Gã chồng xảo trá
Với bản chất hiền lành và chắc hẳn cộng thêm cảm giác tội lỗi vì đã nói dối, Long thành thật “khai báo” với cô màn kịch xảo trá của chính chồng mình.
Sau mối tình đầu thời đi học không thành do gia đình kịch liệt phản đối chuyện tình với Long – cậu sinh viên nghèo không môn đăng hộ đối, Diệu Anh quyết định buông xuôi mà lấy Huy theo sự sắp đặt của cha mẹ. Huy là con trai một của một gia đình khá giả trong thành phố, lại mới đi du học về nên đã được bố mẹ Diệu Anh “tăm tia” cho cô khi vừa về nước. Diệu Anh nhắm mắt đưa chân theo chồng, dù vẫn còn rất nặng lòng với người yêu cũ.
Sau khi kết hôn, điều an ủi nhất khi lấy Huy đó là cô luôn nhận được sự quan tâm và chở che từ chồng. Cô luôn thấy biết ơn anh vì dù đến với nhau không có tình yêu, Huy vẫn luôn làm tròn bổn phận của một người chồng tốt. Bố cô cũng trợ giúp khá nhiều cho công việc của anh. Ở công ty, Huy là trưởng phòng gương mẫu, về đến nhà, anh lại là người chồng, người cha mẫu mực. Trong mắt mọi người, Huy là một người đàn ông hoàn hảo. Thế nhưng Diệu Anh lại chưa bao giờ rung động trước chồng. Đối với anh, tình cảm của cô chỉ là cảm phục và trách nhiệm. Mối tình đầu dang dở như một cái gai nhức nhối trong lòng Diệu Anh, cô thừa nhận mình chưa quên được Long.
Bặt tin Long từ hồi chia tay, Diệu Anh sửng sốt khi gặp lại Long trong chính nhà mình. Anh là kiến trúc sư được chồng cô thuê để thiết kế lại sân vườn. Long cũng ngỡ ngàng không kém cô nhưng anh nhanh chóng lấy lại vẻ lịch thiệp và cư xử chuyên nghiệp.
Sau lần đó, Diệu Anh và Long gặp lại nhau thường xuyên. Do tính chất công việc, Long thường phải đến nhà của cô và Huy để tư vấn và lên ý tưởng thiết kế cho hai vợ chồng. Công việc bận rộn khiến Huy gần như giao “trọng trách” này cho vợ. Từ chỗ còn ngại ngùng, Diệu Anh và Long dần mở lòng và trò chuyện nhiều hơn. Qua lời Long, Diệu Anh mới biết sau khi chia tay cô, anh chuyển vào Nam để tìm kiếm cơ hội mới. Rồi anh đăng ký thi lại vào trường xây dựng trong đó. Giờ khi có đôi chút thành công, anh trở ra Bắc để gần bố mẹ hơn và cũng là phát triển sự nghiệp. Mải mê làm ăn, giờ anh vẫn chưa có người phụ nữ nào bên cạnh. Diệu Anh nghe mà thấy thương anh rất nhiều, cô nghĩ việc anh cô đơn đến giờ cũng có lỗi một phần của mình trong đó.
Diệu Anh hẹn gặp Long ngay trong buổi chiều hôm ấy (Ảnh minh họa).
Những kỷ niệm cứ ùa về qua mỗi câu chuyện với Long nhưng Diệu Anh luôn ý thức được rằng, mình đã là người phụ nữ có gia đình nên cư xử rất chừng mực. Nhưng Long thì khác, anh luôn bày tỏ tình cảm và sự quan tâm cô rất rõ ràng. Điều này khiến cô hơi ngạc nhiên vì Long mà mình biết trước đây là một chàng trai nhút nhát rất ngại thể hiện yêu thương. Có lẽ thời gian làm người ta thay đổi. Dù đôi lúc có chút xuyến xang, nhưng cô chưa bao giờ đi quá giới hạn. Cô chỉ muốn quan tâm Long như một người bạn cũ.
Video đang HOT
Một ngày nọ, khi đang đi dạo trong khoảng sân trước nhà, Diệu Anh chợt nhìn thấy một chiếc ví trong chỗ đất cát chưa kịp thu dọn. Khi mở ví ra, cô bất ngờ khi thấy ảnh Long đang ôm người phụ nữ và một bé gái rất tình cảm. Chỉ tiếc là em bé bị hở hàm ếch. Linh cảm của phụ nữ khiến cô tin rằng cô gái trong ảnh và cô bé có quan hệ mật thiết với Long.
