Gái gọi “buôn” chuyện ở nơi… tút nhan sắc
Hàng chục em chân dài, váy ngắn, vai trần ngồi xếp hàng “giãi thẻ” chờ đến lượt được trang điểm. Các em bô bô nói chuyện nghề, “tai nạn nghề nghiệp” khi tiếp khách.
Cái câu “không nghe ca-ve kể chuyện, không nghe con nghiện trình bày” có lẽ không đúng với trường hợp này vì ở đây các em đang tự trải lòng mình…
Nhầm “hàng”
Tôi cùng cô bạn làm ở một công ty liên doanh vào một cửa hàng trang điểm, làm tóc A.T. nằm trong con ngõ nhỏ ở đường Nguyễn Chí Thanh (Hà Nội). Số là, cô bạn tôi muốn trang điểm đôi chút chuẩn bị đi biểu diễn văn nghệ quần chúng. Bạn tôi khá xinh xắn và mới có thai được 4 tháng nên khi vào cửa hàng đã bị tất cả những ánh mắt đổ dồn săm soi. Mấy em “mắt xanh, mỏ đỏ” quay ra nhìn bạn tôi từ chân đến đầu. Cũng chẳng phải thầm thì, có em quay sang hỏi luôn: “Tai nạn nghề nghiệp à? Khổ thế, xử lý đi em ơi”.
Tôi quay lại, khi ấy cả phòng chật cứng những cô nàng quần soóc ngắn đến tận… bẹn, áo hai dây trễ nải đang đổ dồn cặp mắt vào cái bụng bầu của bạn tôi. Với những em ở đây, tất cả khách hàng đến trang điểm tại cửa hàng này đều là “hàng”. Thì ra, họ đang nghĩ bạn tôi cũng cùng nghề như họ nên… “khuyên chân thành” để giữ nhan sắc tìm cửa làm ăn.
Thấy bạn tôi yêu cầu trang điểm nhẹ nhàng, mấy em được thể dẩu mỏ: “Em ơi, phải trang điểm đậm lên, chứ đã mệt mỏi bầu bí lại mặt nhàn nhạt, bềnh bệch thì ai mà mê nổi. Đằng nào cũng nhỡ rồi cứ tới bến đi vài bữa nữa giải quyết có sao đâu”. Cô bạn tôi không nói gì, khẽ cau mày, bởi đây là đứa con đầu lòng được cả hai bên gia đình mong đợi, nhưng vì vào nhầm chỗ trang điểm mà phải nghe những lời xúi quẩy.
Như chẳng nhận ra điều ấy, mấy cô nàng kia vẫn bô bô: “Nếu biết rõ con của thằng cha nào thì gọi nó đến nói chuyện, xem nó có trách nhiệm chu cấp tiền không thì hãy để. Còn nếu nó định “bùng” thì cứ tìm vợ nó mà kể tội…”. Rồi những tràng cười ha hả vang lên. Cả hai chúng tôi đều cảm thấy nóng ran mặt. Chị chủ cửa hàng thấy rõ thái độ của khách liền nhắc nhỏ: “Nhầm hàng rồi, ai cũng như các cô chắc. Nói nhỏ đi cho tôi nhờ, mấy bà trẻ”.
Tôi gội đầu xong, ngồi đợi bạn trang điểm. Nghe những câu chuyện của các cô, mà tất cả đều xoay quanh khách và tiền mà choáng. Ngồi ngả nửa người lên cái ghế da, vươn đôi chân dài tỉa móng cầu kỳ sơn đỏ chót, một em có tên là Liên chia sẻ: “Cả làng còn nhớ cái Hạnh “khểnh” không, dính bầu 5 tháng rồi. Dạo trước vẫn ra đây “sơn tút” đấy, tao đã bảo bỏ đi không nghe, cứ dài cổ đợi lão già rót cho ít tiền. Nó cứ đi làm đến khi cái bụng phình ra không giấu nổi nữa. Thấy bảo nhà nó ở mãi Lào Cai cũng nghèo lắm. Hai tuần rồi, không thấy nó ra “làm hàng” chắc chuồn về quê sinh nở hay ra viện cô-vắc rồi cũng nên”.
