Em thương anh, phải không?
Bỗng một ngày, em lặng người trước câu hỏi bất ngờ: “ Em thương anh, phải không?”.
Ừ nhỉ, em cũng chẳng biết tình cảm bấy lâu có đủ để gọi tên là yêu thương hay chưa. Em càng không rõ, như thế có phải là “Em thương anh” hay không, để có thể thanh thản và nhẹ nhõm mà trả lời “dạ có”.
Em nhận ra mình hay nghĩ về anh, người đàn ông đang một mình vất vả nuôi những đứa con chẳng may sớm mồ côi mẹ. Em thương cảm và khâm phục những chăm sóc ân cần anh dành cho người mẹ đã nhiều năm nằm một chỗ. Em chỉ biết lặng lẽ và xót xa nhìn những giọt mồ hôi trên áo anh…
Công việc buộc anh phải tiếp xúc với rất nhiều phụ nữ. Không hiếm người ngưỡng mộ và tranh nhau từng chút ưu ái của anh. Em thì chỉ có thể đứng xa xa mà nhìn, không dám bon chen hay ganh tỵ. Ở phía bên này, cuộc sống của em bận rộn, lo toan, nhiều mối quan hệ, nhiều cơ hội gặp gỡ, giao thiệp, ngập tràn những câu xã giao lấy lòng, những lừa dối hơn thua. Anh làm sao biết được, đằng sau những nụ cười đó, nhiều lúc em mỏi mệt chỉ muốn buông tay…
Video đang HOT
Tại sao không phải là chữ “yêu” như lẽ thường, anh nhỉ? Hay giữa chúng mình, “yêu” thôi thì không đủ? Khi tuổi trẻ sôi nổi đã đi qua, hạnh phúc không đơn giản chỉ là nhìn nhau, mà còn là đưa vai ra gánh cùng nhau gánh nặng cuộc đời.
Em biết, sẽ không có những bông hồng lãng mạn cho ngày ta yêu nhau. Sẽ không có những buổi sáng đón đưa, những chiều mưa cùng nhau đi dạo. Em cũng biết, anh chẳng thể ở bên em vào những lúc em cần, em nhớ, chẳng thể đồng hành cùng em trong những chuyến xa gần. Cô gái “chân đi” là em đành để nỗi nhớ anh len lỏi trong tim mỗi dịp rời xa thành phố. Để vỡ òa trong nhau những cảm xúc rất thật mỗi khi em về, ùa vào vòng tay anh.
Anh có hiểu tại sao ta chẳng thể lướt qua nhau, giữa bao người khác, trẻ đẹp hơn, đơn giản hơn, đỡ nặng gánh hơn… hay không? Vì em nhận ra tấm lòng nhân hậu và đầy yêu thương ẩn giấu sau vẻ mỏi mệt, lo lắng, tất bật của anh. Vì em lắng nghe tim mình lỗi nhịp khi ở bên anh. Khi anh nắm lấy bàn tay em, khi anh thở dài, em biết mọi cuộc vui ngoài kia chỉ là phù phiếm. Em cũng tin anh hiểu, em nhỏ bé và yếu đuối, em thèm lắm một bờ vai rộng, một tấm lòng bao dung, một người đàn ông biết nhận ra chân tình đằng sau những son phấn, áo quần là lượt vây quanh anh mỗi ngày. Em tin rằng, đường đời ngắn ngủi, có một người hiểu, thương yêu và trân trọng mình, thì hạnh phúc biết bao nhiêu. Hạnh phúc đó không đo đếm được, không nói hết được bằng lời, càng không phải chỉ để rạng rỡ cùng nhau giữa chốn đông vui. Hạnh phúc đó, âm thầm và lặng lẽ, bình dị và đơn giản lắm, anh à.
Và cũng bởi em luôn tin vào hai chữ “nhân duyên” …
Theo Bưu Điện Việt Nam
Đừng buông tay anh
Mình quen nhau chưa lâu, nhưng tình cảm không nhất thiết tỷ lệ thuận với thời gian phải không em? Từ lần đầu gặp gỡ anh đã có cảm giác: có thể đây là người dành cho mình sau bao lâu tìm kiếm.
