Em trao thân đến sếp khi đã nhận lời lấy tôi
24 tiếng sau khi cảm ơn lời cầu hôn và tình yêu của tôi, em lao vào vòng tay gã đàn ông đã có gia đình ấy.
Em – người con gái tưởng quá mỏng manh và yếu đuối trong cuộc đời. Em quá dễ sa ngã vào vòng xoáy tình của người đàn ông đã có gia đình. Em chấp nhận sống một cuộc đời bị đầy đọa về tinh thần lẫn thể xác. Nhục nhã và đau đớn nhưng em không từ bỏ gã đàn ông bội bạc đó. Em vẫn xoay vần theo những cuộc chơi của gã đàn ông đốn mạt kia.
Vì cái gì hả em?
Vì gã đã cho em những cuộc truy hoan không bờ bến?
Vì gã đã cho em những đêm cuồng si với ánh đèn mờ?
Hay vì gã cho em những thăng hoa trong cảm giác vụng trộm đó?
Còn gia đình em, còn bản thân em… còn rất nhiều thứ phía trước em nhưng em vẫn chấp nhận từ bỏ tất cả để lao đến vòng tình ái của gã đàn ông đó?
Gã chỉ sử dụng em như một công cụ sex, nhưng sao em vẫn đam mê?
Chuỗi ngày đau đớn của bản thân tôi đã hết, tôi không còn hy vọng vào sự hồi tâm của người con gái mà tôi yêu nữa. Nhớ lại cuộc tình hơn 2 năm trước đây với em mà tôi chua chát. Ngày đó, tôi có một công việc kinh doanh khá thành công và em làm kế toán cho một công ty tư nhân. Tôi gặp và quen em khi em đến mua hàng của tôi.
Ảnh minh họa: Inmagine.
Rồi những đêm tâm sự, những giọt nước mắt hay những tiếng thở dài của em làm trái tim tôi chua xót. Tôi cảm thương nỗi phiền muộn của em và tôi muốn đôi bờ vai mình trở thành điểm tựa của đời em. Tôi đến với em bằng trái tim yêu thương của một người đồng cảm. Tôi yêu thương và trân trọng em. Tôi và em không có nhiều thời gian ở bên nhau vì công việc của em lúc nào cũng bận rộn. Chỉ có buổi tối khi em không phải làm thêm công việc cơ quan hay không phải đi tiếp khách với sếp thì tôi và em mới được gặp nhau. Em lúc nào cũng mải mê công việc và công việc. Dường như công việc chiếm hết tâm trí của em. Đến ngay cả khi đi bên tôi, em cũng chỉ nói chuyện công việc. Tôi cũng chỉ biết lắng nghe những hờn giận và trách móc của em về công việc, về sếp của em.
Em ốm, tôi cuống cuồng đi mua thuốc, lo lắng cho căn bệnh dạ dày của em. Tôi biết em thích ăn đồ chua, đặc biệt là mận hay xoài xanh. Nên khi đi mua, tôi đã cố tình chọn những quả ngọt nhất để không ảnh hưởng đến cái dạ dày của em. Tối nào tôi cũng nhanh chóng thu xếp công việc để được đến bên em, nhưng em lảng tránh tôi nhiều hơn. Những lúc tôi đến nhà mà không hẹn trước thì đều thấy em nói chuyện với gã đàn ông của em. Tôi ngu ngơ đâu biết gì vì em bảo em đang nói chuyện công việc và bắt tôi ngồi đợi em hàng giờ.
Nỗi cay đắng nhất của tôi là khi nhận ra, tôi chỉ là bức màn che cho mối tình vụng trộm của em với gã sếp đó. Ngày em kêu đau bụng, tôi bỏ hết công việc để đến bên em. Cay đắng cho tôi khi em đang than khóc với người tình của em qua điện thoại mà không hề hay biết tôi đang ở bên. Tôi ngồi âm thầm với nỗi đau. Tôi nghĩ mình là người thông minh khi càng dành cho em nhiều tình cảm hơn. Tôi quan tâm đến em hơn. Nhưng tôi đâu biết, càng quan tâm đến em nhiều hơn cũng đồng nghĩa, em rời xa tôi nhanh hơn.
