Em và bóng tối
Thật đấy! Em chưa bao giờ ghét bóng tối. Thậm chí, em còn nghĩ rằng, mình sinh ra là để sống trong bóng tối…
Thế nên ngày anh bảo: “ Mình làm tình nhân thôi em nhé, vì anh biết mình không thể yêu ai nhiều hơn cô ấy”, em đã đồng ý. Em không để cho lý trí của mình kịp phân tích những lời nói quá tàn nhẫn của anh. Chẳng có ai lại nói toẹt một đề nghị khiếm nhã bằng một âm vực trầm trầm như thế cả. Ấy vậy mà em đã lồng tay mình vào tay anh, im lặng và gục đầu vào vai anh, chấp nhận làm tình nhân của anh.
Em quen với bóng tối. Căn nhà nhỏ em thuê có một ô cửa sổ nhìn ra khu vườn trồng hoa cúc và hai cây liễu. Nhưng hiếm khi em kéo rèm cửa để nhìn chúng. Mỗi lần đến, anh đều mở toang cửa, kéo hết rèm lên. Em bị chói mắt bởi thứ ánh sáng ban ngày, em không quen với ánh nắng. Đêm tối là người bạn tuyệt vời của em.
Ở trong bóng tối, em thấy được an toàn, ít nhất là không ai có thể phát hiện được ánh mắt sợ hãi, lo lắng trước mọi thứ của em, không ai nhìn thấy được những cung bậc cảm xúc lộ rõ trên gương mặt em. Anh bảo chẳng có ai ngược đời giống em. Em thấy anh nói chẳng hề sai, bởi em nghĩ, chẳng có ai đồng ý làm tình nhân của người đàn ông mình yêu với một tâm trạng hạnh phúc như em cả.
Vào những ngày nắng, đám cúc sau vườn bỗng xanh mướt. Anh thích khu vườn nhỏ ấy đến kỳ lạ, anh có thể mân mê bắt sâu cho luống cúc hay xách nước tưới cho hai cây liễu mà không hề cảm thấy mệt mỏi. Những lúc ấy, anh bắt em ngồi xuống xới đất, bắt sâu cùng. Em không thích xuống vườn, nhất là vào buổi sáng sớm. Khi ấy ánh nắng chói gắt cứ chiếu thẳng vào mắt em, làn da trắng nhợt nhạt của em càng thêm nổi bật. Anh nói nhìn em khi ấy chẳng khác gì một chú mèo con bị lạc mẹ.
Video đang HOT
“Mình làm tình nhân thôi em nhé” (Ảnh minh họa)
Cô ấy rất xinh đẹp và năng động. Lẽ dĩ nhiên, cô ấy thích ra ngoài ngắm nhìn ánh nắng mặt trời chứ không muốn đóng cửa và chìm trong bóng tối như em. Anh hay kể về cô ấy với ánh mắt mơ màng xen lẫn tiếc nuối. Anh bảo, chưa có một người con gái nào để lại nhiều cảm xúc như thế trong anh, dù bây giờ, cô ấy đang yêu một người đàn ông khác. Còn anh, tình yêu đã hóa kén, không thể bung nở thêm một lần nào nữa kể từ ngày cô ấy ra đi. Anh không chối từ tình yêu của những người con gái đến sau, nhưng để tính chuyện dài lâu, để yêu hết lòng thì là một điều không thể.
Khi anh gặp em, anh nói rằng, trái tim anh đã đập rộn ràng. Từ rất lâu rồi nó mới có lại vẻ háo hức, đợi chờ như thế. Nhưng rồi anh cũng đủ tỉnh táo để đưa ra một lời đề nghị có giới hạn. Anh sợ bước vào một mối quan hệ nghiêm túc với ai đó, sợ rằng khi cô ấy quay về, thấy anh đã dành trái tim cho người con gái khác, cô ấy sẽ đau lòng. Em biết rõ những điều ấy, nhưng khi nhìn thấy bóng dáng cô độc của anh, em đã không thể chối từ.
