Em trẻ con, không thể là vợ anh?
Phải chăng vì anh ấy đã đến t.uổi phải cưới, em thì quá trẻ con nên anh không còn mặn nồng với em nữa?
Em và anh ấy quen nhau khi cùng học chung một khóa học nhỏ. Ấn tượng đầu tiên của em về anh ấy là một người rất giỏi; có thể nói đó là một sự ngưỡng mộ của em dành cho anh ấy. Và theo như lời anh ấy nói sau này, anh ấy cũng để ý đến em cũng lâu rồi.
Sau một hai lần làm chung nhóm và nói chuyện xã giao với nhau; em đã chủ động xin nick chat của anh ấy. Rồi anh ấy đã thêm em vào danh sách chat, hai người đã chat và nói chuyện rất lâu trong ngày đầu tiên đó. Sau đó, anh ấy đã chủ động xin số điện thoại và hẹn em đi chơi.
Kể từ đó, không ngày nào là hai đứa không nhắn tin, chat với nhau từ sáng đến tối. Sau một tháng, anh ấy ngỏ lời và cả hai chính thức yêu nhau. Những ngày đầu quen nhau, anh ấy luôn là người chủ động và ngày nào cũng muốn gặp em; lúc ấy em vẫn chưa thật sự có nhiều tình cảm và anh cũng biết điều đó.
Nhưng chỉ sau 1 tháng, em nhận ra rằng mình đã thích anh ấy thật sự; cũng chính kể từ đó em luôn là người chủ động trong mọi chuyện; em luôn là người hẹn anh ấy đi chơi, suy nghĩ kế hoạch cho cuộc hẹn đó; anh ấy nói rằng để em quyết định và làm điều em thích.
Sau hai tháng quen nhau, chúng em bắt đầu yêu lúc nào không hay (Ảnh minh họa)
Em cũng không muốn vì những chuyện nhỏ nhặt này mà cãi nhau với anh ấy nên em cũng bỏ qua việc đó. Một hôm, em và anh ấy đi chơi, đột nhiên anh ấy trở nên rất lạnh lùng, em và anh ấy như hai người xa lạ đi chơi với nhau. Sau ngày hôm đó, anh ấy không liên lạc với em một tuần, nhưng em gọi điện, nhắn tin anh ấy đều trả lời và cũng rất lạnh lùng. Cuối cùng, em đã hỏi anh tại sao lại như vậy? Anh nói rằng hai đứa không hợp, suy nghĩ của em vẫn còn nhỏ, anh nghĩ chúng ta chỉ nên làm bạn; em đã đồng ý.
Tuy đồng ý nhưng thực sự em rất đau khổ trong khoảng thời gian đó, ngày nào em cũng vùi đầu vào công việc, đêm nào em cũng khóc đến mệt rồi ngủ thiếp đi. Nhưng em không tin rằng em và anh ấy không hợp nhau; em và anh ấy có nhiều suy nghĩ chung, hai người định hướng về tương lai cũng giống nhau.
Video đang HOT
Em rất muốn biết lý do chia tay thật sự là gì. Sau hai tuần, em chủ động chat với anh ấy, chỉ là hỏi thăm công việc bình thường, trái với suy nghĩ của em, anh nói chuyện với em rất nhiều và tỏ ra quan tâm hào hứng. Em và anh ấy cũng nói chuyện thẳng với nhau về vấn đề chia tay; ngoài những suy nghĩ chưa chín chắn của em, không hợp nhau thì anh ấy luôn cảm thấy có áp lực về gia đình em; anh ấy nói rằng mình mới bắt đầu quen nhau, không nhất thiết phải công khai.
Nhưng ngày nào anh ấy cũng qua nhà chở em đi chơi, thì sao em có thể không công khai ra được. Và sau những lời nói chuyện thẳng thắn đó, anh ấy nói rằng cho cả hai thêm thời gian và xem có thể quay về bên nhau không. Anh ấy rất để ý đến những câu status của em. Em và anh ấy cũng có đi chơi mấy lần; cũng là em chủ động tạo cơ hội.
