh ra và lớn lên trong một gia đình gia giáo. Vì ba mẹ tôi là người khó tính nên tôi lúc nào cũng được che chở. Gia đình tôi không giàu, tôi cũng là một cô gái bình thường như bao người con gái khác. Năm tôi học lớp 12, có lẽ đó là thời gian định mệnh của cuộc đời tôi. Tôi đã gặp và yêu anh.
Ban đầu tôi nhận lời yêu anh, chỉ vì lòng cảm mến, và chẳng có tình yêu. Nhưng dần dần anh làm tôi thương anh thật lòng, và cũng chính vì tình yêu sinh sôi trong tôi, mà cuộc đời tôi bước vào một con đường mà không bao giờ có thể quay lại được.
Số phận trớ trêu thay, tôi lên Sài Gòn để học, còn anh thì học ở dưới quê, cách xa nhau 150 km nhưng tôi và anh đã yêu anh 3 năm và cũng trải qua biết bao nhiêu sóng gió. Có lẽ tôi đã bị quả báo, vì năm đầu yêu nhau, tôi luôn là người giận dỗi và nghĩ rằng người yêu mình thì phải chịu đựng được mình. Nhưng từ khi tôi lên đất Sài Gòn đó, thì hạnh phúc và lòng tin bắt đầu rạn nứt. Anh dần dần không tin tôi, luôn nghi ngờ tôi. Tôi đã cố gắng không đi đâu ngoài đi học suốt 2 năm sống trên Sài Gòn. Mỗi tháng tôi đều về thăm anh một hoặc hai lần, trong khi tôi sống trên đất thành phố này suốt 2 năm mà chưa một lần anh lên thăm tôi, hay chào bạn bè tôi. Vì tôi yêu anh, nên tôi cũng chấp nhận và tự lừa gạt bản thân là anh không có tiền, hay anh bận học, hay anh là người nhút nhát, không dám hòa nhập. Dần dần sức chịu đựng tôi có giới hạn. Sau những lời chửi mắng, xỉ nhục của anh, tôi lại mềm lòng vì những tiếng yêu đương thương nhớ và vì lý do anh yêu tôi.
Cứ thế tình cảm tôi trôi qua gần 3 năm. Cho đến khi tôi ngu dại, đi tin lời đường mật của anh, mà đánh mất đi sự trong trắng của mình để rồi đến bây giờ, anh dùng hết từ ngữ để nhục mạ tôi. Anh nói tôi là đồ bỏ đi, thằng nào xài lại là đồ ngu. Tôi thật sự chỉ muốn chết đi, chỉ vì nghĩ tới cảnh nếu một ngày nào đó, ba mẹ tôi biết được, ba mẹ tôi phải làm sao? Danh dự cả gia đình tôi còn đâu nữa. Cũng chính vì những lời chửi mắng của anh, tôi mới thấm thía những gì ba mẹ tôi khuyên tôi, nhưng tôi đã bước vào con đường cùng rồi. Tôi không còn mặt mũi nào mà nhìn ba mẹ tôi, mà nhìn ánh mắt người đời nữa. Tôi thật sự rất nhục nhã sau những lời chửi mắng nhục mạ của anh. Tôi phải làm sao đây chứ?
Theo VNE
Chồng ngoại tình, vợ có lợi không? Thành thật mà nói, sau khi những cú sốc của đời sống hôn nhân qua đi, tôi thấy mình đang được hưởng lợi từ việc chồng "ăn chả". Tôi kể chuyện của chính bản thân mình ra đây, không có ý cổ súy cho việc đàn ông ngoại tình, chỉ là về phần các chị em, tôi nghĩ, khi sự việc đã đến,...