Em yêu chiếc điện thoại ‘cùi bắp’ và em yêu… anh!
Em yêu lắm tiếng chuông tin nhắn lít tít mỗi sớm thức dậy để bắt đầu một ngày mới với bao điều dặn dò. Và em cũng yêu ngón tay mình, bấm tí ta tí tách phím “nhớ” cả trăm lần.
Em yêu bầu trời trong xanh với lãng đãng mây. Em yêu nắng vàng trong veo và cơn gió lộng! Em yêu công việc, đã cho em những bận rộn và những sức ép cũng vô cùng.
Em yêu những ngày se lạnh, rất lạnh, gió cứ thổi bần bật và nhất là không bao giờ được mưa! Em yêu con đường mình đã chọn mỗi khi nhìn lại. Em yêu những ca từ những câu hát, yêu phim Hàn Quốc, yêu cái điện thoại “cùi bắp” của mình. Và em yêu… anh!
Em yêu những chiều rời bàn phím với đôi mắt cay nhòe và mệt nhoài vì quá tập trung cho công việc. Em yêu bởi những mỏi mệt, căng thẳng, vui bùn ngất trời ấy, em thấy mình đã vượt qua!
Em yêu những mái nhà, khúc đường quanh co tất cả những miền đất em được đi qua, bầu trời em được bay lên và những tiếng cười của những người em từng được gặp.
Những ký ức, những kỷ niệm lưu giữ một phần đời ta nơi tin nhắn điện thoại. Ảnh: Mê Tâm.
Em không yêu những dối trá, lọc lừa của lòng người nhưng nhờ đó, em học được cách biết trao yêu thương cho những ai thực sự bên cạnh mình và xóa bỏ những mối quan hệ không đầu không cuối.
Em không yêu những khoảnh khắc bị bỏ mặc giữa phố khuya chỉ vì một cơn nóng giận, không yêu những lúc bị lẻ loi giữa chộn rộn tiếng cười, cái nắm tay của các đôi tình nhân trong ngày lễ mà em thì chỉ một mình píp còi và chở những hờn ghen nặng trĩu. Em không yêu giọt nước mắt lặng lẽ của em giữa những nhớ thương và phút se thắt lòng. Em cũng không yêu cái cách mà anh… lạnh lùng, vì em biết cái nắm tay của anh rất ấm!
Nhưng sau tất cả, em biết yêu những giây phút hạnh phúc trong đời, bởi nó ngắn ngủi và có thể vụt qua nhanh lúc nào không biết.
Em yêu cả những mong ước từng cùng anh, về mỗi ngày mai, mỗi ngày kia và mỗi ngày sau này nữa. Về mái nhà toàn… tiếng cãi nhau, như trong hình dung của em, nhưng chắc chắn cũng có những lúc ôm bụng cười tếu.
Em yêu lắm một tiếng chuông tin nhắn lít tít, tin tin vào mỗi sớm thức dậy để bắt đầu một ngày mới với bao điều dặn dò.
Video đang HOT
Em yêu một phút giây nào đó, mình chợt tình cờ cùng thấy nhớ nhau giữa đời, dù không nói, không gặp, chỉ lặng thinh như vậy thôi.
Em yêu hết, yêu tất cả, không chừa bất cứ thứ gì!
Nhưng em không yêu những tháng ngày, phút giây mà em đang trải qua, khi cứ phải mỏi tay bôi bôi xóa xóa đi nhiều vết dấu xưa cũ. Không yêu những cơn mộng mị hằng đêm, những khoảng hẫng hụt vào mỗi sáng…
Em yêu lắm một tiếng chuông tin nhắn lít tít, tin tin vào mỗi sớm thức dậy để bắt đầu một ngày mới với bao điều dặn dò. Và em cũng muốn yêu ngón tay mình, có bấm tí ta tí tách phím “nhớ” cả trăm lần cũng chỉ để gửi đến duy nhất một số điện thoại!
Chưa kể, cả muôn vàn những dòng tin nhắn khác nữa, muôn vàn…!
Theo news.zing.vn
Cay đắng mẹ chồng ép tôi ăn mặn đắng để sinh con trai
Lấy nhau được 2 năm, tình yêu chúng tôi dành cho nhau vẫn đong đầy, thậm chí còn mặn nồng hơn trước, duy chỉ có điều là chồng tôi thì cứ ngày một phong độ, còn tôi thì cứ ngày một gầy đi.
Chồng tôi như hiểu được nỗi lo lắng sụt cân của vợ nên luôn miệng trấn an, chia sẻ:
- Vợ ơi, chắc em giảm cân nhanh như vậy là do anh đấy, anh thì khỏe "chuyện đó" quá, còn em sức lực lại có hạn, thế mà ngày nào anh cũng muốn đòi hỏi em. Cũng chỉ tại anh yêu em quá nên quên mất việc cần phải giữ sức khỏe cho em. Từ giờ anh sẽ chú ý hạn chế "làm phiền" em nhé.
- Thế em cũng có lỗi vì thật ra em cũng thích anh như thế mà.
Tôi cười lớn rồi chạy phắt vào nhà vệ sinh vì thấy xấu hổ quá.