Diệu Anh hẹn gặp Long ngay trong buổi chiều hôm ấy. Cô đưa chiếc ví ra và nói đã biết hết mọi chuyện. Với bản chất hiền lành và chắc hẳn cộng thêm cảm giác tội lỗi vì đã nói dối, Long thành thật “khai báo” với cô màn kịch xảo trá của chính chồng mình. Anh không phải kiến trúc sư, cũng đã lấy vợ và có một bé gái. Anh đang làm xe ôm ở bến xe. Bỗng nhiên một ngày Huy – chồng cô tìm tới thuê “trọn gói” hợp đồng 20 triệu. Yêu cầu rất đơn giản, chỉ cần quyến rũ vợ anh ta – tức là Diệu Anh. Càng có được bằng chứng chứng minh cô ngoại tình càng tốt, kể cả ảnh “ nóng”. Anh ta biết tỏng vợ mình còn vấn vương tình cũ nên ngoại tình chỉ là chuyện sớm muộn. Vì con gái cần tiền để phẫu thuật hở hàm ếch, Long đã nhắm mắt gật đầu.
Câu chuyện của Long khiến cô bí mật thuê thám tử điều tra chồng mình vì anh ta chính là đầu sỏ mọi chuyện. Nhưng tại sao Huy lại phải vẽ ra kế hoạch tinh vi như vậy? Kết quả không nằm ngoài dự đoán của Diệu Anh, Huy có một em bồ trẻ ngon nghẻ. Anh ta chắc hẳn muốn “đá” cô ra khỏi nhà mà không mang tiếng xấu nên định tìm cách đổ lỗi “ăn nem” này cho cô, để cô trở thành “tội đồ” với cả hai gia đình, còn anh ta chỉ là người đàn ông tội nghiệp bị vợ “cắm sừng” mà thôi.
Mỉm cười chua chát, cô đề nghị thám tử theo dõi sát sao và đưa cho chị bằng chứng chân thật nhất. Dù tốn nhiều tiền bạc và công sức, cuối cùng cô đã thành công có được chứng cứ ngoại tình của chồng. Trước mặt hai bên gia đình, Diệu Anh đặt tập ảnh và bật máy ghi âm lại cuộc đối thoại với Long lên bàn trong sự sửng sốt của tất cả mọi người. Diệu Anh xin phép bố mẹ chồng đưa hai con về nhà ngoại mặc cho Huy van xin không ngớt. Cô biết bố cô sẽ không để Huy yên thân sau vụ việc này nhưng cô không còn hơi sức đâu mà nghĩ cho anh ta nữa. Huy sẽ phải trả giá vì đã tạo ra vở kịch mưu mô và xảo trá đến vậy.
Theo Afamily
Vì yêu vợ quá cũng... khổ
Vợ mình, mình yêu, mình nể. Yêu quá đến độ tôn thờ, đến độ sùng bái thì cũng là yêu... vợ mình.
Thế mới có chuyện, một ông nhà thơ trong lúc cao hứng "u u minh minh" sau đó, viết được mấy câu thế này: "Vợ bảo ra đường là ra đường/Vợ bảo lên giường là lên giường/Vợ bảo nằm im! Nằm im/Và cứ thế cứ triền miên kiếp chồng...".
Khéo chọn...
Không. Xin khẳng định một trăm phần trăm rằng yêu vợ không bao giờ là đủ. Chỉ tội cho trái tim anh chồng lúc nào cũng đập những nhịp bất an, lúc nào cũng phập phồng lo sợ... "yêu như thế vẫn còn chưa đủ"!
Như ông nhà thơ vừa viện dẫn ở trên, yêu vợ đến mức bất cứ ngồi ở đâu, hàng nước chè hay trong các cuộc nhậu với bạn bè, kể cả ở cơ quan... câu chuyện vòng vèo thế nào cũng quay trở về với đề tài muôn thuở: "H. vợ tôi á, các cô bây giờ kém xa!"; "Việc này mà vợ tôi ra tay là xong ngay tắp lự"; "Vợ tôi, giỏi giang lắm nhá! Từ việc nhỏ đến việc lớn, đối nội đối ngoại, việc gia đình việc cơ quan... một tay cô ấy là đâu vào đó!"...
Nghe ông nhà thơ khen vợ, ai biết rồi thì cười. Ai chưa biết thì khéo khen ông nhà thơ có cặp mắt tinh đời. Lấy được một cô vợ như thế thì rảnh rang, chẳng phải lo lắng gì. Thời gian chỉ để dành cho thơ và những chuyến... đi mây về gió!
Ấy vậy mà bẵng đi một thời gian, có dịp ngồi với nhau, bạn bè thông báo vợ chồng nhà thơ bỏ nhau rồi. Tôi không tin! Quyết gặp bằng được ông nhà thơ để thoả mãn sự tò mò và tính hiếu kỳ của mình.
Nhà thơ bỏ vợ hay bị vợ bỏ? Nhà thơ, thở dài đánh thượt: "Cũng tại vì yêu vợ quá mới ra nông nỗi này...". "Tại sao?". "Thì yêu quá, đi đâu cũng muốn đem vợ theo để "khoe" cùng thiên hạ mà không cần biết vợ mình có cả đống việc phải làm: gia đình, cơ quan, con cái, họ hàng nội ngoại... Muốn đem vợ đi nhưng vợ không đi, thế là mình ghen. Ghen quá hoá mù! Vợ không yêu nữa, thế là đứt gánh..."...
