Em yêu anh từ khi nào!
Em lo lắng mỗi khi anh ốm, buồn mỗi khi anh buồn và vui khi thấy anh hạnh phúc.
Em vẫn luôn tự hỏi từ khi nào mình lại có cảm xúc này? Nó chỉ là cảm xúc thoáng qua nhất thời hay là…
Không biết từ khi nào, em bắt đầu quan tâm đến anh. Em lo lắng mỗi khi anh ốm, buồn mỗi khi anh buồn và vui khi thấy anh hạnh phúc.
Không biết từ khi nào, em lại hay ghen vô cớ đến thế? Em ghen khi anh mỉm cười thân thiện với một chị ở công ty. Em ghen khi anh cho ai đó đi nhờ. Em chạnh lòng khi bắt gặp một bức ảnh thuộc về xa xưa và thấy buồn vô hạn khi đọc những lời yêu thương mà anh đã từng viết cho người con gái khác. Cảm giác nhói đau không nói nên lời, dẫu biết rằng tất cả chỉ là quá khứ vậy mà em lại ghen.
Không biết từ khi nào, em thấy anh trở nên vô cùng gần gũi, quen thuộc đến thế, cảm giác như quen nhau từ lâu lắm rồi ấy, có khi từ kiếp trước cũng nên. Em nhớ chi tiết tất cả mọi thứ liên quan đến anh từ số điện thoại, địa chỉ, ngày sinh đến biển số xe… Đôi lúc em cũng phải phục mình bởi ngay cả số chứng minh thư của mình em còn không nhớ nổi.
Video đang HOT
Không biết từ khi nào mà một đứa con gái yêu sự đơn giản như em lại quan tâm đến ngoại hình như thế? Em chăm chút cho mình từng tí một, mặc gì để mình nhìn vừa xinh vừa dịu dàng hơn trong mắt anh.
Không biết từ khi nào, em lại chăm chỉ học nữ công gia chánh đến thế. Em vào bếp học chế biến những món ăn mà anh thích, tập may vá thêu thùa sao cho khéo. Ôi trời! Cứ như là đang có một con người mới hiện hữu trong em ấy.
Không biết từ khi nào em lại kể hết cho anh biết những bí mật mà em chưa bao giờ tiết lộ với ai (Ảnh minh họa)
Không biết từ khi nào mà một đứa mù tịt về thể thao, về bóng đá như em lại suốt ngày đọc báo, lên mạng, tìm hiểu tất cả mọi thông tin về đội bóng Arsenal. Có những hôm em thức trắng cả đêm chỉ để xem một trận bóng, để rồi sáng hôm sau trông em chẳng khác nào một chú gấu trúc ngủ gà ngủ gật nhưng vẫn cố tỉnh táo để kể cho anh nghe chi tiết của trận bóng. Em luôn tự hỏi tất cả mọi chuyện em làm có phải vì em muốn nói chuyện với anh nhiều hơn không hay vì một lý do nào khác?
Không biết từ khi nào em cứ hay nghĩ vu vơ về anh rồi lại cười một mình. Có lẽ chỉ cần nghĩ tới anh thôi là em đã thấy hạnh phúc rồi.
Không biết từ khi nào em lại chú ý đến cái điện thoại của mình 24/24 thế chẳng bù cho trước kia em toàn để linh tinh bởi với em “Người di động còn điện thoại cố định” nhưng bây giờ thì khác lúc nào cũng vậy, em đều chờ đợi từng dòng tin nhắn là những cuộc điện thoại của anh.
Không biết từ khi nào em lại yêu thành phố nơi anh sống đến thế? Không phải chỉ vì nơi đó phong cảnh hữu tình, con người thân thiện mà bởi vì đó là nơi anh sinh ra và lớn lên. Em có cảm giác nơi ấy giống như quê hương của mình, thật gần gũi và thân quen.