Mặt cô bạn tôi sa sầm, có lẽ câu chuyện động chạm đến bản thân quá. Chắc các váy ngắn, chân dài tưởng bạn tôi là “hàng” như họ nên kể câu chuyện có thực ngầm ý khuyên nhủ. Thấy bạn tôi không chia sẻ gì, mấy em lại quay sang “tám” chuyện khác. Một em bô bô “tố”: “Cái Liên vừa rồi trúng quả đậm còn gì. Mới “hàn” gặp trúng ngay “gà” tưởng còn trinh, yêu quá cho cả con xe SH nội còn gì. Ôi trời ạ, có con rồi vẫn được liệt vào diện gái trinh, có mà trinh mạng nhện…”. Cả hội cười ngất, cô nàng tên Liên “phản pháo”: “Đứa nào chẳng tân trang. Tao đố cả hội tìm được đứa nào làm nghề này ở Hà Nội mà không “bơm vá” đấy?”.
Với họ, những câu chuyện buôn dưa lê về “nghề nghiệp” giống như người ta hát điệp khúc. Nói đến “bơm vá”, một em có khuôn mặt ưa nhìn tuổi chừng 18 chỉ ngay vòng một, tự hào: “Xin lỗi, đây còn nguyên, chưa can thiệp nhé”. Tất cả trề môi, Liên nói cứng: “Nàng Hồng này có mà bơm từ lúc mới nhu nhú. Nếu không làm sao mông 85 mà ngực lên 86 hút hết cả khách của người khác? Lúc nào khách đến karaoke Hoàng hôn tím cũng yêu cầu Thu Hồng”. Tiện chuyện, Liên kể luôn cô bạn “đồng nghiệp”, vì bơm silicon dạo (cơ sở gội đầu, mát -xa kiêm thẩm mỹ) bị áp-xe phải đến viện 108 điều trị mất gần chục triệu.
Thuỷ chung với nghề trang điểm cho ca-ve
Video đang HOT
Gái bán dâm bị bắt tại trụ sở công an
Các em cứ nói với nhau về cửa hàng gội đầu, trang điểm A.T., bà chủ biết thông cảm với khách. Chính vì thế, A.T. thành tụ điểm của các em đến tân trang nhan sắc. Mở cửa hàng được gần chục năm cũng là từng ấy năm, cửa hàng gắn với những em chân dài đến trang điểm trước khi bước chân kiêu sa được đưa đến các nhà nghỉ, quán karaoke đèn mờ. Những khuôn mặt được “tút” cầu kỳ, đậm đặc, đúng đặc trưng “mắt xanh, mỏ đỏ”. Thấy những khuôn mặt trang điểm đậm, tôi hơi khựng lại, chị chủ giải thích: “Các em ấy trang điểm để phù hợp với công việc trong ánh đèn, còn công chức thì trang điểm nhẹ nhàng hơn, tuỳ yêu cầu mà”.
Bắt đầu ngày mới của các em bao giờ cũng muộn hơn người thường. 11h30′ đến 14h các em bắt đầu đến trang điểm. Tỉ tê kể chuyện, chị T. cho biết: “Hiện nay, mỗi ngày cửa hàng trang điểm cho khoảng 30 cô. Cách đây vài tháng, cửa hàng trang điểm mỗi ngày hơn 60 cô”. Họ đến ngồi ngả nghiêng chờ đến lượt. Hết chỗ trong cửa hàng các em đứng tràn ra đường làm ách tắc cả một con ngõ nhỏ.