Ngày qua ngày, em phải tự nhủ với mình rằng, yêu ít thôi, đừng thương yêu nhiều quá, vì anh có thể đi bất cứ khi nào. Cuộc tình này đơn giản chỉ là một lời hứa hẹn có giới hạn. Yêu thương cũng có giới hạn. Ấy vậy mà trái tim vẫn cứ thổn thức mỗi lần hò hẹn, vẫn buồn bã mỗi lần giận dỗi. Em không biết tương lai của mình sẽ như thế nào. Trong ý nghĩ của em, tương lai có màu xám bạc, nó không đen đặc như bóng tối nhưng cũng chẳng hồng tươi như màu môi của người thiếu nữ đang yêu. Mỗi lần nghĩ về nó, em chỉ muốn bưng mặt ngủ vùi để có thể kiến tạo cho mình một giấc mơ mới hạnh phúc hơn.
Anh khuyên em nên nhìn ngắm ánh sáng mặt trời nhưng lại thường xuyên giấu em vào bóng tối. Em không được đi cùng anh đến những chỗ đông người, không được gặp gỡ bạn bè của anh, không được về nhà ra mắt bố mẹ anh. Nhiều lúc, em cũng buồn, cũng muốn đòi hỏi, nhưng rồi lại nghĩ đến lời hứa. Ừ, dẫu sao em cũng chỉ là tình nhân của anh mà thôi, tình nhân thì cần gì công khai, cần gì bước ra ánh sáng? Em cứ nghĩ miên man như thế và chấp nhận tất cả, những ngày tháng ở cạnh anh không biết sẽ kết thúc vào lúc nào, vậy nên em không muốn lo lắng và dằn vặt quá nhiều.
Em đã quá mơ hồ với tình yêu này (Ảnh minh họa)
Một chiều mưa, trời ủ dột và xám xịt, anh đến với gương mặt bừng sáng. Cô ấy vừa mới trở về sau 5 năm ở nước ngoài. Cô ấy muốn quay lại. Anh vui mừng đến nỗi quên cả bật đèn – thói quen đầu tiên của anh khi bước vào phòng suốt 2 năm liền. Chính vì thế, anh chẳng kịp nhận ra sự hốt hoảng trong ánh mắt của em. Anh bảo, anh tới để lấy ít đồ, từ ngày mai, em đừng đợi cửa anh nữa.
Thế là em lại chìm vào bóng tối. Em không còn xuống vườn cũng không buồn ngồi dậy kéo rèm lên để cho ánh sáng lọt vào như lời anh dặn nữa. Em lao đầu vào công việc rồi nằm cuộn mình trong bóng tối để đếm thời gian trôi. Anh đến bất ngờ và cũng ra đi bất ngờ, chẳng cần biết sau đó em sẽ ra sao. Chỉ có em, dù chuẩn bị tinh thần từ lâu cho sự ra đi này vẫn cảm thấy vô cùng chới với, hụt hẫng.
Em đã nghĩ rằng, suốt thời gian ở bên cạnh em, không nhiều thì ít anh cũng sẽ dành cho em chút tình cảm nào đó. Chút tình cảm ấy không nhiều đủ để giữ anh lại ở bên cạnh em suốt đời, nhưng cũng đủ để khiến bước chân anh do dự, khiến anh ngoái lại nhìn em một lần. Nhưng em đã nhầm. Kể từ hôm ấy, anh không hề xuất hiện, mọi mối liên lạc của anh với em bị cắt đứt hoàn toàn.