Yêu vợ mới chỉ ở mức độ mới đem khoe cùng thiên hạ rằng "ta tự hào đã cưới được vợ ta" thì cũng chưa ăn thua gì. Tôi biết một trường hợp khác yêu vợ đến độ muốn giấu rịt vợ đi, nên mới xảy ra cơ sự.
Anh T. là cán bộ quân đội, lĩnh lương cấp tá. Vợ anh là giảng viên đại học. Thời bao cấp khốn khó không nói làm gì. Mấy năm gần đây, đời sống khá giả lại nhàn hạ vì con cái đã trưởng thành. Đứa lớn đi làm đứa nhỏ cũng đã vào đại học. Là người có đầu óc thẩm mỹ, biết cách ăn mặc, vợ anh ngày càng đẹp ra.
Không chịu được cái kiểu yêu vợ đến mức thái quá của chồng, ông ít chị đòi ly hôn... (Ảnh minh họa)
Nhìn vào, rõ là một gia đình hạnh phúc. Mà hạnh phúc thật, nếu như anh T. không nghe lời "xui khôn, xui dại của mấy ông bạn đồng nghiệp, trong một cuộc nhậu tới bến rằng: "Vợ đẹp như thế, ông không khéo giữ có ngày mất như chơi!". Lời nói gió bay, nhưng khi tỉnh hơi men, anh bỗng giật mình. Không phải câu nói trên hoàn toàn không có lý.
Đêm đó, anh ngồi... ngắm vợ ngủ. Quả thật là nàng có đẹp hơn xưa, dù thân hình có hơi đẫy đà một chút. Tự dưng, trong lòng anh vẩn lên một nỗi lo sợ mơ hồ. Từ trước đến giờ, không bao giờ anh để cho vợ phải lo nghĩ bất cứ một điều gì, chưa bao giờ chị phải làm một việc nặng. Tất cả mọi việc trong nhà, họ mạc... anh tính toán thu vén. Ngoài giờ lên lớp, ở trường vợ anh chỉ có mỗi nhiệm vụ chăm sóc chồng con.
Nghĩ là làm, "thiết quân luật" (thời gian biểu) được anh tính toán sít sao và đưa ra ngay tắp lự. Mới đầu, vợ anh ngạc nhiên phản ứng nhưng anh tuyệt đối im lặng, không giải thích gì thêm. Nghĩ chồng mình "trái gió trở trời" ít bữa rồi thôi nên chị cứ mặc kệ.
Không ngờ... ngồi với tôi, chị thở dài: "Cứ cái đà này thì chị không chịu nổi nữa, em ơi! Ai lại bắt vợ suốt ngày chỉ ru rú ở trong nhà, không được giao tiếp với xã hội bên ngoài. Đến ngay cả việc chợ búa, từ trước đến nay vốn là của phụ nữ anh ấy cũng không cho chị làm. Không được gặp gỡ đồng nghiệp nam. Sinh viên nam đến nhà hỏi bài, anh ấy cũng không cho chị ra tiếp...".
Yêu như thế vẫn còn chưa đủ?
Ông nhà thơ nói trên sau khi bị vợ bỏ, liền cưới ngay cô vợ thứ hai. Xinh hơn, đẹp hơn, làm cùng cơ quan, tuổi lại chỉ đứng ở hàng con cháu.
Vẫn yêu vợ như cái thuở: "Vợ bảo...". Ông nhà thơ đưa ra cái lý lẽ của mình: "Chả hiểu đám đàn bà con gái nghĩ gì, cần gì ở cánh đàn ông nữa? Được chồng yêu thì phải lấy làm hạnh phúc chứ! Khối bà, khối cô mong chồng mình không ngoại tình, không đi đêm về hôm... chẳng được. Đằng này, được chồng yêu như thế, lúc nào cũng nhất vợ, lại còn... Hay là họ được đằng chân, lân đằng đầu? Thật không sao hiểu nổi...".
Hay như gia cảnh nhà anh T. Không chịu được cái kiểu yêu vợ đến mức thái quá của chồng, chị đòi ly hôn. Anh không đồng ý. Ngược lại, anh càng chứng tỏ "tình yêu" của mình một cách mãnh liệt hơn. Bất cứ lúc nào có thể, anh lại "đòi yêu" và đòi "quyền được yêu". Chị vợ, vì lo nghĩ nhiều nên đã xuống sắc một cách ghê gớm. Cuộc sống của gia đình họ bây giờ là sự chịu đựng lẫn nhau nhất là đối với chị. Còn anh cho biết anh vẫn yêu vợ như thuở nào, dù cuộc sống có nhiều thay đổi...
Theo VNE
Khổ tâm vì yêu bạn trai của cháu gái Em và cháu gái ngang ngang tuổi nhau. Em đem lòng yêu bạn trai của cháu gái mình. Em phải làm sao? Chào ch Thanh Bình! Em đang rất phân vân về chuyện tình cảm của mình. Em mong chị hãy cho em một lời khuyên! Em năm nay 23 tuổi và có một người cháu ruột 22 tuổi, gọi em là dì....