Gái ế ‘vơ’ tạm anh bán đồng nát, ai ngờ đời tôi lên tiên
31 tuổi, bạn bè ai cũng có gia đình, con cái ổn định, có nhà có cửa ổn cả, còn tôi, vẫn bơ vơ một mình.
Nhiều lúc buồn tủi nhớ lại thời thanh xuân, lại thấy tủi phận. Không phải cô gái xấu xí không có nhan sắc, không phải người không có đàn ông theo đuổi. Chỉ là, cái thời còn mộng mơ, tôi chưa từng nghĩ sẽ lấy ai, yêu ai, chẳng muốn ràng buộc. Tính tình thích bay nhảy, tự do, đã khiến tôi từ chối rất nhiều người đàn ông bên cạnh mình.
Có lúc tự giận mình tại sao lại bỏ qua nhiều cơ hội tốt, nhưng cuộc sống vốn là vậy. Mình chưa thích lấy chồng thì không ai ép được mình.
Cứ chơi, cứ vui, cứ đi du lịch với bạn bè, rồi đi ăn cưới bao nhiêu người. Đến lúc nhận ra thì mình cũng đã già, 31 tuổi, bạn bè có gia đình hết, những người theo đuổi mình cũng không còn đủ kiên nhẫn chờ đợi.
Qua lại nhiều, gặp anh, anh hay trêu lại nói chuyện rất khôi hài làm tôi cảm thấy rất vui. Mỗi tuần, như thông lệ, có gì tôi cũng mang qua nhà anh trước rồi mới đi làm. (Ảnh minh họa)
Bố mẹ lo lắng, họ hàng mối lái. Người ta cũng giới thiệu cho tôi hết người này tới người nọ, nhưng, tôi sợ cái cảm giác vồ vập trong tình yêu. Sợ ai đến cũng hỏi tôi em làm lương bao nhiêu. Sợ những cái nhìn dò xét, soi mới và những câu hỏi vào vấn đề luôn như kiểu &’nếu em thấy ưng anh thì chúng mình cưới nhau luôn, đỡ mất thời gian tán tỉnh’.
Tôi nhiều tuổi thật nhưng cũng không phải gặp cái là muốn lấy ngay chứ. Hôn nhân là chuyện cả đời, người ta có thích tôi cũng nên dành chút thời gian để tìm hiểu, để tán tỉnh, để chăm sóc và lãng mạn với tôi. Đằng này, vừa gặp đã nói chuyện lấy nhau, làm như tôi là gái ế bỏ đi không bằng. Cảm giác bị tổn thương, xúc phạm nghiêm trọng. Vài lần như thế, tôi đâm chán, chẳng còn muốn nghĩ tới chuyện mai mối chồng con nữa. Cũng mặc kệ, đến đâu thì đến ai, nói sao thì nói, bao giờ có người hợp thì lấy cũng xong.
Video đang HOT
Tôi thật không ngờ cuộc đời mình lại đưa đẩy tôi gặp một người đàn ông bán đồng nát như ngày hôm nay. Những ngày đi qua chỗ anh làm việc, tôi mang ít sách vở, đồ không dùng tới bán cho anh. Được vài đồng để đưa cho bố mẹ, cũng là dọn dẹp nhà cửa chứ tiền nong cũng chẳng thực sự quan trọng.
Qua lại nhiều, gặp anh, anh hay trêu lại nói chuyện rất khôi hài làm tôi cảm thấy rất vui. Mỗi tuần, như thông lệ, có gì tôi cũng mang qua nhà anh trước rồi mới đi làm. Lâu dần thành quen, có hôm không có gì mang tới, anh lại gọi hỏi tôi. Biết tôi ốm, anh tới tận nhà thăm nom, chăm sóc ân cần, chu đáo. Chẳng hiểu từ bao giờ, tôi lại cảm mến anh. Sự ân cần của anh làm tôi xúc động. Có lẽ, người con gái chưa từng được người yêu chăm sóc như tôi dễ bị xúc động bởi những giây phút ấy.
Thấy bố mẹ anh như vậy, tôi cũng yên tâm trong lòng. Càng trân trọng tôi, anh càng yêu chiều tôi. Anh cũng bỏ nghề, về kinh doanh cùng bố. (Ảnh minh họa)
Tôi đã thích anh và đem lòng mến mộ anh, chẳng quan tâm anh chỉ là một người bán đồng nát. Và thật bất ngờ khi chính tôi là người thổ lộ tình cảm với anh, làm anh vui sướng tột độ. Ngay hôm tôi nói thích anh, anh đã nhảy lên vì hạnh phúc và lao vội tới nhà tôi, hồ hởi đón tôi đi chơi. Từ đó, chúng tôi chính thức yêu nhau.