Khu vườn xơ xác từ ngày anh ra đi, hai cây liễu gầy mòn dần, những cành lá dài ngoẵng, khẳng khiu nhìn đau đớn đến tội nghiệp. Em không biết anh đang ở đâu, đang hạnh phúc hay đau khổ? Không làm cách nào để biết được. Mọi thứ bị cắt đứt thật tàn nhẫn, đến mức, em thấy thương cho thân phận tình nhân của mình. Em nghi ngờ tự hỏi: phải chăng giữa tình nhân với nhau không bao giờ tồn tại thứ mà người ta gọi làtình yêu?
Và mỗi khi đêm xuống, vai em lại run lên bần bật. Trong những đêm nằm cuộn tròn ôm nỗi cô đơn của chính mình, em mới dám tự thú với bản thân, rằng không phải em không thích ánh sáng, mà bởi vì, ở dưới ánh sáng, ai cũng nhìn thấy được nỗi cô đơn của em. Em cần bóng tối để giấu mình, em cần bóng tối để khóc cho chính em, khi mà tình yêu của anh giờ đã hoàn toàn im bặt.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Tôi đã "qua tay" 7 người đàn ông
Sinh ra và sống trong hoàn cảnh thật nghiệt ngã, giờ đây tôi đang sống trong tội lỗi, ân hận và chỉ muốn chết để được giải thoát....
Xin chào các bạn độc giả!
Đây là cuộc lời đầy đau thương về tôi mà tôi chưa hề dám kể với bất kỳ ai vì nếu nói ra thì phẩm hạnh của tôi thật dơ bẩn. Trong lòng tôi luôn thấy quá đau đớn và hổ thẹn với lương tâm mình nên tôi muốn chia sẻ với tất cả các bạn đọc để có thể cho tôi một lời khuyên chân thành. Qua đó tôi có thêm động lực để sống tiếp trên cuộc đời này.
Tôi sinh ra trong gia đình không khá giả lắm, tất cả chỉ vừa đủ ăn đủ mặc. Hình như kiếp trước tôi làm nhiều tội ác lắm nên kiếp này tôi mới sống trong hoàn cảnh thế này. Ngày nhỏ lúc 6-7 tuổi, tôi đã bị người đàn ông hàng xóm cướp và lấy thứ quý giá của đời người con gái.
Nhưng lúc ấy tôi không nhận biết được nó quý giá đến thế nào nên tôi đã không nói cho bất kỳ một ai. "Hắn" nói đừng nói với ai và hắn cũng hay cho bánh kẹo nên tôi cũng rất thích. Khi "hắn" quan hệ với tôi thì tôi cảm thấy không đau vì thực chất "hắn" quan hệ chỉ bằng tay thôi (vì "vùng kín" của tôi nhỏ nên "cái ấy" của hắn không vào được). Đến năm tôi 8 tuổi thì tôi chuyển lên Sài Gòn sinh sống. Và sự thật ấy cho đến bây giờ vẫn chưa ai biết ngoài tôi với hắn. Tôi cũng chẳng hiểu vì sao tôi lại khờ dại đến như thế. Lúc đó tôi cứ ngây ngô như chưa có chuyện gì xảy ra.
Rồi năm tôi 12 tuổi, tôi được người chú ở dãy phòng trọ dạy kèm. Sự ham muốn của hắn (người thứ 2) lại một lần nữa khiến tôi rơi vào vòng xoáy của dục vọng. Cũng như người trước, hắn cũng cho tôi bánh kẹo và tiền đi chơi. Nhưng với người này thì giữa tôi với "hắn" đã thật sự là vợ chồng không hôn thú.
Tôi còn nhớ có lần tôi nói chuyện với mẹ: "Mẹ, nếu con quan hệ với một người nào đó thì sao?". Nếu lúc ấy mẹ quan tâm đến tôi một chút thôi là tôi đã không xảy ra nông nỗi như vậy. Ba mẹ tôi vì mải lo kiếm tiền nuôi cả nhà nên không quan tâm đến con cái. Nhưng kim trong bọc có ngày lòi ra. Tôi và hắn (người thứ 2) bị phát hiện khi chúng tôi đang ân ái trong nhà vệ sinh bởi một người trong dãy phòng trọ. Mọi chuyện được phơi bày, cả xóm đều biết chuyện nhục nhã của tôi.