Ngày sinh nhật em, tôi chuẩn bị khá tươm tất. Một bữa tối lãng mạn với những bài hát tình ca và đoạn clip tôi làm dành riêng em. Một chiếc nhẫn tôi đặt làm kỳ công. Tôi với bó hoa thật đẹp đã chờ em từ lúc 5h trước cửa công ty em vậy mà đến gần 7h em mới xuất hiện.
Video đang HOT
Buổi tối thật lãng mạn trôi qua, đến lúc tôi đeo cho em chiếc nhẫn, em ôm và trao cho tôi nụ hôn đầu tiên. Nụ hôn đầu tiên mà tôi được nhận từ em sau ngần ấy ngày tháng yêu nhau. Em cảm động với tình yêu mà tôi trao tặng em. Em cảm nhận được tình yêu của tôi ngọt ngào và tôi đã nguyện yêu và tôn thờ tình yêu của tôi.
Tôi lâng lâng và phấn kích với tình yêu của em. Ngọt ngào và âu yếm, em đồng ý lấy tôi. Biết bao mơ ước và dự định được tôi và em vẽ ra trong buổi tối hạnh phúc đó. Niềm mơ ước và khát vọng đang dâng lên trong tôi. Tôi say mê với ý tưởng hạnh phúc mới, đưa em về nhà với niềm hân hoan. Em hãnh diện với mọi người chiếc nhẫn tôi tặng em. Nhìn khuôn mặt rạng ngời của em dưới ánh đèn neon, tôi thầm mong mang hạnh phúc cho em nhiều hơn.
Nhưng biết đâu giây phút hạnh phúc đó đang dần trôi xa…
Buổi tối đau khổ ngày hôm sau, khi tôi đứng chờ trên đoạn đường đê hoang vắng. Trời đã khuya, khuya lắm rồi mà em không về. Tôi lặng lẽ đứng chờ em cùng với ánh trăng bàng bạc. Xa xa, những ánh đèn xe loang loáng trên mặt đường làm tâm trạng tôi thêm phấn chấn. Những khi ánh đèn xa dần, xa dần lối vào nhà em là tâm hồn tôi như thắt lại. Xót xa cho tôi. Đáp lại cuộc điện thoại của tôi là giọng đều đều của tổng đài thông báo tự động. Em vẫn tắt máy. Tôi lo cho em vì trên đoạn đường đê vắng vẻ mà em lại sợ ma nữa. Tôi đã chờ em và chờ rất lâu. Càng chờ tôi càng vô vọng. Vì lúc tôi chờ là lúc em đang trao thân cho gã đàn ông kia.
Tôi đau đớn lê bước trên đường đê vắng lạnh với ánh trăng buồn. Đau đớn cũng nhiều mà hờn trách cũng nhiều. Chưa đầy 24h sau khi cảm ơn tình yêu của tôi, em đã vội vàng lao vào vòng tay người khác. Và cũng không đầy 24h nữa em nói lời chia tay với tôi để được sống trọn vẹn với gã người tình của em. Cuộc đời không như em mong đợi!
Em lao vào vòng tay gã nhân tình đó. Em mải miết làm việc cho gã để đổi lấy những lời mắng chửi và những giây phút rũ rượi và quằn quại với tấm thân gã. Những tưởng gã đối xử tốt với em khi em trao tất cả cho gã. Nhưng em đâu hiểu, gã có bao giờ bỏ vợ con và gia đình để cho em một danh phận đâu. Em đau đớn nhận ra điều đó nhưng em không dám từ bỏ gã. Em vẫn yêu và say mê gã. Giữa những đêm say với men rượu, gã lại tìm cách đoạt lấy em để thỏa mãn thú tính. Chán với men tình của em, gã còn công khai tán tỉnh hay cặp với những người con gái khác để thỏa mãn. Cuộc đời em cứ thế trôi không lối thoát.