Tiếp xúc với các em nhiều nên chủ cửa hàng cũng “thông cảm” lắm. Chị T. còn có cả một cuốn sổ để ghi nợ. Có những người nợ tiền trang điểm, làm tóc lên tới 7-10 triệu đồng. Nhưng hoàn cảnh họ khó khăn, lại là khách quen nên chị cũng ngại nhắc nợ. Theo chị kể, các em vào nghề này đa phần là thích chơi. Nhiều em nhà ở Hà Nội nhưng đua đòi bạn bè cũng thành “hàng” karaoke, thậm chí có cả sinh viên các trường nghệ thuật cũng nhờ trang điểm để “đưa người cửa trước, rước người cửa sau”.
Cũng vì được các em “quá yêu” kéo đến đông mà khách hàng bình thường đến cửa hàng chị T. cũng thưa vắng. Có lẽ, chúng tôi là một ngoại lệ. Gội đầu cho tôi, chị phân trần: “Những công chức đến cửa hàng trang điểm hay gội đầu nên tránh giờ của các em ấy. Đến trùng giờ của các em, họ nói cười bô bô, mà nói toàn “tục ngữ”, ngay chị cũng thấy ngại (nhưng lâu ngày cũng thành quen!) nói gì đến khách”. Chính vì vậy, khi gội đầu cho tôi, chị xếp chỗ tôi vào phòng trong. Chị T. nói: “Gội đầu, trang điểm cho công chức mình phải dùng đồ riêng”. Thật sự, được chị chỉ cho khăn dùng cho các em, và khăn dùng cho tôi là một màu khác, nhưng tôi vẫn không tránh khỏi rùng mình.
Đầu giờ chiều, các tay xe ôm đến đón các em đi phục vụ khách. Cứ 3-4 em lên một chiếc xe máy lượn vè vè đến các nhà nghỉ, quán karaoke bình dân quanh khu vực cửa hàng của chị T. Ra khỏi nơi tân trang nhan sắc cho các em, tôi có cảm giác như ánh mắt của những người dân phố đang nhìn theo mình. Tôi bất giác bật cười khi nhìn lại khuôn mặt đẹp với cái bụng bầu của cô bạn. Và hiểu tại sao các em lại thoải mái trong tụ điểm của mình đến vậy…
Nhan sắc tàn tạ nợ ghi chất chồng
Nói chuyện liến thoắng nhưng em nào cũng nhắn tin điện thoại tới tấp bởi sắp đến giờ “xuất phát”. Những bông hoa đã tàn tạ được “sơn bả” bỗng trở lại nhuận sắc. Nhưng có em đến lúc phải móc hầu bao trả tiền trang điểm, làm tóc bỗng trở nên lúng túng. “Chị ơi, ghi sổ cho em nhé. Mấy ngày hôm nay ế lắm, gặp khách, em trang trải liền”. Thôi đành, chia sẻ với các em, chị chủ cửa hàng lại mở cuốn sổ dày cộp, quăn góc, nhàu nát cộng thêm một khoản tiền 100 – 200 ngàn đồng, tuỳ từng người.
Theo Xahoi
Trở thành 'cỗ máy tình dục' sau hai đời chồng
Lần thứ hai lấy chồng, Diệp lại lầm lỡ với một gã nghiện. Gã vào tù, để lại Diệp cùng đứa con trai nheo nhóc. Nghe chúng bạn rủ rê, chị tìm đến phố thị để mua bán, trao đổi chính thân xác mình...
Lận đận hai lần đò
Diệp tại trung tâm giáo dục lao động ở Hải Phòng
Tuyên Quang dường như đã trở thành một thương hiệu về một miền quê có nhiều cô gái xinh đẹp. Chẳng thế mà những kẻ "buôn phấn bán hương" thường lợi dụng mác "gái Tuyên" để chèo kéo khách, để được chú ý hơn và có thể nhận được nhiều hơn một chút những đồng bạc.
Thế nhưng, người đàn bà ấy thì khác, chị ta chẳng muốn nói về gốc gác, xuất thân của mình với những gã đàn ông hay với bất cứ ai. Chị sợ, những nhơ nhuốc của chị ta chốn thị thành sẽ làm hoen ố chút danh dự gia đình.