Ban đầu bố mẹ tôi buồn lắm, thương con cái học hành đàng hoàng lại lấy anh bán đồng nát nhưng tôi kiên quyết, vả lại con gái cũng không còn trẻ trung gì nên bố mẹ cũng phải gật đầu đồng ý cho chúng tôi.
Thật bất ngờ, ngày anh đưa tôi về gặp bố mẹ anh, nhà anh khá là giàu. Nhà anh so với nhà tôi điều kiện gấp trăm lần. Chỉ là anh thuê chỗ trọ nhỏ bán đồ đồng nát mà thôi, chứ bố mẹ anh cũng buôn bán, giàu có lắm. Họ hồ hởi, tiếp đón tôi nhiệt tình và liên tục cảm ơn tôi đã đồng ý con trai họ, vì anh chẳng chịu lấy vợ sinh con cho ông bà.
Thấy bố mẹ anh như vậy, tôi cũng yên tâm trong lòng. Càng trân trọng tôi, anh càng yêu chiều tôi. Anh cũng bỏ nghề, về kinh doanh cùng bố. Gia đình anh có nhà hàng, có khách sạn lớn, nhưng anh không thích theo nghiệp của gia đình, đi làm nghề thu gom sách báo, đồ vứt đi, vì anh bảo, đó là thứ quý giá. Anh muốn biến những thứ con người ta không cần tới thành thứ giá trị. Giờ có người yêu rồi, anh muốn làm theo lời bố, để sau này có kinh tế vững vàng hơn.
Anh chiều chuộng, quan tâm tôi, mua đồ đẹp cho tôi, đưa tôi đi du lịch, nhà hàng, tới cả những nơi sang trọng và nơi vỉa hè. Được bên anh, tôi thấy đời mình tươi mới, hạnh phúc. Chỉ còn vài tháng nữa là chúng tôi cưới nhau. Mẹ anh đã mua cho chúng tôi một căn hộ rộng 100m, chỉ để cho hai vợ chồng tôi ở đó.
Đúng là thật không ngờ, 31 tuổi có người yêu và yêu anh đồng nát, đời tôi lại &’ lên tiên’ thế này!
Theo Khampha
Gái ế gửi đàn bà có gia đình: 'Lấy chồng có gì vui mà suốt ngày các chị giục em lấy chồng'
Thế nên hễ đám gái ế như chúng tôi mở miệng ra nói cái gì là các chị lại bĩu môi bỉ bai ngay, gái ế thì biết cái gì mà nói, cứ lấy chồng, có con đi rồi thì muốn nói hay nói tốt gì thì hãy nói...
Ảnh minh họa
Tôi đang thấy có một trào lưu rất mắc mệt trong rất nhiều chị em "bỉm sữa", các chị đã "lấy được chồng". Đó là các chị, luôn tự đặt mình ở trên cơ, cao hơn một bậc đám gái "ế" chúng tôi. Các chị cho rằng mình từng trải hơn, mình tài giỏi hơn đám gái ế. Thế nên hễ đám gái ế như chúng tôi mở miệng ra nói cái gì là các chị lại bĩu môi bỉ bai ngay, gái ế thì biết cái gì mà nói, cứ lấy chồng, có con đi rồi thì muốn nói hay nói tốt gì thì hãy nói.
Buồn cười hơn cả là nhiều chị cho rằng cái việc "lấy được" chồng là một thành tựu gì to lớn và ghê gớm lắm không bằng. Còn những kẻ chưa lấy chồng như đám gái ế, dặt toàn một đám thất bại.
Nhưng hỏi thật, các chị thấy lấy chồng có sướng không? Ngoài cái mác đã lấy được chồng ra, thì cuộc đời các chị có gì hơn đám gái ế?