Vết thương ngày nào tôi mang giờ đã mờ phai. Tôi vui vẻ với cuộc sống và công việc tôi đam mê. Nhờ công việc vất vả mà tôi đã quên đi hình ảnh em. Đôi lúc những cơn đau vẫn nhói trong tôi nhưng giờ chỉ còn như mặt nước hồ thu.
Với em thì khác.
Sau những cuộc hoan lạc với người tình, em bị gã tình bội bạc đó đẩy ra không thương tiếc. Gã không những bắt em phục vụ gã mà còn mang em ra làm mồi nhử cho những thằng bạn rượu của gã. Gã công khai tán tỉnh và đi với cả những người bạn gái của em. Đến lúc đó, em cũng vẫn lao vào gã như một con thiêu thân để thỏa mãn cái dục vọng của em và gã nhân tình. Rồi em nhắn tin cho tôi.
Trong tôi, tình cảm xưa tưởng chừng ngủ quên nay lại ùa về. Tôi lại yêu em và yêu em nữa. Tôi đâu biết rằng em đâu còn yêu tôi. Em đến với tôi bởi đơn giản em cần một người đàn ông. em cần hơi ấm và vòng tay. Em cần những chiếc hôn và những cuộc vui vầy với thân xác. Tôi lại một lần nữa trao trái tim mù cho em. Tôi lại hãnh diện đi bên em, chăm chút cho em. Đưa em đi thăm bạn bè. Lại yêu và lại thương em.
Khi tôi biết rõ mối tình của em và gã nhân tình già đó. tôi đau đớn nhưng tôi chấp nhận. Chấp nhận quá khứ lầm lạc của em nhưng tôi không chấp nhận cách mà em làm với tôi. Tôi chấp nhận em nhưng tôi không chấp nhận khi em vẫn bên gã nhân tình đó. Em biện minh cho hành động lầm lạc của mình là vì gia đình. Em cần phải lo cho mẹ và các em. Nhưng đâu phải những ai có hoàn cảnh như em cũng phải bán rẻ thân xác mình đâu.
Tôi lại một lần nữa lầm lạc trong tình yêu với em. Tôi đã học cách tha thứ. Tôi đã yêu và muốn em hạnh phúc. Nhưng em vẫn không chấp nhận từ bỏ công việc và người tình. Em vẫn quay lại nơi mình đã đánh mất đi người con trai và tình yêu. Nhiều lúc tôi thấy ghê sợ khi bên em. Sợ con người đã bóp nát trái tim tôi. Sợ con người đã lấy tình yêu của tôi đề làm bức màn che chắn cho tình vụng trộm. Tôi chỉ mong em một lần dám từ bỏ để bước trên chính đôi chân của mình. Tôi mong em từ bỏ người tình của em để về bên tôi. Vì đơn giản tôi đã học cách tha thứ.
Tôi cũng bảo với em rằng mình không phải là thánh nhân nên tôi chấp nhận dần cái quá khứ nhơ nhuốc của em. Tôi cũng đau khổ lắm chứ khi biết em đã không được như tôi mong muốn với quá khứ đầy tội lỗi đó.
Từ ngày em quay lại, tôi không bao giờ đề cập đến vấn đề cưới xin của tôi với em. Vì những người bạn của đã nói hộ tôi trong những lần tôi và em đi chơi. Đơn giản vì tôi sợ nói ra thì em lại đối xử như lần trước. Những dự định cho đám cưới và cuộc sống yên bình bên em và những đứa con vẫn được tôi vun đắp.
Mơ ước là vậy nhưng cái điều nhỏ nhoi nhất mà tôi mong chờ nơi em là từ bỏ công việc em đang làm và gã người tình của em. Em không tán thành với tôi. Vì em sợ bỏ công việc hay sợ xa gã người tình của em? Tôi buồn và thất vọng vì em một lần nữa.