Từ những cuộc đi chơi đó, qua ánh mắt anh ấy nhìn em, cách quan tâm, cách nói chuyện, em cảm nhận rằng anh ấy vẫn còn thích em. Nhưng thỉnh thoảng, anh ấy lại rất lạnh lùng với em; trừ khi em chủ động nói chuyện, chủ động hẹn anh ấy; còn không anh ấy sẽ không liên lạc với em. Nhưng khi em kiềm lòng không liên lạc với anh ấy thì khoảng hai ba tuần sau anh ấy sẽ chủ động hỏi thăm em; mỗi lần như vậy em rất vui và nói huyên thuyên đủ điều với anh ấy; nhưng rồi sau đó anh ấy tiếp tục im lặng.
Và cứ thế, em và anh ấy cũng kéo dài tình trạng này đã 6 tháng từ ngày chia tay. Khi em hỏi anh ấy, mối quan hệ của em và anh ấy hiện giờ là gì; anh ấy nói rằng là bạn, người bạn đặc biệt. Tết vừa rồi, em và anh ấy đã có khoảng thời gian đi chơi thật vui vẻ với nhau, anh ấy gợi nhớ rất nhiều kỷ niệm của cả hai ngày xưa và xem phản ứng em thế nào; mặc dù vui nhưng em vẫn lảng tránh; anh ấy còn thể hiện chút ghen khi em kể về người con trai khác.
Rồi anh ấy đột nhiên tỏ ra lạnh lùng với em (Ảnh minh họa)
Những ngày sau đó anh ấy hay chủ động nhắn tin và gọi điện thoại cho em. Em đã nghĩ rằng anh ấy muốn quay lại với em; nhưng đâu lại hoàn đấy, anh ấy lại tiếp tục im lặng với em dù em ghi rất nhiều câu status; không chat, không nhắn tin, không gọi điện với em.
Em thật sự không hiểu anh ấy muốn gì ở em nữa. Nếu anh ấy muốn quay lại, sao không nói thẳng với em; anh ấy hiểu ý em mà. Em rất muốn hỏi thẳng anh ấy; thật ra mối quan hệ hiện giờ của hai chúng em là gì; mặc dù đi chơi với danh nghĩa là bạn bè; nhưng những gì anh ấy thể hiện với em; không đơn giản chỉ xem em là bạn bình thường.
Sau khi chia tay, em đã thay đổi rất nhiều, em và anh ấy nói chuyện nhiều hơn lúc trước, anh cũng nhận thấy được sự thay đổi từ em. Em rất muốn biết câu trả lời thật sự từ anh ấy. Cứ như thế hoài, em không thể nào tập trung công việc được. Nhưng cho dù bây giờ em có nói thẳng với anh ấy, dù anh còn thích em, dự định muốn quay lại đi chăng nữa; em biết bây giờ anh ấy vẫn chưa sẵn sàng, nếu em nói ra, đó sẽ là áp lực cho anh ấy; và anh ấy sẽ chọn cách từ bỏ.
Em phải làm sao đây? Xin cho em một lời khuyên. Em rất muốn biết anh ấy có thích em thật lòng không? Hay như những người xung quanh em nói rằng vì t.uổi anh ấy là gần t.uổi lấy vợ rồi, nên anh ấy đang lựa chọn, anh muốn có sự chọn lựa đúng đắn, em còn quá trẻ con.
Anh ấy năm nay 28 t.uổi, lớn hơn em 6 t.uổi. Mong chị Thanh Bình cho em lời khuyên.. (Em gái)
Theo VNE
Hết yêu nhưng không thể chia tay
Sẽ là quá tàn nhẫn nếu tôi chia tay người con gái đã yêu và chờ đợi mình 8 năm qua.
