Em yêu anh…
Em cũng không hiểu tại sao em lại yêu anh và yêu nhiều đến mức như thế…
Em yêu anh bởi mỗi khi vào ngày 20-10, 8-3 và những ngày lễ kỷ niệm của chúng mình anh đau đầu khi mãi mà không nghĩ ra tặng em gì để rồi đến hoa anh cũng quên không tặng em. Em yêu anh bởi vì anh quan tâm đến em từ những việc nhỏ nhất để rồi anh và em giận nhau chỉ vì em không chịu ăn nhiều, yêu anh bởi vì anh lo lắng cho em từ bữa ăn đến giấc ngủ giống như em là trẻ con vậy. Yêu anh bởi vì khi em bị sút cân mà anh lấy luôn tiền lương nhỏ mọn của anh để mua sữa, bánh và thuốc bổ cho em, em yêu anh bởi vì tình yêu anh dành cho em không chỉ là đơn giản tình yêu của một người con trai dành cho con gái mà nó còn bao bọc bởi tình yêu thương giống như anh chưa bao giờ được bộc lộ tình cảm với ai vậy. Em yêu anh bởi vì anh thích câu “hãy là chính mình” của em… và em yêu anh bởi vì em yêu anh mà không phải ai khác… nhưng bây giờ thì anh và em đã ở hai cuộc sống khác nhau.
Anh và em đã chia tay hơn 2 năm rồi nhưng sao tình cảm em dành cho anh vẫn như ngày nào chúng mình yêu nhau, và em không thể quên được anh để bắt đầu một tình yêu mới, một cuộc sống mới trong khi anh đã có tình yêu mới và cuộc sống mới, người con gái đó cũng yêu anh và anh cũng vậy, anh cũng yêu cô ấy. Anh và em đã có một thời yêu nhau và đến bây giờ thì là tình yêu đơn phương của em dành cho anh. Mọi người luôn bảo em rằng em mãi sống trong quá khứ, hãy nghĩ về quá khứ mà ăn, mà uống mà ngủ và sống đến hết cuộc đời. Đúng vậy, có lẽ chuyện tình của chúng mình nó sẽ theo em đến suốt cuộc đời mất, và anh cũng vậy. Anh nói với em rằng “ Anh và em không thể đến được với nhau nhưng tình yêu anh dành cho em, chuyện tình yêu và kỷ niệm cùng em trong suốt thời gian mình yêu nhau sẽ mãi khắc trong tim anh, anh sẽ không bao giờ quến được em… dù anh và em ở hai nơi khác nhau, ở hai tôn giáo khác nhau nhưng là hạnh phúc khi anh và em đã gặp nhau và yêu nhau, anh cám ơn Chúa đã cho anh gặp em và yêu em…”.
Em bất lực với chính em và bất lực với chính tình yêu của mình… (Ảnh minh họa)
Bây giờ anh đã nói với em như thế, những lời đó như khắc sâu trong tâm trí em từng câu từng chữ nhưng nó cũng làm em buồn và đau buốt nơi trái tim khi nghĩ đến thực tế anh và em đã ở hai cuộc sống khác nhau…
Video đang HOT
Em nhớ kỷ niệm về ngày mình mới gặp nhau, lúc đó anh và em chưa có ấn tượng gì với nhau, nhưng rồi thời gian làm cùng nhau tiếp xúc cùng nhau anh và em đã yêu nhau từ khi nào không biết… em nhớ những đêm anh và em cũng nói chuyện trên ban công mấy tiếng đồng hồ mà không thấy mỏi chân, không biết cảm giác bị muỗi đốt, cùng nhau ngắm trăng và cùng nhau lắng nghe mỗi khi tiếng còi tàu kêu. Nhớ mỗi lần em học bài rồi ngủ quên đứa bạn đắp mất chăn của em và rồi anh thấy thế liền xuống lấy chăn của anh lên đắp cho em, đến khi em chợt tỉnh giấc anh xấu hổ quá liền chạy về phòng luôn, nhớ mỗi lần em ngắm trăng một mình em ngử quên luôn trên ghế trên sân thượng rồi anh lấy áo đắp cho em vì sợ em lạnh… và em nhớ anh… nhớ rất nhiều… Em và anh yêu nhau thật nhiều và tình yêu thật trong sáng nhưng bây giờ nó chỉ là quá khứ của anh trong khi với em nó vẫn như còn đang hiện hữu và mãi không thể nào quên được… em thật sự không biết, không biết phải làm thế nào nữa, em bất lực với chính em và bất lực với chính tình yêu của mình vậy…
Em viết thư này lên đây cũng hy vọng một lúc nào đó anh sẽ đọc được nó và hiểu được tình cảm và cảm giác của em hiện tại thế nào… bởi vì em yêu anh quá nhiều và bởi vì em không quên được anh. Em nhớ anh…
Theo Bưu Điện Việt Nam
Nỗi lòng của người vợ kém sắc ngày 8-3
Không hoa, không quà, không một lời chúc nào từ chồng trong ngày mà cả thế giới tôn vinh phụ nữ.
Vân câm lặng nuốt nỗi buồn vào lòng, bởi cô biết, tất cả cũng chỉ vì mình quá xấu.
"Phụ nữ xấu thì không có quà" - chồng Vân đọc to cái tiêu đề truyện ngắn ấy lên cho cô nghe rồi chép miệng: "Chà! Kể ra người ta cũng nhìn nhận đúng vấn đề thật. Chẳng có người đàn ông nào thấy thích thú khi mang hoa tặng một phụ nữ xấu cả". Bao năm nay, Vân đã sống bên chồng như một cái bóng, phục vụ chồng tận tụy chỉ vì cô mang ơn anh. Nếu không có anh, chắc đến giờ, Vân vẫn sẽ mang tiếng "ở giá".