Với tôi, để quên đi quá khứ của em thì cần sự chủ động của em chứ không phải là sự chủ động tha thứ của tôi. Khi mà em không chủ động từ bỏ đi quá khứ nhơ nhớp đó thì làm sao tôi tha thứ cho em? Dù có hàng ngàn lý do em đưa ra để biện minh cho hành động tội lỗi của mình mà em vẫn không từ bỏ nó thì làm sao tôi có thể đến bên em?
Có lẽ tôi nghĩ rằng khi em phạm sai lầm thì em là người cần phải hiểu và chủ động từ bỏ sai lầm đó. Nhưng tôi đâu có biết khi người ta đã mắc lỗi thì có bao giờ người ta nhận cái sai về mình. Điều đơn giản thế mà sao tôi không hiểu? Tôi không hiểu vì tôi cần một sự rõ ràng trong tình yêu. Mà yêu bằng con tim thì làm sao mà cân đo được cơ chứ?
Lần nữa tôi lại là người ra đi với một vết thương hằn sâu trong tim. Một nỗi đau lại được khơi dậy từ chính vết thương ngày xưa của tôi. Đau đớn và tuyệt vọng nhưng tôi phải chấp nhận từ bỏ em. Điều tôi vẫn không hiểu và mãi không hiểu, vì sao với tôi em sẵn sàng từ bỏ mà với gã người tình của em thì em không thể? Tôi không hiểu và tôi sẽ mãi mãi không hiểu. Tôi sẽ mang niềm trăn trở này chôn chặt với mối tình của em trong tim.
Tôi cũng thầm cầu chúc cho em được hạnh phúc khi em chấp nhận làm người tình giấu mặt chứ không muốn làm người yêu công khai. Hạnh phúc hay khổ đau là do cảm nhận của mỗi người.
Theo VNE
Những người vợ sung sướng vì có chồng tốt
Dù cuộc sống vợ chồng có lúc nọ lúc kia nhưng nếu ngó qua ngó lại, khi kể về người đàn ông của mình, họ vẫn tự hào, hạnh phúc, thậm chí thấy cuộc sống như thiên đường vì có chồng tốt bên cạnh.
Vợ chồng Nhung - Quân từ khi yêu và lấy nhau đến nay đã 8 năm (4 năm yêu và 4 năm kết hôn). Thế nhưng tình cảm của anh xã đối với Nhung (27 tuổi) chưa bao giờ thay đổi. Chồng Nhung từ lúc yêu đến lúc cưới vẫn luôn dịu dàng, nhường nhịn và luôn là chỗ dựa, che chở, bảo vệ, không để vợ con phải chịu bất cứ tổn thương nào.
Dù có công việc và những đam mê riêng, nhưng chồng Nhung không bao giờ quên dành thời gian cho vợ cho con. Nhung kể rằng: "Những ngày nghỉ, anh thường đưa mình đi bất cứ đâu theo yêu cầu của hai mẹ con. Anh có thể ngồi ngáp ngáp cả buổi để đợi vợ đi làm tóc, con chơi trong công viên. Khi cùng vợ con đi siêu thị, anh lại tình nguyện làm chân xách đồ, sai vặt của vợ.
Vợ con chỉ bị hắt hơi sổ mũi qua loa cũng có anh đi mua thuốc cùng. Mỗi khi anh buộc phải tụ tập riêng thì đều nhanh chóng về vì sợ vợ con ở nhà buồn. Thậm chí những lúc anh gặp trục trặc trong công việc, khi về nhà anh vẫn tươi cười với vợ con nữa".