Thấm thoát đã hơn 8 năm tôi và cô ấy gắn bó bên nhau. Tôi biết cả gia đình tôi và gia đình cô ấy đều trông chờ một đám cưới diễn ra, nhưng tôi cố gắng trì hoãn nó vì tôi thấy sợ. Tôi biết sẽ là quá tàn nhẫn nếu giờ đây tôi không cưới người con gái đã yêu mình, chờ đợi mình 8 năm qua. Nhưng tôi phải làm sao đây khi tình yêu trong tôi không còn? Một cuộc hôn nhân phải chăng sẽ trở thành bi kịch với cô ấy khi mà ngay từ đầu người đàn ông sẽ sống cùng cô ấy cả đời không còn yêu thương cô ấy nữa? Tôi phải làm sao mới đúng đây?
Gắn bó với nhau hơn 8 năm nhưng tôi chỉ yêu cô ấy 3 năm đầu. Đó là những ngày tháng sinh viên đi học xa nhà. Vì cùng quê, nhà cách nhau chỉ một con phố nên từ tình đồng hương, chúng tôi cảm mến và yêu thương nhau. Với tôi đó là những tháng ngày đáng trân trọng vì chúng tôi đã ở bên nhau, yêu thương và giúp đỡ nhau vượt qua mọi khó khăn của cuộc sống xa nhà. Cô ấy chăm lo cho tôi mọi điều, từ miếng ăn, giấc ngủ, quan tâm và săn sóc tôi chẳng khác nào một người vợ. Tôi cảm động và biết ơn cô ấy rất nhiều!
Nhưng cùng với thời gian, tôi bắt đầu cảm thấy tình yêu của mình nhạt dần. Cô ấy và tôi quá khác biệt. Cô ấy là một người sống không cần biết đến điều gì khác ngoài tôi. Dường như thế giới của cô ấy là tôi và cô ấy không có một nhu cầu nào khác. Cô ấy là người có năng lực, có rất nhiều cơ hội để cô ấy có thể làm ở một môi trường tốt nhưng cô ấy chỉ xin làm một chân văn thư thật nhàn hạ ở trường tiểu học. Sở dĩ cô ấy làm như vậy là vì muốn có thời gian chăm lo cho tôi.
Xin mọi người đừng nói tôi là kẻ không biết trân trọng cô ấy khi mà cô ấy nghĩ về tôi nhiều như vậy. Tôi trân trọng cô ấy nhưng chỉ có điều chúng tôi quá khác biệt về suy nghĩ. Tôi muốn một người vợ năng động, hoạt bát một chút. Cô ấy cũng cần phải sống cho cuộc sống của mình nhưng cô ấy từ bỏ mọi thứ. Cô ấy trở nên nhàm chán và đơn điệu đến tẻ nhạt. Tôi đã nói và động viên cô ấy rất nhiều lần rằng hãy làm mới cuộc sống của cô ấy lên và tôi sẽ luôn ở bên để giúp đỡ, ủng hộ cho cô ấy nhưng cô ấy khước từ tất cả.
Tôi không phải đã chán cô ấy mà chỉ đơn giản là thấy mình không còn rung động (Ảnh minh họa)
Dù chưa là vợ tôi nhưng cô ấy tự nguyện tới nhà chăm sóc bố mẹ tôi, coi mọi việc của gia đình tôi như là của cô ấy. Cả khu phố nơi tôi và và cô ấy sống đều coi cô ấy như đã là vợ tôi. Cô ấy không quản ngại mọi người dị nghị chuyện chưa cưới nhau mà đã tự coi mình như dâu con trong nhà. Hết năm thứ 3 đại học, tôi đã dần cảm thấy tình yêu trong mình phai nhạt và muốn chia tay nhưng chính tình yêu quá mức mà cô ấy dành cho tôi khiến tôi không dám nói lên điều đó.