Các chị nói các chị hơn chúng tôi ở sự "từng trải". Sự từng trải của các chị, chính là những phen dằn mặt cô "tình địch" nào đó mà các chị cho rằng đang nhăm nhe cướp chồng của các chị. Là những trận cãi với chồng các chị về chuyện cơm áo gạo tiền, hay là những lần phải lao tâm khổ tứ để "đấu đầu" lại với bên đằng nhà chồng. Là những lần ngồi lê đôi mách kể xấu mẹ chồng, em chồng, chị chồng... Vâng tất cả những thứ đó, đám gái ế như chúng tôi đây làm sao đã có cơ hội để mà "từng trải" như các chị. Vậy nhưng sự từng trải mà các chị nói, đám gái ế chúng tôi lại thấy nó hết sức phiền toái và đáng thương. Tất nhiên có thể một lúc nào đó, chúng tôi cũng sẽ phải bước vào những hoàn cảnh như vậy. Đời mà ai nói trước được những cái gì. Nhưng tôi thấy việc đó chẳng có gì đáng tự hào để mà phải lên mặt, cũng chẳng có gì sung sướng hết. Thế nên nếu tránh được tốt hơn hết là chúng tôi cứ né đi thì hơn, né được lúc nào hay lúc ấy.
Thay vì từng trải thì chúng tôi muốn sống một cuộc đời có nhiều trải nghiệm thú vị hơn. Ví thử như vì là gái ế, nên chúng tôi có thể tùy hứng lên là xách túi đi chơi một chuyến thật xa, chẳng phải vướng bận tới ai. Điều này tôi cá rằng các chị không bao giờ có thể làm được.
Nếu các chị nói, phụ nữ phải lấy chồng để có người chia sẻ gánh vác trong cuộc sống. Thì chúng tôi lại thường thấy sự thật hoàn toàn ngược lại. Sự thật là phụ nữ sau khi lấy chồng, phải lo nhiều thứ hơn, gánh vác nhiều thứ hơn, so với khi còn là gái ế. Ví dụ đơn giản như thế này thôi, là gái ế có thể hoang phí mà mua cho mình một cái váy đắt tiền, trong bộ sưu tập mới nhất, mà chẳng phải bận tâm quá nhiều, chẳng phải lăn tăn chờ nó qua mùa rồi nó sẽ giảm giá để lúc đó mới mua. Còn tôi thấy nhiều chị đã có chồng, mỗi khi muốn mua cái gì là cũng phải cân lên đặt xuống, tính tính toán toán đủ thứ. Vì lúc này các chị đâu còn sống cho một mình các chị nữa đâu. Các chị còn bao nhiêu thứ phải lo, phải gánh vác mà. Làm gái ế phải lo cho mỗi cái thân mình. Lúc lấy chồng, bản thân mình lại luôn bị xếp sau cùng, phải lo nào là cho chồng trước, cho con trước, cho bố mẹ chồng, anh em họ hàng bên chồng...
Là gái ế muốn sống thế nào cũng được, thích ăn thì ăn thích chơi thì chơi, tự do tùy ý, tự do làm chủ cuộc sống của mình theo cách mình muốn. Phụ nữ có chồng làm gì cũng phải nhìn trước nhìn sau. Sống thế nào cũng nơm nớp lo mình đã làm đúng chưa? Nếu phải sống với gia đình nhà chồng, thì lúc nào cũng sống trong cảnh có rất nhiều chiếc camera đang vê nét về phía mình. Rõ ràng giữa việc được sống tự do, với việc bị soi mói xét nét, tôi chẳng dại gì mà nói tôi muốn sống bị soi mói xét nét. Hẳn là các chị cũng cảm thấy thế.
Nói tóm lại chúng tôi thấy rằng, phụ nữ chẳng may phải lấy chồng thì lấy thôi, chứ hoàn toàn không phải là "phụ nữ may mắn thì lấy được chồng". Lấy chồng chẳng có gì may, cũng chẳng có gì "được" ở đây cả. So với lấy chồng, thì tôi nghĩ là, độc thân vẫn sướng hơn nhiều. Hẳn là nhiều chị có chồng rồi sẽ lại vẫn bĩu môi, gái ế thì biết gì mà nói, đã lấy được chồng, đã có chồng đâu mà biết, mà ngồi mà phán xét linh tinh.
Thôi thì các chị có phúc lớn các chị cứ hưởng, còn đám gái ế như chúng tôi đây, nhìn vào cuộc sống của các chị đã thấy ngán tới tận cổ rồi, chẳng muốn hưởng một cuộc đời giống như các chị chút nào.
Theo Afamily
Bạn là phụ nữ độc thân hay phụ nữ 'ế'? Ngày xưa, định kiến xã hội khắt khe hơn, ngoài mười tám, đôi mươi mà chưa lấy chồng sẽ bị cho là "gái già, gái ế". Thế nhưng, phụ nữ bây giờ với lối sống hiện đại, họ có quyền sống tự do, tự tại cho đến khi nào họ muốn, thậm chí có độc thân cả đời hoặc chọn cách làm mẹ...