Quả thật, Vân rất xấu. Người đã thấp lại còn thô, nước da ngăm đen, sần sùi, đường nét gương mặt chẳng hài hòa tí nào. Ngày Vân bắt đầu dậy thì, mẹ cô đã lắc đầu với vẻ chán nản: "Con gái người ta xinh đẹp mỹ miều, con gái mình thì quá tội nghiệp!". Kể từ lúc ấy, Vân ý thức được điểm yếu của mình, cô sống rụt rè và khép kín với tất cả mọi người.
Suốt mấy năm đi học, Vân chẳng bao giờ nhận được hoa, quà vào các ngày lễ. Cô cũng khao khát có được một lần quờ tay xuống dưới hộc bàn và nhận được một bông hoa hồng như những bạn nữ khác trong lớp. Vậy mà tuyệt nhiên không hề có. Duy chỉ có lần, lớp tổ chức 8 - 3 cho đám con gái, Vân mới nhận được hoa từ cậu bạn bàn trên. Nhưng khi tặng hoa cho Vân, cậu ta lại quay mặt đi chỗ khác vì cảm thấy mình bị "mất giá" khi phải tặng hoa cho cô bạn xấu nhất lớp.
Khang thấy mình thật thiệt thòi, thậm chí, có lúc anh còn thấy mình đã "hy sinh" nhiều quá khi phải lấy một cô vợ xấu như Vân. (Ảnh minh họa)
Mặc cảm về sự xấu xí của mình cứ ám ảnh lấy Vân. Thế nên khi được Khang yêu và ngỏ lời cầu hôn, Vân đã tin đó là tình yêu đích thực. Vân nghĩ, Khang đã vượt qua định kiến về vẻ bề ngoài để chung sống suốt đời với cô, chứng tỏ, anh ấy là người tốt. Vân đã dốc lòng chăm sóc và phục vụ chồng, những mong làm cho Khang hạnh phúc.
Chỉ có điều, hạnh phúc ấy quả thật quá ngắn ngủi, cứ mỗi lần đi làm về, vứt cặp lên ghế là Khang lại thở dài thườn thượt. Vân có hỏi, anh lại nổi nóng vô cớ: "Ra đường gặp toàn gái đẹp, về nhà nhìn mặt em là anh lại thấy bốc hỏa". Một vài lần như thế, Vân lại đâm quen với sự nóng giận vô lý của chồng, cô chẳng dám cãi lại, chẳng dám buồn, chỉ coi đó như những lời nói thoảng qua để cho yên cửa, ấm nhà.
Nhưng Khang càng ngày càng quá đáng. Anh chẳng bao giờ đưa Vân đi chơi, chẳng bao giờ tặng Vân bất cứ cái gì, cũng chẳng bao giờ nói một lời ngọt ngào với vợ. Khang thấy mình thật thiệt thòi, thậm chí, có lúc anh còn thấy mình đã "hy sinh" nhiều quá khi phải lấy một cô vợ xấu như Vân. Thế nên Khang nghĩ, anh có quyền cư xử với Vân tệ mạt để "bù đắp" lại những thiệt thòi mà anh phải chịu đựng. Những câu nói nặng nề, gắt gỏng cứ thế đổ xuống đầu Vân ngày một nhiều.
Vân đã quá thấm thía nỗi khổ của một người phụ nữ bị thua thiệt về nhan sắc.(Ảnh minh họa)
Vân chỉ còn biết tự an ủi mình bằng những giờ phút chơi với con. Cũng may, con gái Vân không xấu. Nó được thừa hưởng những nét đẹp của bố, và với Vân, đó là một sự an ủi không có gì có thể diễn tả được. Vân đã quá thấm thía nỗi khổ của một người phụ nữ bị thua thiệt về nhan sắc nên cô không muốn con phải chịu đựng nỗi khổ ấy.
8 - 3, Khang ăn mặc chải chuốt và thông báo không ăn cơm nhà vì công ty tổ chức tiệc mừng cho các chị em. Vân lại thui thủi đi làm và về nhà cơm nước. Nghe mấy chị đồng nghiệp khoe, chồng mua cho cái này, cái kia, Vân lại thấy tủi thân ghê gớm. Từ ngày lấy nhau đến giờ, ngoài cái nhẫn cưới ra, Vân chẳng nhận được một món quà nào từ chồng. Đôi khi, Vân chỉ cần nghe Khang nói những lời ngọt ngào với mình thôi mà cũng thấy khó khăn.
9h tối, bạn Vân gọi điện líu lo: "Mày sướng nhé! Khi chiều tao thấy ông Khang lượn lờ ở cửa hàng đồ lót. Tao không tiện hỏi, nhưng thấy ông ấy mua nhiều đồ đẹp lắm. Chả bù với chồng tao...". Giọng cô bạn vẫn sang sảng nhưng Vân chẳng nghe thêm được chữ nào. Với Vân, cái "mệnh đề": "Phụ nữ xấu thì không có quà" quá đúng. Và Vân cay đắng khi biết rằng, những món đồ lót Khang mua ở cửa hàng sẽ chẳng bao giờ đến tay cô mà nằm ở tay một người phụ nữ xinh đẹp nào đó.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Tình không nói Anh! Lại một lần nữa em viết cho anh, em cũng không biết là em có gửi những lời này cho anh không nữa hay là giữ chỉ riêng mình em biết, có ích kỉ quá không anh? Mình đã quen nhau bao lâu rồi anh nhỉ? Anh còn nhớ ngày mình biết nhau nữa không? Đúng là em không nghĩ là mình...