Không biết từ khi nào em lại kể hết cho anh biết những bí mật mà em chưa bao giờ tiết lộ với ai. Nhiều lúc em tự hỏi: “Tại sao em lại đặt niềm tin vào anh thế nhỉ? Tại sao em lại muốn tâm sự hết với anh?”
Đó chỉ là một số trong vô vàn những cảm xúc mà em đã trải qua….Anh à?….Liệu có phải em đã yêu anh rồi không?
Theo VNE
Mất trinh dù không ngủ với ai
Có nhiều người con gái, do bẩm sinh mà không thể có màng trinh. Đêm tân hôn, tôi hốt hoảng và chết điếng trước cái tát của chồng. Anh buông những lời xúc phạm tôi, khiến tim tôi đau như thắt: "Cô là loại đàn bà gì vậy, cô luôn miệng nói chưa bao giờ quan hệ với ai, vậy thì cái ấy của cô đâu?". Tôi chua chát, khóc hết nước mắt, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Thật sự, anh là người đàn ông đầu tiên của tôi. Trước đó tôi chưa từng quan hệ với ai, tôi đã từng yêu nhưng hoàn toàn trong sáng.
Thế rồi, đêm tân hôn tưởng chừng hạnh phúc nhất đời, tôi lại chịu cái án mất trinh. Người chồng tôi yêu thương hết mực, người cũng tin tưởng tôi hết mực cuối cùng lại hắt hủi, xúc phạm tôi thậm tệ. Tôi nghĩ nát óc, không hiểu vì sao mình lại ra nông nỗi này. Tôi chưa từng nghĩ tới hậu quả của việc không còn trinh tiết, bởi thực sự tôi biết bản thân mình còn trong trắng và không có ý lừa dối ai cả.
Còn chồng tôi, anh luôn tin tưởng rằng tôi là đứa con gái đoan chính. Tất nhiên anh tin tôi còn trinh vì quá nhiều lần tôi nói bóng gió về chuyện này. Nhưng từ sau đêm tân hôn, anh không hề động tới vợ. Tối ngày anh đi về muộn, say khướt, thậm chí còn mắng chửi tôi. Tôi đau khổ, buồn bực lắm. Tôi nói không biết vì sao thì anh không tin. Anh càng cho rằng tôi ngụy biện, biến anh thành trò hề, thành đứa tuổi lên 5.
Còn chồng tôi, anh luôn tin tưởng rằng tôi là đứa con gái đoan chính. (ảnh minh họa)
Tôi mang chuyện kể với bạn bè trong nước mắt. Bạn tôi nói, có thể do ngày bé tôi đã gặp tai nạn mà không hay biết. Màng trinh là thứ rất mỏng, vô tình, chỉ cần va chạm nhẹ cũng có thể rách. Thế nên, nhiều người không biết mình mất trinh. Tuy nhiên, cũng có trường hợp, có người không có màng trinh, đó là việc hi hữu, nhưng không phải là không có. Nhiều người do bẩm sinh mà không thể có được màng trinh, thế nên thường mang nỗi hàm oan trong đêm tân hôn.
Nếu tôi rơi vào trường hợp đó, tôi sẽ làm thế nào đây? Tôi giải thích thế nào chồng cũng không tin. Nếu phải bỏ chồng vì lý do này thì tôi thấy nhục nhã lắm. Tôi đang đau khổ vô cùng, xin mọi người hãy cho tôi lời khuyên.
Theo Ngoisao
Không lẽ ông nào cũng... ăn vụng? 53 tuổi, họ đã bước vào "buổi hoàng hôn" của cuộc đời chắc chắn mọi thứ đều "xuống dốc", trong đó có sức khỏe tình dục, nội tiết tố nam bắt đầu ít dần. Tôi có chuyện này thắc mắc, mong các chuyên gia giải đáp dùm. Năm nay tôi 46 tuổi, ông xã thì đã 53. Ở độ tuổi này, tôi cũng...