Dù có công việc và những đam mê riêng, nhưng chồng Nhung không bao giờ quên dành thời gian cho vợ cho con. Ảnh minh họa
Chưa bao giờ mình thấy anh bi quan hay chán nản cả. Anh luôn giành hết những việc nặng nhọc trong nhà. Đặc biệt, quan tâm đến vợ con hết lòng, anh cũng rất chu đáo với gia đình 2 bên nội ngoại. Anh được lòng từ người lớn đến trẻ con. Cả nhà nội ngoại đều rất quý anh nên mình là vợ cũng được tiếng thơm lây vì chồng".
Nhung cũng chia sẻ rằng, khác với nhiều người chồng khác bắt vợ phải thay đổi thì anh xã Nhung ngay từ đầu đã chấp nhận những khuyết điểm và các tật xấu khác của Nhung. Chồng Nhung chưa từng bắt Nhung phải thay đổi điểm này điểm nọ.
Trong gia đình nhỏ của mình, chồng Nhung cũng luôn thể hiện là một người trụ cột gia đình đúng nghĩa: "4 năm vợ chồng ở bên nhau, dù kinh tế vẫn còn khá vất vả. Nhưng anh luôn thể hiện là người trụ cột gia đình. Chưa bao giờ, anh đặt lên vai mình "gánh nặng" nào. Điều này khiến mình có cảm giác việc chồng muốn mình làm chỉ là yêu chồng, chăm sóc gia đình thế là đủ. Nhưng thương chồng, mình vẫn cố gắng làm việc, chia sẻ gánh nặng về kinh tế cùng anh".
Vợ chồng Nhung cưới xong ở riêng ngay nên rất ít va chạm với mẹ chồng. Tuy thế, khi xảy ra va chạm nào đó với nhà chồng hay khi Nhung gặp ức chế trong chuyện gì, anh xã Nhung đều cư xử rất tuyệt: "Anh luôn là tấm lá chắn cho mình trong mọi hoàn cảnh. Anh sẵn sàng để mẹ đẻ, để vợ đổ hết bực tức lên đầu nếu có mâu thuẫn. Chỉ sau khi mọi chuyện nguôi ngoai, anh mới tiến đến góp ý cho từng người. Vì thế, mình và mẹ chồng nể anh một phép".
Vì có một người chồng chu đáo và yêu thương vợ như thế, nên cuộc sống với người vợ trẻ 27 tuổi này lúc nào cũng hạnh phúc như sống ở thiên đường: "Sống cùng chồng đã gần chục năm nhưng mình vẫn thấy cảm giác vợ chồng tin tưởng và gần gũi nhau hơn trước. Do đó, trong cuộc sống hay công việc, mình có gặp vất vả thế nào cũng chưa bao giờ kêu ca mà luôn nghĩ về chồng đã vất vả vì mình mà sớm tìm ra cách giải quyết".
Hạnh phúc khi kể về người chồng tốt của mình, Nhung không giấu nổi niềm vui ánh lên trên khuôn mặt. Nhung bảo: "Những việc anh làm cho mình chỉ đơn giản và nhỏ bé là vậy. Mình cũng biết anh chẳng phải là người phi thường gì. Nhưng gần chục năm rồi mình vẫn thấy yêu chồng lắm và thấy chồng trên cả tuyệt vời ấy".
Cũng may mắn vì có người chồng tốt, Hương (Hòa Mã, Hà Nội) thấy cuộc sống 5 năm bên chồng thật ý nghĩa và nhiều niềm vui. Càng ngày, Hương càng yêu và cảm phục anh xã hơn trước rất nhiều.
Vợ chồng ở riêng, Hương lại sức khỏe yếu nên hầu như việc nhà chồng đỡ đần Hương rất nhiều. Mỗi ngày chồng Hương toàn dậy sớm mua đồ ăn sáng cho 2 mẹ con Hương. Sau đó, anh đón rước vợ con đi làm rồi mới quay về chỗ làm của mình. Chiều về lại cùng vợ con lo liệu cơm chiều.