Đào Bích Diệp (SN 1977, trú tại Tân Trào - Sơn Dương - Tuyên Quang) là tên khai sinh cha mẹ đặt cho chị ta. Diệp không chỉ là "gái Tuyên xịn" mà còn là một cô gái người dân tộc Tày mộc mạc, chất phác, sinh ra và lớn lên ở một bản làng heo hút, nơi có những nếp nhà sàn cao cao nơi chân núi.
Vài lời giới thiệu về Diệp khiến tôi hình dung về một cô thôn nữ đậm chất quê nhưng tôi đã lầm. Gặp Diệp trong một Trung tâm giáo dục lao động của Hải Phòng, Diệp hiện đại khác xa với hình dung của tôi. Ở Diệp nét đồng nội vốn có đã "bay đi" rất rất nhiều . Có chăng còn sót lại chỉ là dáng người hơi đẫy đà, sức vóc lao động của một thời lam lũ. Ngay cả đến giọng nói của Diệp cũng thế, chẳng còn cách phát âm lơ lớ như thường thấy ở các cô gái vùng cao nữa, Diệp nói chậm, cách "nhả chữ" như đếm giúp chị ta phát ra những âm ngữ phổ thông rất chuẩn mực.
Nhắc đến gia đình, Diệp thoáng trùng giọng và buồn. Diệp bảo, phải lâm vào hoàn cảnh hôm nay, với chị ta như một sự tất yếu bởi sự dẫn dắt, đẩy đưa của cuộc đời. Bố mẹ Diệp là những nông dân thuần phác và khá điển hình về số lần sinh nở. Nhà Diệp có những 8 anh chị em, trong đó có 5 chị em gái và 3 anh em trai.
Đông con, nhà lại nghèo nên anh chị em của Diệp chẳng được chăm chút, cứ bữa đói, bữa no qua ngày. Học hết lớp 7 Diệp đã bỏ học để ở nhà phụ bố mẹ làm ruộng. Rồi khi tròn 18 tuổi, Diệp khăn gói về nhà chồng. Chồng Diệp là một anh nông dân người cùng bản. Vợ chồng Diệp sinh đứa con trai đầu lòng ngay trong năm cưới.
Nhưng rồi, hạnh phúc của người đàn bà vùng cao ấy "ngắn chẳng tày gang", khi con trai còn nhỏ dại, người chồng của Diệp đột nhiên mắc bệnh hiểm nghèo và chết. Chưa đầy ba mươi tuổi, Diệp trở thành góa phụ.
Không đành lòng sống cảnh góa bụa khi mới bước vào ngưỡng cửa cuộc đời, người đàn bà bản năng trong Diệp đã lạnh lùng gửi lại đứa con thơ cho ông bà nội chăm sóc và đi tìm hạnh phúc mới.
Người chồng thứ hai mà Diệp chọn và chọn Diệp là một gã nghiện ma túy. Cuộc sống ngày thường ở nông thôn, kiếm được vài đồng để mua thức ăn vốn đã xa sỉ, phải lo kiếm tiền để phục vụ cho nhu cầu trích hút của một con nghiện là một điều không tưởng. Có thêm một đứa con trai vơi người chồng thứ hai này, Diệp nếm trải sự tột cùng thiếu thốn, vất vả. Rồi gã chồng nghiện vì dính vào những lần buôn bán ma túy đã phải đi tù. Rồi Diệp gửi lại con trai ở nhà chị gái ruột, rời quê đi kiếm việc làm.
Lạc lối
Ảnh minh họa
Nếu như khi nói về cuộc đời mình, về gia đình, Diệp như trút bầu tâm sự trĩu nặng thì khi được hỏi về chuyện "làm nghề" dẫn đến kết cục phải vào trại phục hồi nhân phẩm, Diệp lại tỏ ra đầy mánh khóe để chối bỏ. Diệp bảo, chị ta tìm đến Thành phố Hải Phòng với hy vọng kiếm được ít tiền gửi về quê nuôi con.