Mẹ tôi khóc, tôi cũng khóc, cả dòng họ tôi và cả hàng xóm đều nhìn tôi với cặp mắt khinh thường. Dù tôi 12-13 tuổi nhưng cơ thể của tôi đã phát triển như người lớn. Chỉ có điều suy nghĩ thì quá trẻ con mà thôi. Hắn (người thứ 2) bỏ trốn và sau đó là lệnh truy nã được ban hành. 13 năm sau, hắn bị bắt. Nỗi nhục nhã năm xưa lại quay về, phiên tòa xét xử hắn 12 năm tù cho hành vi hiếp dâm trẻ em. Hắn đã được miễn giảm mức án từ gia đình tôi nếu không hắn đã ở tù chung thân rồi. Đó là vết thương lòng mà dù tôi có chết sẽ không bao giờ quên.
Vết thương lòng thứ hai, mà dù tôi có chết trăm lần cũng sẽ không tha thứ cho bản thân mình là quá nhẹ dạ trước sự cám dỗ của dục vọng. Ngày 07/11/2008, tôi gặp một người đàn ông hơn tôi 26 tuổi. Ông là một Việt Kiều đang định cư ở Mỹ. Tôi thì chẳng trông mong vào mối tình này, nhưng họ hàng tôi nói là nếu quen hắn (người thứ 3) thì sẽ giúp cho gia đình bớt khổ và báo hiếu với gia đình. Tôi đã đồng ý, 10 ngày hắn về nước, tôi với hắn (người thứ 3) đi chơi và ăn uống thật vui vẻ.
Cứ tưởng sau khi lần về nước thứ 2 thì tôi với hắn (người thứ 3) sẽ làm lễ kết hôn. Nhưng 3 tháng sau, chúng tôi chia tay vì 2 lí do: gia đình tôi tạo áp lực cho hắn về tiền bạc tôi không còn con gái nữa. Và rồi hắn (người thứ 3) đã im lặng và ra đi không 1 lời từ biệt. Tôi không hận hắn mà tôi chỉ hận bản thân mình sao lại sinh ra trong hoàn cảnh oan trái đến thế. Nhưng rồi năm tháng trôi qua hình ảnh hắn (người thứ 3) dần dần phai.
Học xong lớp 12 tôi đi bán báo và giao báo. Tối thì đi học thêm trung cấp. Rồi tôi có quán cà phê nhỏ ven vỉa hè, công việc buôn bán khá thú vị và cho tôi cuộc sống tốt hơn một chút. Nhưng những khi trời mưa thì tôi rất cực, người tôi như con chuột vậy, ướt nhèm cả người. Rồi tình cờ tôi quen hắn (người thứ 4). Hắn (người thứ 4) thường ghé quán tôi uống nước rồi không hiểu sao tôi dần dần thích hắn. Chúng tôi quen nhau nhưng giữa tôi và hắn có nhiều điểm khác nhau nên chúng tôi đã chia tay trong sự chửi bới và xúc phạm lẫn nhau. Tôi lại đau khổ và rơi vào tuyệt vọng.
Bốn tháng sau tôi gặp 1 người thầy giáo, hắn (người thứ 5) là thầy giáo dạy kèm thằng em hàng xóm. Chúng tôi đến với nhau khá nhanh chóng và cũng ra đi thật nhanh như cơn gió lạ cuốn trôi đi mọi thứ. Hắn đã bắt cá 2 tay. Trước khi quen tôi hắn đang quen người con gái khác và tình cờ bị tôi phát hiện, cuộc tình đó cũng nhanh chóng vụt bay. Nhưng tôi chưa dừng lại ở đó, tôi lại gặp thêm hắn (người thứ 6). Hắn làm bên dây cáp, cứ tưởng cuộc tình này sẽ kết thúc tốt đẹp nhưng nào ngờ chỉ 3 tháng sau khi hắn có được thứ hắn muốn thì hắn đã rời xa tôi.