Gia đình cô ấy và gia đình tôi mặc định rằng ra trường chúng tôi sẽ cưới nhau. Cả hai bên coi chúng tôi như con cái trong nhà. Tình cảm đó khiến tôi không dám nói lời chia tay dù tình yêu không còn. Tôi không phải đã chán cô ấy mà chỉ đơn giản là thấy mình không còn rung động, không còn cảm giác yêu đương với cô ấy mà thôi. Hơn 3 năm yêu cô ấy, tôi vẫn luôn trân trọng và giữ gìn cho cô ấy chứ không một lần đòi hỏi. Và khi tình yêu không còn, tôi lại càng không muốn làm điều đó vì tôi sợ có thể một ngày tôi sẽ rời xa cô ấy thì cô ấy sẽ khổ nhiều lắm.
Thực sự khoảng thời gian đó tôi khủng hoảng vô cùng. Tôi đã phải đấu tranh dữ dội cho việc có nên chia tay hay không. Tôi quý trọng gia đình cô ấy, cũng trân trọng tình yêu mà cô ấy dành cho tôi nên tôi không muốn làm cô ấy bị tổn thương. Giữa lúc không thể tìm ra lối thoát cho mình, tôi đã quyết định đi du học 5 năm với hi vọng thời gian xa cách sẽ khiến cô ấy quên tôi đi và tìm được hạnh phúc mới cho mình.
Khi biết tôi đi xa, cô ấy đã đau khổ rất nhiều nhưng không hề cấm cản. Tôi ra nước ngoài học, cô ấy ở nhà làm việc và tiếp tục chăm lo cho bố mẹ tôi. Lần nào điện thoại về tôi cũng thấy mẹ nhắc nhở tôi không được phụ cô ấy vì cô ấy quá tốt với gia đình tôi. Đi học xa nhà, tôi cũng có tình cảm với người con gái khác nhưng tôi không dám tiến lại gần người ta. Tôi cứ như một kẻ đã có vợ dù chưa từng kết hôn. Tôi bị đè nặng bởi cái trách nhiệm phải cưới cô ấy nên tôi không dám bày tỏ tình cảm của mình với người tôi yêu.
Hơn 5 năm xa nhà, tôi trở về và cô ấy vẫn chờ đợi tôi như xưa. T.uổi của cô cũng ngày một nhiều. Cô ấy cũng đã từ chối nhiều người, chỉ đợi tôi. Với cô ấy, dường như tôi đã là một người chồng cho dù chưa có sự cưới xin hợp pháp. Về nước sau 5 năm xa cách, biết rằng có người con gái chờ đợi mình tôi không hề cảm thấy vui mà ngược lại mà thấy đau khổ vô cùng. Tôi biết cô ấy yêu tôi, đó mới là điều khiến tôi đau khổ. Nếu không thì tôi đã chia tay lâu rồi.
Giờ đây tôi không còn có thể trì hoãn được nữa. Tôi phải đưa ra quyết định hoặc là cưới hoặc là chia tay. Chia tay đồng nghĩa với việc sẽ tạo ra một cú sốc quá lớn với cô ấy vì cô ấy đã dành trọn những năm tháng t.uổi xuân vì tôi. Nhưng nếu cưới tôi sợ rằng tôi sẽ là người chồng không ra gì vì tôi không yêu vợ. Mà như vậy thì cả tôi và cô ấy cùng đau khổ. Tôi phải làm sao đây?
Theo VNE
Chồng một bên... tình nhân một bên Chồng yêu thương tôi nhưng người đàn ông đó lại có thể cho tôi cuộc sống no đủ, sung sướng. Tôi năm nay 31 t.uổi và đã kết hôn được 5 năm. Vợ chồng tôi đã có với nhau một cháu trai 5 t.uổi. Chồng tôi là người đàn ông hiền lành và rất thương vợ nhưng anh lại không có đủ điều...