Chuyện sẽ chẳng có gì nếu mẹ chồng tôi nghe thấy câu chuyện trên. Bà lo lắng tôi gầy quá sẽ không sinh cho bà được đứa cháu đích tôn khỏe mạnh.
Mẹ chồng tôi ngày ngày tìm hiểu các món ăn để giúp tôi tăng cân một cách nhanh nhất, vấn đề ở chỗ món nào bà cũng nấu mặn chát. Ngày nào bà cũng ép tôi ăn bằng hết những món mặn đắng đó dù là xào hay luộc, đến độ cứ ăn xong là tôi phải vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo.
- Phải ăn thật nhiều, thật mặn thì mới đẻ được con trai. Xem con lợn sề đấy, nó phải béo thế mới đẻ được con chứ.
Vừa nói bà vừa bê tô chân giò hầm đu đủ ra:
- Ăn đi, ăn nhiều vào, cũng không mặn lắm đâu, mẹ chỉ cho có 1 nắm muối nhỏ thôi.
Tôi cố ấn miếng chân giò mặn đắng vào miệng, nhắm mắt nhắm mũi nuốt để tống nó xuống dạ dày cho nhanh. Chưa khi nào tôi thấy việc ăn uống lại khủng khiếp đến thế.
Hôm sau, từ chợ trở về, bà tay xách nách mang 3 nải chuối , mặt hớn hở.
- 3 nải chuối mới mua đây, để mẹ lấy cho đĩa muối chấm mà ăn nhé.
- Mẹ xem có ai ăn chuối chín mà chấm muối không, rồi lại đi ngoài tháo dạ.
- Cô còn muốn gì nữa, chỉ có việc ăn thôi mà cũng cãi. Chưa ai ăn thì giờ mình ăn, muốn sống ở nhà này thì phải ăn mặn và sinh cháu trai cho tôi.
(Ảnh minh họa)
Tôi cảm thấy mình bị xúc phạm quá đáng. Đến bữa ăn, cả nhà xuống ăn cơm còn tôi vẫn ngồi ăn chuối. Tôi ăn hùng hục không nói với ai lời nào. Được rồi, tôi sẽ ăn, ăn như khỉ rồi đẻ như một con lợn.
Ăn được mấy quả nữa, tôi phải chạy vội vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo.
- Em không ăn được thì đừng ăn nữa, sao phải ăn cố thế làm gì? - Chồng tôi nhắc nhở.
Bỏ ngoài tai lời chồng, tôi ngồi lại vào bàn ăn hục mạng như thể sợ ai đó ăn mất. Tôi ăn hết sạch 3 nải chuối mà mẹ chồng tôi yêu cầu rồi đứng dậy đi lên phòng.
Mẹ chồng hắng giọng:
- Không rửa bát à mà còn đi lên.
- Con ăn hết 3 nải chuối với gần 1 bát muối nên cần được nghỉ ngơi để cơ thể hấp thụ, làm việc ngay không đẻ được con trai đâu mẹ ạ.
Đêm đó tôi liên tục bị nôn thốc nôn tháo kèm chướng bụng đầy hơi. Nửa đêm chồng phải đưa tôi cấp cứu gấp. Nằm mệt nhoài trong phòng bệnh, nước mắt lưng tròng, tôi thấu đến tận tâm can câu "miếng ăn là miếng nhục".
Lúc bác sĩ đến thông báo tình trạng sức khỏe của tôi, mẹ chồng cũng ở đó:
- Bệnh nhân đang có bầu, có thể do tiết tố thay đổi cộng thêm việc ăn quá mặn trong nhiều ngày mới thành ra như vậy. Gia đình nên lưu ý, ăn mặn sẽ ảnh hưởng không tốt đến mẹ và thai nhi. Có bầu rồi việc ăn uống khoa học càng rất cần thiết. Đừng nhầm lẫn mà hại đến cả mẹ và con.
Đêm đó, mẹ chồng ở lại chăm tôi, sau 1 hồi quanh co, bà nắm chặt lấy tay tôi thủ thỉ:
- Mẹ xin lỗi con, mẹ sai rồi, từ nay con cứ ăn theo sở thích của con nhé, mẹ cổ hủ quá nên suýt nữa đã hại con hại cháu. Con đừng trách mẹ nhé!
Tôi gật đầu thay lời đồng ý rằng mình không trách mẹ. Niềm hạnh phúc vỡ òa khi tôi vừa được làm mẹ, và quan trọng là mẹ chồng tôi đã hiểu ra vấn đề, từ giờ ăn uống với tôi sẽ không còn là cực hình nữa.
Ăn mặn à! Chào mi nhé!
Theo M.C/Công lý & xã hội
Rối! Sáng cuối tuần! Hôm nay, khác mọi khi, tôi tự tưởng cho mình một ngày không vướng bận con gái, không lo toan đến công việc. Rời khỏi giường thiệt sớm, tôi thả mình trên ghế, tiện tay, khèo luôn chồng sách trên giá xuống cạnh người. Xoay ly trà nóng, tôi nhắm nhẳng: Chắc cũng dễ chục năm rồi mới đụng đến...