Rồi nhờ bạn bè mình có cơ hội gặp lại nhau, thời gian gần 2 tháng quen em thật vui vẻ hạnh phúc với anh. Anh tự coi mình không còn là một người độc thân nữa, điện thoại của anh không lúc nào tắt, không hết pin, cũng không cách xa người quá 30 phút. Vì anh nghĩ, có thể lúc đó cô ấy cần đến mình.
Mình đã có những kỷ niệm vui bên nhau, cũng đã biết chút ít về tính cách, quan điểm sống của nhau. Và anh cũng biết rằng, em không đơn thuần chỉ coi anh là bạn, em cũng có cảm giác về anh như thế.
Thế rồi cái ngày hôm nay tồi tệ đã đến, em ngập ngừng nói với anh về việc mình nên trở thành "bạn", thành "anh-em" vì mẹ em bảo tuổi mình không hợp nhau, không thể sống bên nhau.
Sau khi nhìn vào mắt em, anh hiểu em không nói đùa. Tim anh nhói đau, khả năng diễn đạt ý mình mà anh thường tự hào như không còn tồn tại. Mọi thứ bỗng nhiên trống rỗng, hàng ngàn câu hỏi hiện lên trong đầu mà anh không biết nói ra thế nào. Có lẽ nào đã là năm 2008 mà ngoài gia cảnh, công việc, tính cách, đạo đức người ta còn có thể phải xa nhau chỉ vì cái việc mà không ai có thể chọn, đó là ngày tháng năm sinh?
Có lẽ nào chỉ một người được coi là ăn lộc thánh để cứu nhân độ thế lại có thể chi phối hạnh phúc cả đời của bao người khác? Có lẽ nào một cô gái 8X năng động, tự tin, cập nhật cuộc sống như em không thể có một ý kiến gì trong việc lựa chọn người mình yêu? Em gọi đó là chữ "hiếu". Anh tự hỏi em có nghĩ nếu (chỉ là nếu thôi nhé) em gặp gỡ và chung sống với người hợp tuổi mà không hạnh phúc. Lúc đó chữ "hiếu" đó sẽ dằn vặt không chỉ bản thân em mà bố mẹ em cũng có vui được không? Và điều anh buồn hơn cả là em không hề có ý định thuyết phục bố mẹ, cố gắng tìm cơ hội cho cả hai mà em coi đó là chuyện đương nhiên.
Em quyết định rời xa anh, bỏ đi một tình cảm tốt đẹp mới nhen nhóm một cách thật đơn giản đến không ngờ. Anh muốn làm gì nhỉ, anh có thể làm nhiều chuyện để giữ em lại bên anh nếu em cũng muốn thế. Nhưng ai có thể giữ một người nhất quyết muốn ra đi? Có lẽ em chẳng bao giờ đọc bài viết này vì em đang ở giai đoạn bận rộn vô cùng vì chuyện học hành và công việc.
Chỉ hy vọng có lúc em trấn tĩnh trở lại, nghĩ những câu hỏi anh nghĩ lúc này, hay một cơ duyên nào đó khiến em vô tình đọc bài viết này và quyết định tự định đoạt lấy cuộc đời mình. Lúc đó hãy gọi anh vì anh vẫn không tắt máy, không hết pin và cũng ko cách xa máy điện thoại quá 30 phút. Nhớ em vô cùng.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Em vẫn luôn nhớ về anh! Ngoài trời vẫn đang mưa, cơn mưa ở Đà Lạt thật lạnh lẽo như gieo vào lòng ai một niềm thương nhớ... Và ở nơi này em sẽ vẫn mãi nhớ về anh! Anh à! Mình đã xa nhau được 2 tháng rồi phải không anh? Hai tháng - một khoảng thời gian đủ để em nhận ra rằng, em yêu anh nhiều...