Theo lời giới thiệu của chúng bạn, Diệp được một bà chủ quán café kiêm dịch vụ masage nhận vào làm nhân viên. Khẳng định bà chủ quán chẳng ép nhân viên bán dâm mà giao kèo rõ ràng, nếu chỉ làm nhân viên masage đơn thuần thì tiền công nhận được là 50 nghìn đồng cho một lần phục vụ khách. Biết bản thân chẳng còn sức hấp dẫn qua hai lần sinh nở, Diệp chấp nhận làm nhân viên masage.
Tôi hỏi Diệp, vậy tại sao lại bị bắt buộc đi cải tạo trong trại phục hồi nhân phẩm, nơi mà chỉ dành cho những cô gái trót bán dâm cải tạo. Diệp thanh minh: "Hôm bị bắt, em vừa mới xuống Hải Phòng được vài hôm thôi. Lúc công an ập vào quán, em đang ngồi đó thì bị bắt chung".
Rồi dường như nhận ra sự vô lý trong chính câu nói của mình, Diệp lại bảo: "Khi đó em đang lên phòng lấy cafe cho khách thì bị công an bắt...".
Thấy thái độ ấy ở Diệp, tôi chỉ bảo: "Sẽ chẳng ai có thể bắt em vào trại này nếu như em không bán dâm...". Diệp không đáp mà cúi đầu im lặng.
Gợi chuyện về một chủ đề khác, Diệp vui vẻ trò chuyện. Rồi khi vui câu chuyện, tôi hỏi Diệp về số tiền nhận được mỗi lần đi khách. Diệp rất tinh ranh trả lời: "Em thấy mấy đứa bạn cùng làm ở quán chúng nó bảo, giá một lần bán dâm là 150 nghìn/khách". Số tiền đó được chia đôi, bà chủ hưởng một nửa. Ngoài ra, nếu làm như thế thì còn nhận thêm được tiền "bo" từ khách. Diệp vẫn một mực chối quanh về những việc chị ta đã làm.
Thế nhưng, theo hồ sơ của Diệp, chị ta từng có thâm niên trong việc bán dâm. Sự lõi lọc, tinh quái trong cách trả lời khi được hỏi đến việc làm nhạy cảm ấy cũng đủ thấy, Diệp đã được "huấn luyện" nhuần nhuyễn đến mức nào.
Hỏi về dự định cho cuộc sống sau này khi ra khỏi trại cải tạo, Diệp bảo sẽ về quê để làm ruộng nuôi con trai nhỏ. Chị ta chẳng muốn tiếp tục cuộc sống hôn nhân với gã chồng nghiện nữa, dù nay mai gã cũng sẽ mãn hạn tù trở về.
Trong phút chốc, Diệp dường như đã trở về đúng với bản năng của người mẹ yêu con. Ngoài đứa con trai nhỏ với gã chồng nghiện, trong suy tính của người mẹ ấy còn ấp ủ cả những yêu thương dành cho đứa con với người chồng xấu số đoản mệnh.
Năm nay con trai cả của Diệp đã 17 tuổi và sắp có gia đình riêng. Chị ta mong chờ ngày được ra khỏi trại cải tạo lao động để được về quê hương, sống những ngày tháng nghèo khổ nhưng thanh thản bên con cái, bên gia đình.
"Có lẽ em sắp được lên chức mẹ chồng, em phải sống tử tế hơn...", Diệp nói với tôi nhưng trên hết chị ta tự nói với chính lòng mình về điều thiêng liêng ấy.
Theo VnMedia
Gái gọi sinh viên trăm mánh lọc lừa Gái gọi sinh viên thường có giá vì khách thích những "hàng" lạ. Bọn họ thường nói với nhau "gái gọi sinh viên" là đặc sản". Có một số sinh viên đi làm gái gọi. Phần nhiều khác, là những cô gái đóng mác sinh viên lừa khách làng chơi. Trò chuyện với những cô sinh viên bị đưa về giáo dục tại...