Đặc biệt từ ngày sinh con, là phụ nữ nhưng Hương chưa bao giờ biết thức đêm là gì: "Đêm đêm, toàn một tay chồng mình cho con bú bình. Từ ngày sinh con, chồng sắm cho mình một cái máy hút sữa kêu mình hút ra rồi trữ tủ lạnh, tối chồng rã đông cho con bú. Giờ con đã gần 3 tuổi, nhưng chồng mình vẫn thức dậy mỗi đêm khi con cần.
Ảnh minh họa
Chẳng thế mà mỗi lần người thân nhà ngoại lên chơi nhà hai vợ chồng, thấy anh làm hết mọi việc, mình là vợ mà quá lười nên họ toàn mắng mình. Những lúc ấy, chồng lại bào chữa cho mình: "Vợ con/em yếu, hay ốm vặt. Con/em là đàn ông khỏe mạnh, cứ để con/em lo hết. Con/em làm rốn chút là xong ngay thôi ạ"".
Cưới được 5 năm nhưng vợ chồng Hương đi đâu cũng là cặp bài trùng của nhau. Đôi khi có vui buồn gì đấy, vợ chồng lại nhấm nháy gửi con sang bà ngoại trông giúp để đi ra ngoài uống bia lạc, nhậu nhẹt cùng nhau.
Hương cười lớn kể: "Có rất nhiều lần chồng hay vợ gặp chuyện buồn vui gì, vợ chồng đều rủ nhau trốn con đánh quả lẻ ra đường chơi rồi đi ăn nhậu lai rai. Đến nỗi, vợ chồng cứ "dô - hò" bên nhau như thế, nhiều người bán hàng còn tưởng hai đứa là bạn bè thân thiết. Khi biết ra là vợ chồng, họ còn bảo, chưa thấy vợ chồng nhà ai vui nhộn và bình đẳng như thế".
Theo lời Hương kể, từ khi cưới nhau, cứ cuối tháng lĩnh lương là chồng lại đưa hết cho Hương cả lương cả thưởng. "Được cái, chồng mình không nhậu nhẹt, cà phê hay cờ bạc gì cả. Lương thưởng tháng nào bao nhiêu, anh chẳng hề giữ lại, đưa hết cho vợ giữ. Nhưng mình toàn tự nhét vào ví xã một khoản để anh tiêu vặt".
Ảnh minh họa
Ấn tượng về người chồng tuyệt vời còn đọng lại mãi trong tâm trí của Hương là khi mẹ đẻ cô ốm phải nằm viện điều trị: "Những ngày mẹ vợ nằm viện vì bệnh ung thư. Chồng mình cứ chăm sóc bà như con trai vậy. Anh xin nghỉ hẳn 2 tháng chăm sóc mẹ. Hàng ngày, việc xay cháo, uống thuốc, trò chuyện... anh làm hết. Vì thế, trước ngày mất, mẹ mình vẫn cứ cố trông chồng mình về kịp".
"5 năm sống bên chồng đến nay, thật lòng mình chưa bao giờ chán chồng. Chồng mình giống như con đại bàng lúc nào cũng dang rộng cánh để che chở cho mình. Mình rất an tâm và tin tưởng chồng. Mình thấy mình là người đàn bà thật may mắn và hạnh phúc. Mình luôn hy vọng mình khỏe khoắn hơn để có thể chia sẻ mọi việc với chồng. Để mình phải rút điện thoại ra, nhắn tin cho chồng cái đã. Lại thấy nhớ chồng rồi".
Theo VNE
Em không còn nhận ra anh nữa Chưa đầy năm năm bên nhau mà đã bao lần em phải kinh ngạc nhìn anh và tự hỏi: "Anh đây sao?". Anh thay đổi nhiều quá, anh giờ đây chỉ còn biết nghĩ đến bản thân mình, chẳng chịu chia sẻ chút gì với người bạn đời suốt ngày đầu tắt mặt tối, và mắt mờ chân chậm đến nơi, cũng vì...