Rồi tôi phát hiện ra mẹ tôi đang thiếu nợ người ta mấy năm rồi chưa trả được. Tôi đành lấy tất cả số tiền mà tôi đã tiết kiệm được đem trả nợ cho người ta. Thế là bao vốn liếng những năm tháng buôn bán tôi không hề dư được đồng nào, tất cả tiền tôi tiết kiệm đều đem trả nợ cho cha mẹ. Ba tôi là người không may trong chuyện kinh doanh dẫn tới tất cả số tiền ông có được đều đổ xuống sông xuống biển. Ngoài ra còn kèm theo đó là khoản nợ, hết nợ tiền cha đến nợ tiền mẹ. Anh trai tôi là người tật nguyện và bị bệnh thần kinh nên tôi phải gánh luôn cả anh trai. Dù thế tôi cũng rất thương anh tôi, thương cho số phận 2 anh em tôi.
Khi tôi dường như tôi rơi vào bước đường cùng, thì lúc ấy tôi gặp hắn (người thứ 7). Hắn dang đôi tay che chở, tôi bay ra Hà Nội để đầu óc bớt mệt mỏi. Trong cái đêm ấy tôi với hắn đã xảy ra chuyện. Hắn đã có gia đình và con cái hiện đang sống hạnh phúc. Tôi đã dùng lưỡi lam cắt chân mình sau đó lấy máu bôi lên giường để hắn nghĩ tôi vẫn còn trong trắng. Hắn nói là sẽ chịu trách nhiệm với tôi và lo cho tôi.
Lúc đầu tôi vẫn tin hắn. Và cho tới tận bây giờ tôi với hắn vẫn qua lại với nhau và gặp nhau ở khách sạn. Mục đích mỗi lần gặp cũng chỉ thỏa mãn nhu cầu cho nhau mà thôi. Nhưng giờ đây tôi nghiệm ra 1 điều hắn chỉ lợi dụng tôi mà thôi. Ngoài dục vọng ra hắn đâu quan tâm và lo cho tôi gì trong cuộc sống. Nhưng đối với người bẩn thỉu như tôi thì đáng để nhận được như thế lắm...
Hôm nay đây, tôi đã nhận ra rằng cuộc sống luôn công bằng cho những ai sống trong giả dối như tôi. Một ngày nào đó tôi cũng sẽ nói cho hắn (người thứ 7) nghe chuyện đời tôi. Tôi không muốn sống trong tội lỗi và giả dối nữa. Điều này làm tôi thấy bất an.
Tôi tự hứa với lòng mình từ bây giờ tôi sẽ sống tốt và sau này sẽ sinh 1 em bé. Tôi không xứng đáng với chồng tương lai của mình sau này. Liệu chồng tương lai có chấp nhận 1 người con gái như tôi không? Hay nói chính xác là một đứa con gái đĩ thõa như tôi? Hiện tôi cứ loay hoay với 2 vết thương lòng: 1 là vết thương về nhục dục và 2 là giả dối. Càng nghĩ, tôi càng thấy khinh ghét bản thân mình.
Tôi có nên tha thứ cho bản thân mình không? Những độc giả hãy cho tôi lời khuyên để tôi có thêm động lực sống tiếp. Nếu không tôi sẽ tìm đến cái chết mất.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Bóng tối cuộc đời Cuộc đời tôi đã rơi vào bóng tối chỉ vì 6 cuốn băng phim tôi tìm thấy trong tủ quần áo của bố mẹ Khi còn nhỏ, tôi có một tật xấu là thích lục lọi đồ đạc của người khác. Tôi bới tung hòm quần áo của chị gái, bẻ gẫy những thỏi son của mẹ trát chi chít lên mặt, tìm...